Phù Thiên Ký

Bất thình lình, ngay tại khoảnh khắc Hoàng Thiên Hóa sắp không thể trụ vững thì hắn đột nhiên há miệng, từ bên trong, một thanh tiểu kiếm tức thì lao ra.

Nguy!

Trước đòn phản kích rất không mong đợi này, Na Trát buộc phải triệt hồi linh lực, mau chóng chuyển mình né tránh.

Với tu vị chân chính là Linh anh đệ bát trọng, dĩ nhiên chẳng quá khó để nàng có thể biến nguy thành an, thoát khỏi thanh tiểu kiếm kia. Dẫu vậy, do tình huống phát sinh bất ngờ và cũng bởi đã có phần chủ quan khinh suất nên rốt cuộc thì thân thể nàng vẫn phải chịu chút ít thương tổn. Dĩ nhiên là nó không nhiều, bất quá là một vết xước nhỏ trên mặt. Nhưng dù như thế thì cũng đủ khiến tâm tình nàng biến chuyển... Theo chiều hướng khá tệ.

Na Trát, nàng đang tức giận. Minh chứng là hơi thở bất ổn và vẻ phớt hồng hiển hiện trên mặt nàng kia.

Ngự giữa không trung, nàng nhìn chằm Hoàng Thiên Hóa bên dưới Phong Vũ Kỳ Bàn, lạnh lùng đánh giá:

“Khá lắm”.

Chỉ một câu hai chữ, và chẳng thêm gì nữa. Có điều đối với bản thân Hoàng Thiên Hóa thì hai chữ một câu này, nó lại làm hắn cảm thấy rất bất an.

Nếu như lúc nãy, trước khi đối chưởng với đối phương, hắn cùng lắm là có chút e ngại thì bây giờ, sự e ngại ấy đã chuyển thành lo lắng rồi. Thực lực của nữ nhân kia quá mạnh, hơn xa những gì hắn dự tính.

Hiện tại hắn đã chẳng còn tin tưởng nữ nhân kia là tu sĩ Linh anh đệ ngũ trọng nữa. Tu sĩ cấp bậc này không thể có được linh lực mạnh mẽ như thế được, thậm chí dù đó có là tu sĩ sở hữu song anh cũng không. Huống hồ... Nàng ta còn chưa dùng tới Linh anh đang để trong người Vương Chi.

Tại sao nàng ta lại không dùng nó? Hoàng Thiên Hóa không thể không tự hỏi. Và... Càng hỏi thì trong dạ hắn lại càng thêm bất an. Hắn có dự cảm xấu cho chuyện này.

“Ta có nên rời khỏi đây hay không?”. – Bất giác, trong đầu Hoàng Thiên Hóa chợt nảy ra ý nghĩ như vậy.

Đối với trận chiến này, lòng tin của hắn đang giảm đi rất nhiều. Hắn chẳng dự tính được điều gì cả. Những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, hắn không thể lường được. Nhất là khi hắn nhớ lại màn đối chưởng vừa rồi...

“Đừng nói là muốn chạy đấy chứ?”. – Quan sát thấy dáng vẻ có phần khác lạ của Hoàng Thiên Hóa, Na Trát không khỏi thầm nghĩ.


“Xem ra phải xử lý nhanh một chút rồi”.

Trong lòng đã định, Na Trát cũng chẳng chần chừ thêm nữa, cấp tốc điều động linh lực.

Bên dưới, nhận ra khí tức trên người nàng bỗng tăng lên một cách bất thường, Hoàng Thiên Hóa không kịp nghĩ nhiều, vội đem thủ đoạn còn ẩn giấu xuất ra.

Bằng cách nào chẳng rõ, khí tức trên người hắn cũng bất ngờ bạo phát, vượt qua cả cảnh giới Linh anh đệ lục trọng, đề thăng tới cảnh giới Linh anh đệ thất trọng. Nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ. Sau khi gia tăng sức mạnh bản thân, hắn liền đem bảo vật lấy ra.

Là một đôi bao tay màu bạc, quanh thân có linh quang lưu chuyển.

Đem đôi bao tay nọ đeo vào xong, Hoàng Thiên Hóa bắt đầu thi triển thần thông. Gần như lập tức, cả người hắn bỗng sáng rực lên. Nhất là vị trí nơi lòng bàn tay, cực kỳ chói mắt.

Chính tại thời điểm hắn chuẩn bị hoàn tất, lực lượng đã ngưng tụ đủ thì bên trên, giọng Na Trát cũng cất lên:

“Già Thiên Ma Thủ!”.

Theo sau tiếng hô của nàng, một bàn tay màu đen tức thì hiện ra. Nó rất lớn, kích cỡ thậm chí còn lớn hơn cả Phong Vũ Kỳ Bàn của Cố Hồng Nhan.

Mắt thấy đối phương đã ra chiêu, Hoàng Thiên Hóa bên dưới cũng xuất thần thông nghênh đón.

Hai tay giơ lên, miệng hắn hô lớn:

“Quang Minh Thánh Thủ!”.

Tương tự như Na Trát, vẫn là hư ảnh của bàn tay khổng lồ xuất hiện. Tuy nhiên, thay vì một giống nàng thì của Hoàng Thiên Hóa lại là hai, hơn nữa chúng cũng chẳng phải màu đen mà là màu trắng.

