Phù Thiên Ký

Nhất định là do Vương Chi - tên nhân loại trước mắt này. Mặc dù không biết bằng cách nào hắn lại làm cho huyết dịch biến đổi nhưng chắc chắn có liên quan đến vết cắn trên cổ kia. Lạc Mai Tiên tin là như thế.

Trước vì quá lo lắng chạy chữa cho muội muội nên nàng đã không tới đây, nhưng còn bây giờ, khi mà muội muội nàng đã vô vọng cứu chữa thì...

Nàng muốn báo thù. Nàng muốn Vương Chi - kẻ đã gây ra mọi chuyện - phải trả giá. Nàng muốn cho hắn nếm trải mùi vị sống không bằng chết!

Đêm nay, Lạc Mai Tiên nàng tìm đến đây, chốn lao tù tăm tối này, mục đích không phải để hỏi han mà là để đọa đày hắn!

Hỏi ư?

Hỏi gì đây? Cách chữa trị cho Lạc Lâm?

Một kẻ thần trí bất ổn, hành vi chẳng khác gì thú vật như hắn thì có thể nghe hiểu và trả lời được sao?

Ngay đến Minh Âm Hàn Tủy, chân nhân Linh anh cảnh, thánh cấp đan sư còn phải bó tay không cách nào kìm hãm được quá trình sinh trưởng với tốc độ khủng khiếp kia thì một tên nhân loại Linh châu cảnh như hắn lại có tác dụng gì?

Duy nhất đủ khả năng chỉ có Thiên Lạc Thiên, chỉ có vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng tại đế đô kia mà thôi.

Không may thay, đó lại là những kẻ mà Lạc Mai Tiên nàng chẳng thể trông chờ, dù cho nàng có quỳ lạy van xin đi nữa...

Một vị phụ hoàng nhẫn tâm, một Thiên Lạc Thiên vô tình, một hoàng gia ích kỷ... Thế thì Lạc Mai Tiên nàng, nàng cũng sẽ ích kỷ, tàn nhẫn và vô tình như vậy!

Trong thoáng chốc, gương mặt Lạc Mai Tiên đã nhanh chóng chuyển biến. Từ vẻ vô cảm ban đầu nó đã đổi thành giận dữ. Hai mắt trừng lên, hàm răng nghiến chặt, nàng hung hăng nắm lấy cổ Vương Chi, nói gần như hét:

“Tại sao?!”.

“Rốt cuộc là tại sao?!”.


“Ư ư...”.

Dường như cảm nhận được sự phẫn nộ của nàng, Vương Chi một lần nữa ra sức vùng vẫy.

Nhưng bất kể hắn có cố gắng thế nào thì hết thảy đều là vô ích. Với tu vi bị phong bế hiện giờ, nói gì thoát khỏi xiềng xích, thoát khỏi bàn tay Lạc Mai Tiên, đến kêu lên một tiếng thông suốt còn khó nữa là.

Hắn... Không thoát được.

Giờ phút này Vương Chi hắn chỉ là một con cá đang nằm trên thớt. Còn Lạc Mai Tiên, quyền sinh sát là của nàng, muốn chém muốn giết kiểu gì là do nàng. Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian và cách thức mà nàng sẽ quyết định tiến hành.

Chẳng tốn quá lâu để nghĩ ngợi, Lạc Mai Tiên đã có lựa chọn. Không phải cho bản thân nàng mà là cho Vương Chi. Nàng đã có hình phạt thích đáng dành cho hắn.

Từ không gian giới chỉ, Lạc Mai Tiên vừa lấy ra một thanh trủy thủ, nhỏ gọn nhưng sắc lẹm cực kỳ. Nàng cầm nó đưa lại gần Vương Chi, nói trong khi cánh tay còn lại vẫn đang giữ chặt lấy cổ hắn:

“Nhân loại ti tiện, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?”.

“Là tai ngươi? Tay ngươi? Hay là chân ngươi?”.

“Ưm... Ư...”.

Mắt thấy thanh trủy thủ sắc lẹm lăm le trước mặt mình, Vương Chi lại càng thêm khiếp sợ, giãy giụa lại càng kịch liệt hơn trước.

Nhìn hắn như vậy, Lạc Mai Tiên nở nụ cười lạnh lẽo, liên tiếp lặp lại: “Vùng vẫy đi. Vùng vẫy đi. Vùng vẫy đi...”.

“Vùng vẫy đi!”.


Cũng không rõ là đến lần lặp lại thứ mấy, Lạc Mai Tiên đột nhiên đề cao giọng, cùng với đó, cánh tay đang nắm thanh trủy thủ sắc lẹm của nàng cũng được giơ lên. Và...

“Phốc!”.

... Đâm thẳng vào con mắt bên phải của Vương Chi.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đấy! Sau khi đâm xuống, Lạc Mai Tiên đã không rút trủy thủ ra mà tiếp tục dùng nó... Khoét sâu vào!

Không phải đâm! Nàng đây là đang khoét mắt hắn!

Cảm giác của Vương Chi lúc này ư?

Đau! Cực kỳ đau đớn! Tay hắn, chân hắn, cả người hắn đang gồng lên gánh chịu. Có điều... Hắn gánh không nổi. Thế là tiếp theo đó, hắn dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa, cực lực mà vùng vẫy.

Tiếc rằng... Vẫn chỉ là vô ích. Tay chân hắn vẫn bị sợi xích đen tuyền trói chặt và cổ hắn thì vẫn cứ nằm gọn trong lòng bàn tay của Lạc Mai Tiên.

Một tay giữ lấy, một tay khoét mắt, Lạc Mai Tiên mặc cho hắn cố gắng vẫy vùng, tiếp tục nắm trủy thủ không ngừng xoay qua lại. Một cách từ tốn, hết sức chậm rãi...

Tàn nhẫn, đấy có lẽ là từ thích hợp dành cho hành động của nàng lúc này.

Thế nhưng ai dám chỉ trích nàng chứ?

Vương Chi ư?

Dù hắn oán hận thì lại thế nào? Nó chỉ càng khiến cho sự báo thù của nàng thành tựu hơn, làm nàng vui vẻ, hoặc ít nhất là thoải mái hơn mà thôi.


...

Lát sau.

Màn “đục khoét” máu me kia rốt cuộc cũng chấm dứt. Lạc Mai Tiên đã dừng lại. Thật ra thì nàng đã không nguyện ý lắm. Vốn dĩ nàng còn muốn tiếp tục hành hạ Vương Chi thêm nữa. Ngặt nỗi hắn lại không thể chịu thêm được. Phải, hắn đã vừa ngất đi. Cơn đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể hắn.

“Đã ngất rồi sao”.

Lạc Mai Tiên đem trủy thủ rút ra, lùi lại hai bước. Nàng đứng đấy, đưa mắt nhìn Vương Chi, nhìn vào con mắt hiện đã bị khoét sâu đang chảy đầy máu tươi tanh nồng của hắn, im lặng một đỗi thì chợt bật lên thành tiếng.

“Hưm hưm...”.

“Ha ha...”.

“Ha ha ha”.

“Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!...”.

...

Mới đầu, tiếng cười của nàng rất khẽ, cũng rất trầm, nhưng rồi sau đó, chúng ngày càng to dần, cuối cùng thì trở nên quái dị đi hẳn.

Đúng vậy, đích thực là quái dị. Thoạt nghe thì có vẻ hả hê vui sướng nhưng nghe kỹ thì lại thấy nó - những tiếng cười ấy... Dường như lại rất cay đắng, lại rất chua xót.

...

Chẳng rõ là sau bao nhiêu tiếng và sau bao nhiêu lần đứt quãng, giọng cười của Lạc Mai Tiên rốt cuộc đã ngưng hẳn. Gương mặt nàng lại trở về với vẻ lạnh lùng xa cách.

Hít vào rồi thở ra một hơi thật sâu, nàng lần nữa áp sát Vương Chi.


“Tách tách...”.

“Tách tách... Tách... Tách...”.

Thoáng nhìn qua con mắt đã bị hủy hoại và đang không ngừng rỉ máu của hắn, nàng hé môi cất tiếng:

“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu”.

Nói đoạn, Lạc Mai Tiên lấy ra hai viên đan dược, một đen một đỏ, đem miệng Vương Chi tách ra rồi bỏ vào, kế đấy thì giúp hắn nuốt xuống.

Làm xong hết thảy, nàng thoáng động thần niệm, tức khắc, sợi xích đang trói chặt Vương Chi liền nới lỏng, nhanh chóng thu nhỏ rồi bay vào trong tay nàng.

“Lần tới chúng ta lại chơi đùa”.

Dứt câu, Lạc Mai Tiên cũng chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức xoay người hướng cửa phòng giam bước ra.

Chỉ là còn chưa ra khỏi cửa thì đôi chân nàng đã bỗng bất ngờ khựng lại. Trong đáy mắt thoáng qua một tia khác lạ, như nghĩ đến gì đó, nàng xoay đầu, lần nữa gọi ra sợi xích lúc nãy. Cánh tay dính đầy máu giơ lên, nàng thả dài sợi xích, loáng một cái liền đem Vương Chi trói chặt như cũ, tiếp đó thì bắt đầu kéo đi.

...

Ra khỏi phòng giam, qua con đường âm u mờ ảo rồi hướng lên tầng một, suốt cả quãng đường ấy, từ đầu đến cuối Lạc Mai Tiên luôn bước đi một cách chậm rãi, đều đặn, chưa từng dừng lại. Hệt như khi nàng đến nơi này vậy.

Lẽ tất nhiên, thân ảnh của nàng cũng như kẻ đang bị nàng kéo lê trước sau đều lọt cả vào mắt các cai ngục tại đây. Đối với những điều mình nhìn thấy, cụ thể là thảm trạng của kẻ bị kéo lê nọ, thú thực là các cai ngục đã cảm thấy khá ngạc nhiên.

Mặc dù ở chốn lao tù âm u này, những hình phạt, những màn tra tấn tàn nhẫn hơn thế còn có rất nhiều, thế nhưng khi chính mắt nhìn cũng như đã nghe thấy thì bọn họ vẫn rất ngoài ý muốn. Vấn đề không nằm ở thảm trạng của kẻ bị tra tấn mà là ở người đã tra tấn hắn kia!

Từ trước tới giờ, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến vị đại công chúa của mình đối xử với tù nhân như thế cả. Hôm nay là lần đầu tiên.

Các cai ngục nên cảm thấy may mắn ư?

Thật ra thì bọn họ thấy lo lắng nhiều hơn. Bộ dạng âm trầm của Lạc Mai Tiên bây giờ, nó khiến cho họ sợ hãi. Và cũng chính bởi vì trong lòng thấp thỏm lo âu, sợ sệt như vậy nên suốt cả quãng đường từ phòng giam Vương Chi lên đến mặt đất, từ đầu tới cuối đều chẳng một cai ngục nào dám nói thêm hoặc là làm ra một hành động thừa thải nào khi nàng còn đang trong tầm mắt cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận