Trong cơ thể cô bé, huyết dịch vốn đang dần bị kiểm soát thì bỗng đột nhiên bạo động, bắt đầu quay lại mạnh mẽ phản công, đem Minh Âm Hàn Tủy bài xích ra ngoài.
Tại sao lại như vậy? Lẽ nào ở giọt Hàn Tủy thứ mười ba, Lạc Mai Tiên đã để xảy ra sai sót?
“Không thể nào!”.
Đó sẽ là câu trả lời của Lạc Mai Tiên. Nàng tuyệt đối khẳng định như thế. Từ đầu tới cuối, suốt cả quá trình, từ giọt Minh Âm Hàn Tủy thứ nhất cho đến giọt Minh Âm Hàn Tủy thứ mười ba, toàn bộ đều được nàng cẩn trọng khống chế, chậm rãi dung nhập rồi tiến hành phong ấn. Đường đi nước bước, mỗi lần đều chính xác đến từng li từng tí...
Thế nhưng tại sao... Tại sao mười hai lần trước đó đều thuận lợi suông sẻ mà đến lần thứ mười ba thì lại...
Lạc Mai Tiên nhất thời không tài nào hiểu được.
Nếu là trong một hoàn cảnh khác, có lẽ nàng sẽ tự hỏi, tự thắc mắc, tuy nhiên, trong trường hợp hiện tại thì không.
Nàng không có thời gian cho việc đó vào lúc này!
Bây giờ, thay vì tự hỏi nguyên nhân thì nàng muốn tìm ra biện pháp khắc phục hơn. Tình trạng của Lạc Lâm đang dần trở nên tồi tệ...
Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, Lạc Mai Tiên dẫn động linh lực, gia tăng sức mạnh cho trận đồ đồng thời đưa thêm một giọt Minh Âm Hàn Tủy nữa vào. Hiện huyết dịch trong người Lạc Lâm đã mạnh hơn, nàng cần phải tăng cường lực lượng để phong ấn.
Thoạt đầu, quyết định của nàng đã tỏ ra rất hữu hiệu, bằng chứng là sau khi giọt Minh Âm Hàn Tủy thứ mười bốn được dẫn vào thể nội Lạc Lâm, kết hợp làm một với giọt Hàn Tủy thứ mười ba trước đó thì tình thế đã chuyển biến tích cực, một bộ phận huyết dịch đã bắt đầu bị phong ấn...
Không may thay, chỉ vài giây sau đó, dị biến đã lại một nữa phát sinh. Trong khi Lạc Mai Tiên những tưởng tình hình đã được kiểm soát, hậu quả đã được ngăn chặn thì phần huyết dịch sắp bị hai giọt Minh Âm Hàn Tủy thứ mười ba và mười bốn kết hợp phong ấn kia bỗng bất ngờ chuyển từ màu đỏ sang đen tuyền, kế đấy thì... Bốc hơi tiêu thất.
Phần huyết dịch ấy, nó tự hủy!
Mọi chuyện diễn ra quá đỗi chóng vánh và ngoài sức tưởng tượng, đến mức làm Lạc Mai Tiên nhất thời không biết phải xoay sở thế nào.
Mười hai phần huyết dịch trước đó, chúng rõ ràng không xuất hiện tình huống như vậy, tất cả đều bị phong ấn một cách thuận lợi. Tại sao đến phần thứ ba này thì lại liên tục xảy ra dị biến dù rằng Lạc Mai Tiên nàng chẳng hề để xảy ra một chút sai lầm nào...
Huyết dịch tự hủy, trăm năm trước cũng chưa từng xảy ra chuyện như vầy.
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?!
Lúc này Lạc Mai Tiên đã không cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Minh Âm Hàn Tủy đưa vào ít thì không phong ấn được, còn số lượng đủ để phong ấn thì huyết dịch lại tự hủy, rốt cuộc nàng phải làm sao mới được đây?
Lẽ nào huyết dịch trong cơ thể Lạc Lâm không những đã mạnh lên mà đặc tính cũng đã biến đổi đi nhiều nên Minh Âm Hàn Tủy chẳng còn tác dụng nữa?
Lạc Mai Tiên lo sợ điều đó. Nàng chưa bao giờ mong nó xảy ra.
Nhưng mọi chuyện không phải nằm ở việc nàng có muốn hay không, thực tại được diễn ra theo như những gì nó phải, những thứ được quy kết bằng mấy từ “số mệnh”, “tạo hóa an bài”...
Điều Lạc Mai Tiên không mong đợi đã trở thành sự thật. Đặc tính huyết dịch trong người Lạc Lâm thực sự đã biến đổi. Bằng chứng là sau khi phần huyết dịch sắp bị phong ấn bởi hai giọt Minh Âm Hàn Tủy thứ mười ba và mười bốn triệt để tiêu thất thì mười hai phần huyết dịch bị phong ấn bên trong mười hai giọt Minh Âm Hàn Tủy trước đó cũng lần lượt bốc hơi tan biến.
Toàn bộ đều tự hủy.
Cho đến hôm nay, trong vô vàn các loại bảo vật, thánh vật thì Minh Âm Hàn Tủy được nhận định là có khả năng và có tác dụng nhất trong việc phong ấn cơ thể đặc thù của Lạc Lâm. Đấy chẳng phải tùy tiện nhận định mà là kết luận chung được đưa ra bởi các vị thánh đan sư cao cấp nhất của Thiên Lạc Thiên, của Hồng Uy Đế Quốc, của Đà Lan Giới. Không chỉ thời điểm trăm năm trước mà nhiều năm nghiên cứu, tìm cách chữa trị về sau cũng là như thế. Minh Âm Hàn Tủy đã là tài liệu tốt nhất cho việc phong ấn sinh mệnh, chẳng còn có thứ thiên tài địa bảo nào tốt hơn được nữa. Ít nhất thì cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai tìm ra được.
Thế nhưng hôm nay, Minh Âm Hàn Tủy – loại tài liệu tốt nhất ấy – đã thất bại. Nó không hiệu quả nữa. Và điều này cũng đồng nghĩa rằng, quá trình phong ấn thể xác Lạc Lâm đã chẳng cách nào tiến hành tiếp.
Dù muốn cũng không thể cố gắng. Nỗ lực với Minh Âm Hàn Tủy là hành động ngu ngốc vào lúc này. Đặc tính huyết dịch đã biến đổi, đưa thêm Hàn Tủy vào chỉ càng khiến cho OaJzpQE mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Đơn giản là vì khi mỗi một phần huyết dịch tự hủy thì sinh mạng của Lạc Lâm cũng sẽ bị hao mòn...
Dừng lại, đó là tất cả những gì Lạc Mai Tiên còn có thể. Minh Âm Hàn Tủy đã vô hiệu thì kết quả coi như cũng định rồi.
Thực tế, chuyện đã xảy ra theo những gì nó phải. Lạc Mai Tiên đã ngưng quá trình thi pháp của mình lại.
Hiển nhiên, tại thời điểm nàng thu hồi linh lực thì các tu sĩ khác cũng lần lượt có hành động tương tự. Trước là mười sáu đại trụ bên dưới và sau là mười lăm tiểu trụ trên đỉnh Phong Thiên Đàn, trong chốc lát, hết thảy linh quang đều tiêu thất.
Hiện tại, cả tòa pháp đàn chỉ còn lại duy nhất một pháp trụ đang phát sáng. Đích thị là vị trí của La Ti.
Khống chế pháp đàn không phải việc đơn giản, càng không phải muốn dừng lúc nào cũng được. Đột ngột thu pháp như hành động của Lạc Mai Tiên vừa rồi đã tạo nên áp lực cho La Ti. Giờ phút này pháp đàn vẫn đang hiện hữu một nguồn lực lượng to lớn vốn được tập hợp từ linh lực các tu sĩ và thiên địa linh khí đã qua biến đổi trước đó, xử lý không tốt sẽ để lại hậu quả, thậm chí việc toàn bộ Phong Thiên Đàn bị hủy cũng là hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhiệm vụ của La Ti là cần đem nguồn lực lượng kia dời đi, hơn nữa còn phải mau chóng tiến hành, nguyên do là bởi hiện giờ nó đã sắp bạo nổ rồi.
Tình hình khẩn cấp là vậy, thế nhưng bộ dáng La Ti vẫn chẳng hề tỏ ra nôn nóng hay khẩn trương chút gì. Hiển hiện trong mắt hắn chỉ có duy nhất một thứ: Sự điềm tĩnh.
Ngẩng đầu nhìn lên quả cầu năng lượng to lớn cuồng bạo phía trên, La Ti đột nhiên há miệng. Từ bên trong, một viên ngọc màu trắng tức thì bay ra. Mới đầu, viên ngọc nọ khá nhỏ, kích cỡ chỉ bằng đầu ngón út, nhưng là sau đó, chưa đầy một cái nháy mắt, nó đã biến lớn hơn gấp mấy mươi lần, một đường lao thẳng lên trên.
Một chuyện bất ngờ xảy ra.
Tại thời điểm viên bạch ngọc vừa bay vào bên trong quả cầu năng lượng, vốn sắp bạo nổ, quả cầu bỗng dần thu nhỏ, lấy tốc độ mắt thường có thể dễ dàng nhận thấy.
Sau gần một phút, từ kích cỡ lớn hơn mười thước ban đầu, quả cầu đã thu lại quá nửa, chỉ còn chưa đầy năm thước. Nhưng đấy vẫn chưa phải kết quả sau cùng, dưới sự thôi động của La Ti, viên bạch ngọc lại tiếp tục đem lực lượng hấp thu...
Thêm hai phút nữa trôi qua.
Không ngoài ý muốn, toàn bộ quả cầu năng lượng đều đã bị viên bạch ngọc thu lấy, nguy cơ đã triệt để được giải trừ.
Quá trình hóa giải này phải nói là rất đơn giản, từ đầu đến cuối, ngoại trừ việc dùng thần niệm thôi động bạch ngọc thì La Ti chẳng phải làm gì nữa cả, một tia linh lực thậm chí còn không cần động tới.
Tuy chưa biết thực lực La Ti cụ thể tới đâu nhưng dựa vào cái cách mà hắn dễ dàng đem một nguồn lực lượng to lớn vốn được tập hợp từ thiên địa linh khí, ba mươi mốt tu sĩ và cả bản thân mình hấp thu thì cũng đủ để nhìn ra phần nào.
...
Sau khi quả cầu năng lượng tiêu thất, nguy cơ giải trừ, La Ti liền thu hồi viên bạch ngọc vào người, rời khỏi pháp trụ.
Đi đến trước mặt Lạc Mai Tiên, hắn đứng đấy nhưng không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Về phần Lạc Mai Tiên, trạng thái của nàng cũng tương tự La Ti, cũng là một lời không ra khỏi miệng...
Trước thời điểm khởi động pháp đàn, trong lòng nàng vốn còn vì việc phong ấn sinh mệnh của muội muội mà đau xót, mà trách than thiên địa bất nhân, tạo hóa trêu ngươi... Nàng hoàn toàn không muốn phải đem muội muội mình đóng băng thêm một trăm năm nữa, không muốn tước đoạt những ký ức mà lẽ ra muội muội nên có ở trăm năm ấy...
Nhưng là bây giờ... Nàng chỉ cầu mong có thể như thế... Có thể đem muội muội đóng băng lại...
Tiếc rằng... Nàng không thể. Dù có muốn bao nhiêu thì nàng cũng không làm được nữa...
Ngay cả Minh Âm Hàn Tủy cũng đã vô dụng thì còn thứ gì giúp phong ấn được nữa đây?
Tại sao... Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Tại sao lại nhất định phải là Lạc Lâm?
Nếu có thể, Lạc Mai Tiên tình nguyện thế chỗ cho muội muội. Nàng thà rằng người đang nằm trên thềm đá lạnh hiện giờ là mình, đang chết dần chết mòn là mình...
P/s: Vì một vài lý do nên tạm thời sẽ trữ chương lại.
(Theo diễn biến mới nhất thì Vương Chi đã bị phế...)