Không một chút khoan nhượng hoặc là trì trệ nào, trên đen dưới trắng, Ma Thủ và Thánh Thủ va vào nhau.

“O... À... N... H...!”.

Một tiếng nổ kinh thiên lập tức vang lên. Cực kỳ dữ dội.

Trong nháy mắt, hai bàn tay khổng lồ do linh lực ngưng tụ thành đã bị đánh tan.

Là của Hoàng Thiên Hóa!

Thần thông của hắn đã bị phá!

Còn Na Trát?

Già Thiên Ma Thủ vẫn chưa tán!

“Xuống cho ta!”.

Tiếng hô của Na Trát hệt như một mệnh lệnh tuyệt đối, ngay tức khắc, tốc độ của Già Thiên Ma Thủ liền tăng lên gấp bội, tiếp tục chụp xuống Hoàng Thiên Hóa bên dưới.


Đứng trước nguy cơ, Hoàng Thiên Hóa khẩn trương trấn định tinh thần, vội vã xuất ra bảo vật hộ thân.

Lần này là một tấm thuẫn. Giống như đôi bao tay, nó cũng có màu bạc và ẩn hiện linh quang. Cả hai hẳn đều chung một nguồn gốc.

“Đi!”.

Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, từng động tác và mỗi tiếng hô của hai người, bất kể là Hoàng Thiên Hóa hay là Na Trát thì đều hoàn thành trong nháy mắt. Phản ứng phải gọi là vô cùng mau lẹ.

Có điều... Dù chậm hay nhanh thì nó vẫn phải dừng lại, tại một khoảnh khắc nào đó. Với một khoảng thời gian dài hơn là một cái nháy mắt hay vài nhịp thở.

Bây giờ... Đã sắp đến khoảnh khắc ấy. Trong trận chiến giữa hai vị chân nhân: Na Trát và Hoàng Thiên Hóa.

“O... A... N... G...!”.

Già Thiên Ma Thủ rốt cuộc cũng đã đánh lên ngân thuẫn.

Vẫn là một âm thanh khó nghe kéo dài, nhưng khác với màn va chạm trước đó, lần này thay vì tiếng nổ dữ dội thì vang lên lại là một tiếng ngân chói tai, so với tiếng chuông có vài phần tương tự nhưng âm lượng thì ở mức độ cao hơn rất nhiều.

Đã kết thúc?

Thật ra thì chưa. Thời điểm tiếng ngân va chạm còn chưa kịp dứt thì tính huống đã lại chuyển biến. Và nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi này là bắt nguồn từ Na Trát.

Nàng lại vừa bồi thêm một chưởng nữa. Vẫn là Già Thiên Ma Thủ!

Chưởng liền chưởng, một lực lượng kinh khủng tức thì bạo phát. Nó thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi làm Hoàng Thiên Hóa phải khiếp sợ. Cứ nhìn vào đôi mắt mở trừng cùng gương mặt tái nhợt và căng như dây đàn của 59HUaUW hắn liền đủ biết tâm tình hắn thế nào.

Nhưng nó có ích gì?

Già Thiên Ma Thủ của Na Trát há lại vì hắn sợ hãi mà dừng lại?

Xuất ra thì không dừng!


“Crắc... Rắc...”.

“... Crắc...”.

Lấy mắt thường có thể trông thấy, tấm ngân thuẫn của Hoàng Thiên Hóa đã bắt đầu rạn nứt. Nó đã sắp không trụ nổi nữa rồi.

Dưới sự trùng kích của Già Thiên Ma Thủ, chẳng bao lâu, sau vài giây ngắn ngủi, cuối cùng thì chuyện gì nên đến cũng phải đến.

Ngân thuẫn tan vỡ. Triệt để nổ tung thành mảnh vụn.

Về phần chủ nhân của nó thì... Hắn chạy rồi. Ngay tại thời khắc ngân thuẫn nổ tung kia.

Hoàng Thiên Hóa, hắn đã hoàn toàn mất đi chiến ý. Đối thủ của hắn quá mạnh, căn bản không phải là hạng nhân vật hắn có khả năng thắng được. Bí pháp hắn đã dùng, bảo vật hắn cũng đã mang ra sử dụng, nhưng kết quả thì...

Ngay đến thánh khí còn bị phá vỡ thì Hoàng Thiên Hóa hắn làm sao chống đỡ nổi chứ.

Hắn phải chạy. Nếu muốn giữ mạng thì hắn phải rời khỏi đây, cách xa nữ nhân đáng sợ kia. Vừa rồi hắn cố ý gánh chịu thương tổn thần hồn để làm ngân thuẫn nọ nổ tung cũng chính là vì mục đích này. Hắn muốn nhân lúc nữ nhân kia nhất thời phân tâm mà tranh thủ thời gian tẩu thoát.

Nhưng thật không may, hắn đã quá xem thường “nữ nhân kia”. Mới đầu, khi nàng khinh suất còn có khả năng chứ hiện tại...

Viễn vông!

Nhất cử nhất động của Hoàng Thiên Hóa đều không qua nổi mắt nàng!

Chẳng bởi vậy mà bây giờ, thân ảnh nàng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn đấy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận