Khống chế máu huyết của mình lại cần đến cảnh giới công pháp?
Thoạt nghe có vẻ kỳ lạ nhưng với người biết rồi thì sẽ cảm thấy rất bình thường.
Nếu chỉ đơn thuần là thao túng để cho máu huyết phân tách ra thành các dòng rồi xoay vòng xung quanh cơ thể Lạc Lâm thì tất nhiên sẽ chẳng có gì khó khăn cả, bất kỳ một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh nào cũng đều dễ dàng làm được. Vấn đề ở đây là những gì sẽ xảy ra sau đó, cũng tức quá trình hóa giải độc tố kia.
Có một điều cần phải làm rõ, đó là quá trình hóa giải độc tố này của Thi Quỷ, nó tuyệt không đơn giản theo cái cách mà đám người Lạc Mai Tiên nhận định. Nó... Phức tạp hơn rất nhiều.
Hai chữ “hóa giải” kia, theo khía cạnh nào đấy thì ý nghĩa đã bị lệch đi một đoạn kha khá trong trường hợp hiện tại. Thay vì hóa giải thì nên gọi quá trình này là dung hợp sẽ chính xác hơn.
Không sai. Thi Quỷ đúng là đang định đem máu huyết và độc tố, tức huyết độc hình thành từ chính Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công của mình dung hợp lại. Cách làm này của hắn, không thể phủ nhận là nó sẽ khiến cho huyết độc hoàn toàn chuyển đổi, từ đó trở nên vô hại với Lạc Lâm, thế nhưng là, một khi sự chuyển đổi kia hoàn tất thì Lạc Lâm cũng đã chẳng còn là Lạc Lâm nữa rồi.
Quá trình dung hợp này, mục đích cuối cùng không phải để giải độc mà là... Tạo ra huyết chủng.
Theo sau sự hình thành huyết độc ở cảnh giới Tam Thiên, huyết chủng là một “thứ” hoàn toàn mới mẻ khi Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công của Thi Quỷ bước vào cảnh giới thứ tư: Tứ Thiên Cảnh.
Huyết độc, huyết chủng, hai loại này, dù tên gọi và bản chất có khác nhau nhưng tác dụng lại có phần tương tự. Cả hai đều nhắm đến sự thao túng một sinh vật khác.
Đối với huyết độc, kẻ một khi trúng phải và trong điều kiện máu huyết chưa bị hút cạn, sinh mệnh vẫn còn thì sau một khoảng thời gian nhất định để cơ thể chuyển đổi, hắn sẽ biến thành một dạng sống mà ý thức đã hoàn toàn bị kiểm soát, sẵn sàng làm theo bất cứ mệnh lệnh nào từ chủ nhân, tức nơi khởi nguồn của huyết độc. Những kẻ như thế được gọi là huyết nô.
Tuy nhiên, huyết nô cũng không phải tùy tiện tạo ra mà có những hạn chế nhất định. Ví như sự chênh lệch về cấp bậc tu vi giữa người gieo độc và người bị trúng độc, hoặc như công pháp tu luyện hay thể chất đặc thù, linh hồn khác lạ chẳng hạn...
Đại khái thì huyết độc là vậy, riêng phần huyết chủng, theo mặt nào đó có thể hiểu rằng nó là một bản nâng cấp hoàn hảo của huyết độc. Mặc dù đều nhắm đến việc thao túng kẻ khác nhưng mức độ giữa hai thứ quả thực rất chênh lệch. Thứ nhất, huyết chủng khó bị hóa giải hơn; Thứ hai, khả năng kiểm soát nạn nhân tốt hơn; Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất: Kẻ mang huyết chủng có thể bị chính huyết chủ, tức người gieo huyết hấp thụ để cường đại bản thân...
Những gì Thi Quỷ đang làm với Lạc Lâm, bảo cứu người chi bằng nói là hại người. Càng ác tâm hơn nữa là sự hại người này, nó... Vô cùng quyết liệt.
Bình thường, để tạo thành một huyết chủng hoàn chỉnh thì chỉ cần một chút huyết độc cùng một phần nhỏ tinh huyết tương đương với một trong số ba mươi sáu đạo đang xoay quanh người Lạc Lâm là đủ.
Thế nhưng Thi Quỷ đã làm gì?
Ba mươi sáu đạo! Hắn đã dùng tận ba mươi sáu đạo tinh huyết để tạo huyết chủng!
Quá trình tạo nên một huyết chủng rất dễ sao?
