...
Sau khi tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công được triển khai, tính đến thời điểm hiện tại thì thời gian đã trôi qua được mười phút rồi. Trong suốt mười phút ấy, từ đầu tới cuối, việc vận hành tâm pháp toàn bộ vẫn đang dựa vào linh lực xuất ra từ đan điền; Về phần viên bảo thạch trong tay Thi Quỷ, nói gì trực tiếp dẫn đại lượng khí âm hàn từ bên trong để đưa vào cơ thể, ngay cả một tia còn chẳng thể trực tiếp hấp thu được.
Chưa thấy “dấu hiệu” là vậy, thế nhưng Thi Quỷ vẫn không tỏ ra nôn nóng chút nào, hoàn toàn ngược lại, hắn như cũ vẫn rất bình tĩnh tiếp tục thử nghiệm. Tu tiên luyện đạo xưa nay đều luôn khó khăn, khoảng thời gian mười phút kia so ra còn rất ngắn ngủi, chưa thể nói lên điều gì...
...
Mười phút rồi lại mười phút, kiên trì rồi lại kiên trì, Thi Quỷ cứ như vậy mà liên tục cố gắng, liên tục thử nghiệm cách thức tu luyện mới của Linh Lung Đồng Ngọc Công.
Chỉ là... Theo thời gian trôi qua ngày một nhiều, sự kiên trì của Thi Quỷ cũng dần mất đi.
Cuối cùng, sau hơn ba giờ không ngừng nỗ lực, hắn rốt cuộc đã phải tạm đình chỉ vận hành tâm pháp.
Cuộc thử nghiệm của hắn đã thất bại.
...
“Phù...”.
Thở ra một ngụm trọc khí, Thi Quỷ xòe bàn tay ra, mắt nhìn chằm viên bảo thạch bên trên mà trong lòng phiền muộn không thôi.
Viên bảo thạch nọ, nó vẫn còn y nguyên, khí âm hàn cất chứa thậm chí còn chẳng mất đi dù chỉ một chút.
“Lẽ nào ta đã nghĩ sai?”. - “Nhìn ngắm” hồi lâu, Thi Quỷ âm thầm tự hỏi.
Nhưng là, hoài nghi còn chưa bao lâu thì hắn đã lắc đầu phủ định: “Không thể nào. Dựa theo mô tả của Linh Lung Đồng Ngọc Công thì rõ ràng sự biến đổi là y hệt kia mà...”.
“Tại sao lại không thể trực tiếp đem khí âm hàn bên trong bảo thạch hấp thu để vận hành tâm pháp, đến cùng là sai lầm ở đâu?”.
...
Cứ thế, sau thất bại của cuộc thử nghiệm, Thi Quỷ đã vừa nhìn chằm viên bảo thạch vừa tự hỏi, tự suy diễn hòng tìm ra căn nguyên mọi chuyện.
Tiếc rằng, bất kể hắn có tự hỏi bao nhiêu, suy diễn cách nào thì kết quả vẫn cứ là công cốc, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra được đầu mối nào cả.
“Ài...”.
Qua gần hai giờ trầm mặc suy tư, Thi Quỷ đã phải kết thúc trong tiếng thở dài phiền muộn.
“Ông trời đúng là thích trêu ngươi”.
Thốt ra một câu như vậy xong, Thi Quỷ nhẹ lắc đầu, thoáng điều chỉnh tâm tình rồi lần lượt đem viên bảo thạch trong tay cùng mớ đồ vật còn lại cho vào túi trữ vật.
“Đổi với cô bé kia, ta nghĩ là mình nên oán trách nhiều hơn là cảm kích rồi”.
“Tiên Linh Chi Huyết... Thật không nghĩ đối với kẻ tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công chuyên hấp thu tinh huyết, cắn nuốt hồn phách như ta lại có tác động khó lường bậc này. Chỉ mới hấp thu một chút mà thân thể lẫn công pháp tu luyện đều đã bị xáo trộn cả lên...”.
Đang lẩm bẩm, Thi Quỷ bỗng đột nhiên dừng lại, ngay đến động tác thu nhặt mớ đồ vật trước mặt cũng tạm ngưng hẳn.
Nhìn vào khuôn mặt hắn hiện giờ, không khó để nhận ra rằng hắn đã vừa bị điều gì đó tác động.
Qua mười chín, hoặc cũng có lẽ là hai mươi giây tâm tư cấp tốc xoay chuyển, Thi Quỷ rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Và hành động đầu tiên mà hắn vừa làm ra là đem viên bảo thạch đã bỏ vào túi trữ vật lúc nãy lấy ra, nhanh chóng ngồi xuống, tiếp đấy thì điều chỉnh cơ thể về trạng thái tốt nhất, bắt đầu một cuộc thử nghiệm khác.
Lần này vẫn là chiếu theo tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công mà vận hành, nhưng thay vì giống như trước thì lộ tuyến đã hoàn toàn thay đổi.
Thi Quỷ, hắn vận hành Linh Lung Đồng Ngọc Công theo một lộ tuyến khác. Một lộ tuyến mà trước nay hắn chưa từng thực hiện qua.
“Xáo trộn”, hai chữ trong lúc tùy tiện nói ra vừa rồi đã gợi ý cho hắn.
Hiện nay, công pháp Linh Lung Đồng Ngọc của hắn đã xảy ra biến đổi, giúp hắn nắm giữ được cách thức tu luyện mà lẽ ra theo tiến trình bình thường phải bước vào cảnh giới Linh anh đệ thất trọng mới có. Nếu như trình tự đã bị xáo trộn, vậy thì tại sao hắn lại không thuận nước đẩy thuyền, thay vì chiếu theo lộ tuyến cũ của trước kia thì vận hành luôn theo lộ tuyến mới, lộ tuyến của tâm pháp tầng thứ bảy - mức khởi đầu của cách thức tu luyện mới nọ?
Đang ở cảnh giới Linh châu đệ lục trọng lại đi tu luyện thứ thuộc về Linh anh đệ thất trọng, chuyện này quả đủ gọi là điên rồ.
Thế nhưng... Những gì đã xảy ra trên người hắn, chúng bình thường sao?
Mọi thứ vốn dĩ đã rất điên rồ rồi. Con đường Thi Quỷ hắn đi, nó hiện đã vượt ra khỏi lý lẽ thông thường rất xa rồi. Lúc này, bất quá chỉ là bước thêm một đoạn nữa mà thôi.
Nguy hiểm?
Tu đạo xưa nay có bao giờ là an toàn chứ?
Huống hồ, việc vận hành lộ tuyến theo tâm pháp tầng thứ bảy mà hắn đang làm, nó cũng chưa tới nỗi sai lầm liền vong mạng hay là tàn phế cái gì, nếu có thì cùng lắm là bị phản phệ dẫn đến trọng thương là cùng. Linh Lung Đồng Ngọc Công khác với Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, nó ôn hòa và “thân thiện” hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, trước mắt tất cả vẫn chỉ là nhận định, hay đúng hơn là phán đoán của Thi Quỷ hắn, về phần kết quả cuối cùng cho cuộc thử nghiệm của hắn là gì, có trực tiếp hấp thu được khí âm hàn từ trong viên bảo thạch, thất bại có khiến hắn trọng thương hay mức độ còn xa hơn thế nữa, hết thảy phải đợi cuộc thử nghiệm kết thúc mới biết rõ ràng và chính xác được.
May thay, sự chờ đợi này đã chẳng kéo dài như lần thử nghiệm trước đó, chỉ sau khoảng một giờ thì liền chấm dứt.
Con mắt trái từ từ hé mở, Thi Quỷ cúi xuống nhìn lòng bàn tay, và càng nhìn thì khuôn mặt hắn lại càng... Tươi lên hẳn. Thoáng chốc, môi hắn đã nhếch lên. Và... Hắn cười.
Đương nhiên đó không phải là những tiếng cười thô lỗ, sỗ sàng, trái lại, nó rất tế nhị, rất nhã nhặn. Một nụ cười nhàn nhạt vừa đủ để tạo thiện cảm cho người nhìn...
Thi Quỷ, hắn đang vui.
Sao lại không chứ? Thi Quỷ hắn nên như thế.
Hắn đã đúng. Cuộc thử nghiệm vừa rồi của hắn đã thành công!
Sau khi vận hành theo lộ tuyến tâm pháp tầng thứ bảy của Linh Lung Đồng Ngọc Công thì hắn đã có thể trực tiếp hấp thu được khí âm hàn bên trong viên bảo thạch để tu luyện. Hơn nữa còn là rất dễ dàng, thật sự rất dễ, thậm chí dù đây mới chỉ là lần đầu tiên hắn vận hành theo lộ tuyến này đi chăng nữa.
Mọi thứ diễn ra cứ y như rằng hắn thật sự đã trở thành một chân nhân Linh anh đệ thất trọng vậy. Quá trình vận hành tâm pháp tầng thứ bảy của Linh Lung Đồng Ngọc Công vừa rồi cực kỳ thuận lợi, hoàn toàn không có lấy một tí khó khăn hay là trắc trở nào cả...
Nói đâu cho xa, viên bảo thạch đang nằm trong tay hắn chính là bằng chứng thuyết phục nhất. Giờ phút này, từ lam sắc ban đầu nó đã biến thành màu xám trắng, chẳng còn một xíu linh quang hay linh khí nào nữa hết. Khí âm hàn cất chứa bên trong, toàn bộ đều đã mất sạch rồi!
...
“Crắc...”.
Tiếng cười đã ngưng, nụ cười đã tắt, Thi Quỷ gia tăng lực đạo lên bàn tay, chậm rãi đem viên bảo thạch bóp nát.
Do linh khí đã triệt để bị khô cạn nên bảo thạch hiện tại cũng chỉ tựa như một viên đá bình thường, vì thế cho nên việc phá hủy rất dễ dàng, trong thoáng chốc liền tan thành bột phấn.
Nâng cánh tay phải lên, Thi Quỷ thổi nhẹ một cái, đám bụi phấn tức thì bay sạch, sau vài giây phiêu đãng thì rơi hết xuống, nằm im trên nền đá.
“Giờ thì mọi chuyện đã tạm đâu vào đấy rồi”.
Liếc xuống mớ bảo vật nằm trước mặt, nghĩ một chút, hắn đưa tay đem chúng thu thập lại. Khác với lúc nãy, thay vì nhặt lên từng thứ thì lần này, chỉ sau một hai động tác, tất cả đồ vật đều đều đã nằm gọn bên trong túi trữ vật.
Làm xong hết thảy, hắn lại một lần nữa khép mắt lại, bắt đầu đả tọa...
...
...