...
“Ồ”.
Giữa không trung, trên đầu mọi người, sau khoảnh khắc cau mày ngắn ngủi, Na Trát chợt cười nhẹ:
“Coi bộ mối quan hệ này khá là phức tạp đây”.
Khẽ xoay sang trái, nàng bảo: “Ngươi nên xem cho kỹ”.
Đối tượng trong câu nói của Na Trát cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Tâm Lan vốn được Vương Chi mang theo từ ngọn núi vô danh kia tới đây. Khác chăng là so với thời điểm đó thì lúc này, nàng đã tỉnh. Dẫu vậy, nàng hiện vẫn chưa thể cử động, thậm chí đến miệng cũng không thể thốt ra dù chỉ một lời.
Nàng đang bị phong bế, và người ra tay chẳng ai khác ngoài Na Trát.
Trên đường phi hành đến Vạn Kiếm Môn, Na Trát đã nảy ra một ý, đấy cũng là lý do vì sao nàng lại thay Vương Chi giữ lấy Tâm Lan rồi âm thầm tiến vào Anh Tiên Đài này.
Lại nói, trước khi tiến vào đây thì Tâm Lan vẫn còn đang hôn mê, thức tỉnh là chuyện vừa mới đây ít phút. Dĩ nhiên người tác động vẫn là Na Trát...
“Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi”.
Vén mấy sợi tóc rối trên mặt Tâm Lan, Na Trát lần nữa cất tiếng: “Nhưng ta tin tưởng rất nhanh thôi ngươi sẽ có được tất cả câu trả lời. Từ phụ mẫu ngươi”.
...
Bên dưới.
Sau một đỗi im lặng, cuối cùng thì một giọng nói cũng cất lên:
“Vương Chi, đừng hàm hồ nữa. Chàng đang làm gián đoạn đại hội đấy”.
Chẳng màn đến vẻ bất thiện lộ rõ trong đáy mắt Cố Hồng Nhan, Vương Chi tiếp tục nói, hiển nhiên đối tượng không phải nàng – người đang đứng bên cạnh hắn – mà là vị Trung Liên tiên tử trên cao kia.
“Không phải con ta sao?”.
“Trung Liên! Ngươi nói dối!”.
“Không”. – Vẫn dáng vẻ lãnh đạm, Lăng Tố lắc đầu – “Lời ta nói là thật. Tuy không biết tại sao ngươi lại có suy nghĩ đó nhưng Tâm Lan thật sự không phải con của ngươi”.
“Ngươi nhất quyết phủ nhận sao? Được, vậy ta hỏi ngươi: Phụ thân của Tâm Lan là ai?”.
...
Trong lúc Lăng Tố còn chưa trả lời thì bên trên, Na Trát nói với Tâm Lan:
“Đến rồi đấy. Ngươi hãy lắng nghe cho kỹ”.
Với trạng thái bị phong bế hiện tại, Tâm Lan tất nhiên là chẳng thể hồi đáp cái gì. Dẫu vậy, từ trong đôi mắt nàng, không khó để nhìn ra sự khẩn trương cùng mong đợi...
Phụ thân nàng là ai?
Suốt mười mấy năm qua, chưa bao giờ nàng thôi muốn biết. Đã rất nhiều lần, rất nhiều lần nàng hỏi mẫu thân, nàng tự hỏi mình, rằng phụ thân là ai, hình dáng thế nào, tướng mạo ra sao...
Nhưng... Cũng hệt như cái khao khát trong thâm tâm, nàng càng muốn bao nhiêu thì nó lại càng cách xa nàng bấy nhiêu.
“Một ngày nào đó mẫu thân sẽ cho con biết tất cả”.
Những gì nàng nhận được chỉ là một câu trả lời như thế, từ chính mẫu thân.
Tại sao? Tại sao phải là một ngày nào đó? Và rốt cuộc thì ngày nào đó kia là khi nào?
Tại sao mẫu thân lại không bao giờ nói gì về phụ thân, dù chỉ một xíu thôi...
Chờ đợi rồi lại đợi chờ... Đã qua mười chín năm rồi, nàng thực sự không muốn phải tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
“Mẫu thân, hãy nói đi... Hãy cho con biết...”.
...
Những lời phát ra từ sâu trong thâm tâm kia, Lăng Tố chắc chắc là chẳng thể nào nghe được.
Vậy nên lúc này đây, nàng vẫn làm theo ý của riêng mình.
Hướng Vương Chi, nàng nói:
“Đó là một đại nhân vật, không phải người ở đây, Vân Lam đại lục này, giới diện này”.
Trái với suy nghĩ của nhiều người, lần này, thay vì phủ định hay đặt nghi vấn thì Vương Chi lại gật đầu đồng thuận:
“Ngươi nói đúng. Người đó không ở đây, Vân Lam đại lục này, giới diện này. Hắn vốn thuộc về một nơi khác...”.
“Trung Liên, ngươi còn muốn lảng tránh đến bao giờ nữa đây? Ngươi tưởng mình không nói thì sẽ không ai biết? Ngươi nghĩ chỉ mấy cánh hoa sen là có thể che mắt cả thế nhân sao?!”.
Vừa nghe tới đó, ánh mắt Lăng Tố tức thì biến đổi, thần tình kinh nghi thấy rõ.
Nàng đã bị mấy lời kia làm cho bất ngờ. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ tám cánh hoa sen kia thần kỹ cỡ nào, đó căn bản không phải thứ một tu sĩ Linh châu cảnh có khả năng nhìn ra được. Đừng nói Linh châu, thậm chí có là tu sĩ Linh anh cảnh thì đại đa số cũng đều là như vậy, không thể nhìn ra.
Từ trước đến nay, bí mật trong người Tâm Lan, ngoài bản thân nàng thì chỉ có một người nữa là biết được. Nhưng đó không phải Vương Chi mà là Hoàng Thiên Hóa!
Bằng cách nào mà Vương Chi lại có thể phát hiện ra sự tồn tại của tám cánh sen ấy?
Là thông qua tra xét cơ thể sao...
Khoan đã!
Chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt Lăng Tố bỗng lóe qua một tia khác lạ, thần sắc khẩn trương lên hẳn.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức rời khỏi vị trí, bay xuống Phong Vũ Kỳ Bàn bên dưới, động tác phải gọi là phi thường mau lẹ.
Ấy vậy mà sau khi đã đáp xuống, đã đứng trước mặt Vương Chi thì lạ lùng thay, nàng lại trở nên chần chừ, do dự.
Phải mất một lúc nàng mới ngập ngừng thốt ra một câu:
“Vương Chi, Tâm Lan... Nó hiện ở chỗ ngươi?”.
Nàng không thể không hoài nghi. Nàng có lý do cho điều đó. Những gì Vương Chi đã nói cùng sự vắng mặt của Tâm Lan hôm nay, chúng khiến nàng liên tưởng. Trực giác nói cho nàng biết như thế.
Và thực tế thì nàng đã đúng.
Bên kia, Vương Chi lên tiếng xác nhận: “Phải, nó đang ở chỗ ta... Ngươi yên tâm, nó vẫn ổn”.
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Trung Liên, không phải vì ta không biết. Ta... Chỉ là muốn nghe ngươi nói, chính miệng ngươi thừa nhận... Hãy trả lời ta. Trả lời ta đi”.
Những ngón tay vốn đang buông lỏng của Lăng Tố dần co lại, từ từ siết chặt. Trong đôi mắt, hơi nước cũng ngày càng lộ rõ...
Nàng đang kích động.
Dáng vẻ ngập ngừng, gương mặt hằng nét ưu thương cùng đôi mắt nhạt nhòa này, nó thật sự rất giống với đêm qua, khi nàng cùng Vương Chi nói chuyện. Nếu có gì khác thì đó là bây giờ, cảm xúc biểu lộ đã nhiều thêm một chút.
“Tại sao...”.
Chẳng còn giữ được bình tĩnh nữa, Lăng Tố nói, giọng pha lẫn thương tâm cùng tức giận:
“Tại sao chứ?... Nếu đã không quan tâm... Nếu đã chẳng bận lòng... Vậy thì tại sao...”.
Hít vào một hơi, nàng tiếp tục: “Tâm Lan, nó là con của ai thì liên quan gì đến ngươi? Liên quan gì đến ngươi?... Chẳng phải đối với ngươi ta chỉ là một kẻ xa lạ ư? Ta cùng ngươi chẳng phải là thuộc về hai thế giới, muôn đời không chung lối?”.
“Năm xưa ta cùng ngươi kết thành duyên nợ, nhưng hôm nay ngươi đã chối bỏ nợ duyên, vậy thì cần gì... Cần gì phải khơi dậy, cần gì phải vương mang... Tâm Lan là cốt nhục của ngươi lại thế nào? Một kẻ vô tình như ngươi có thể trở thành một phụ thân tốt sao?”.
Nhè nhẹ lắc đầu, nàng phủ định: “Không. Vương Chi, ngươi không thể. Tâm Lan, ta không muốn nó có một phụ thân như vậy. Nó không cần một phụ thân như vậy...”.
Nhìn vào đôi mắt rưng rưng với những giọt nước đang chực chờ rơi xuống kia, Vương Chi thực sự cảm thấy hoang mang.
Nếu đêm qua hắn cho rằng đôi mắt rướm lệ cùng bộ dáng thương tâm của Lăng Tố chỉ là diễn kịch thì bây giờ, sau khi biết được Tâm Lan là cốt nhục của mình thì hắn đã không còn có thể nghĩ như thế nữa.
Dường như có gì đó đã sai lầm...
“Rốt cuộc ngươi đang muốn nói gì đây”.
Thần tình có chút mờ mịt, Vương Chi đáp lại: “Duyên nợ giữa ta và ngươi, chối bỏ chẳng phải là ngươi sao?”.
“Là ta?”.
Rốt cuộc thì nước mắt cũng đã chảy dài trên má Lăng Tố. Nàng đã không giữ được nữa.
Câu nói của Vương Chi, nó làm lòng nàng nhói đau.
Nở nụ cười cay đắng, nàng hỏi: “Vương Chi... Ngươi có thể nói như vậy sao?”.
Cũng chẳng cần ai trả lời, sau vài giây, nàng tiếp tục: “Năm đó, sau khi ngươi đột ngột biến mất, ngươi có biết ta đã hụt hẫng ra sao không? Và... Ngươi có biết ta đã lo lắng thế nào không?”.
“Chỉ vì không muốn nghĩ đến ngươi, không muốn nhớ về ngươi nữa, ta một mình rời khỏi Yêu Tông, tìm đến nơi núi thẳm rừng sâu, cố quên đi tất cả... Nhưng, ta chẳng thể nào quên được. Cốt nhục của ngươi, ta muốn hủy đi nhưng lòng không nỡ...”.
“Sau ba năm trốn tránh, cuối cùng ta vẫn không làm nổi. Tâm ta không bao giờ còn có thể bình lặng được nữa. Vậy nên ta quyết định đi tìm ngươi...”.
“Từ Trung Châu, Lương Châu, Thanh Châu cho đến Nam Hạ, Đại Dao, Quan Kỷ,..., suốt ba năm trường, chỗ nào ta cũng kiếm, chỗ nào ta cũng tìm, nhưng... Biển người bao la, ta một thân một mình, bụng mang dạ chữa thì biết tìm ngươi nơi đâu?”.
“... Rồi đến một ngày, sau khi sinh hạ Tâm Lan, ta mang theo nó trở về Yêu Tông, trở về Thiên Đan Phong, tiếp tục chờ đợi ngươi. Ta hy vọng ngươi sẽ quay lại, hy vọng được nhìn thấy ngươi ở đó...”.
“Mười chín năm. Là mười chín năm. Mẹ con ta đã tìm ngươi ba năm, đợi chờ ngươi mười chín năm... Vậy mà ngươi lại có thể nói như vậy sao?”.