Khá dễ, nhưng là đối với một hai đạo tinh huyết kia. Còn bằng như ba mươi sáu đạo mà nói... Đây thật sự đã là con số cực hạn mà cảnh giới Tứ Thiên chí cực có khả năng kiểm soát được. Và điều này cũng đồng nghĩa rằng huyết chủng sắp được tạo thành của Lạc Lâm, nó vững chắc và mạnh mẽ hơn một huyết chủng bình thường gấp ba mươi sáu lần!
Nói cách khác, một khi huyết chủng được tạo thành thì từ đó trở về sau, Lạc Lâm sẽ bị thao túng một cách rất rất triệt để, muốn hóa giải thì độ khó sẽ lớn hơn bình thường đến tận ba mươi sáu lần!
Nghĩ mà xem, chỉ một chút huyết độc đã liền khiến cho mấy đại nhân vật cấp chân nhân là Lạc Mai Tiên, Độc Cửu phải bó tay, vậy thì với một huyết chủng siêu mạnh mẽ như cái sắp được tạo thành trong người Lạc Lâm, để hóa giải nó lại cần đến tu vi cùng thủ đoạn bậc nào?
Một điều còn kinh khủng hơn nữa với Lạc Lâm là: Huyết chủng sắp được tạo thành trong người nàng kia, nó không những kiểm soát thân xác mà còn có thể lây nhiễm và khống chế luôn cả linh hồn!
Theo thời gian, huyết chủng sẽ ngày càng mạnh lên. Ở cảnh giới Tứ Thiên chí cực như Thi Quỷ hiện tại, huyết chủng muốn xâm nhiễm linh hồn thì cần một quãng thời gian khá dài, tuy nhiên, với trường hợp của Lạc Lâm, khi huyết chủng lại được tạo thành từ ba mươi sáu đạo tinh huyết mà nói, tin tưởng chưa đến vài ngày thì linh hồn nàng đã bị khống chế rồi.
Và một khi chuyện này thực sự xảy ra, nó sẽ là một điều vô cùng tồi tệ, dĩ nhiên chẳng phải với Thi Quỷ. Lạc Lâm, nàng mới là nạn nhân.
Thân xác muốn hóa giải dù khó khăn nhưng chí ít vẫn còn có hy vọng chứ một khi huyết chủng đã xâm nhiễm linh hồn thì... Không ai giải được. Thậm chí kể cả là do huyết chủ - người hạ xuống huyết chủng - tự mình ra tay đi nữa thì cũng chẳng dễ dàng gì.
Khó. Rất khó.
Huyết chủng, nó giống như một lời nguyền đáng sợ. Lời nguyền này, hạ xuống còn dễ chứ muốn phá bỏ... Độ khó quả thực rất lớn. Riêng đối với trường hợp siêu huyết chủng của Lạc Lâm, một khi nó bắt đầu xâm nhiễm linh hồn thì sợ rằng có muốn Thi Quỷ cũng không đủ năng lực để hóa giải, thu hồi.
Cái này có ý nghĩa gì chứ?
Lạc Lâm, kể từ nay nàng đã mất đi tự do. Đời này kiếp này của nàng, e rằng sẽ chỉ có thể làm một nô lệ mà thôi. Một nô lệ sẽ dâng hiến tất cả cho chủ nhân. Một “thứ lực lượng” tùy thời để bị chủ nhân của mình hấp thụ. Cả thân xác lẫn linh hồn...
Đem một người biến thành như vậy, việc làm này lẽ nào chưa đủ để gọi là ác?
Thi Quỷ, hắn đã rất ác tâm.
Cái gì cứu chữa? Cái gì hóa giải độc tố?
Hết thảy đều chỉ là những lời dối trá. Ngay từ đầu, hắn vốn dĩ đã có ý định tạo nên một siêu huyết chủng trong người Lạc Lâm rồi. Mục đích thật sự của hắn không phải cứu người mà là hại người. Hắn... Muốn biến Lạc Lâm thành một nô lệ vĩnh viễn.
Sau hôm nay, Lạc Lâm sẽ không còn là Lạc Lâm nữa. Thứ mà nàng sẽ trở thành là huyết lệ - bầy tôi trung thành tuyệt đối của hắn.
...
Với những ý định, những gì đã, đang và sẽ làm, chẳng hề quá khi bảo rằng Thi Quỷ là một kẻ thủ ác.
Chỉ là... Hắn sẽ quan tâm sao?
Hôm nay hắn đã không còn là Vương Chi nữa rồi. Hắn là Thi Quỷ. Hắn... Là ma quỷ. Mà ma quỷ thì thiết nghĩ chẳng cần đến lòng trắc ẩn để làm gì.
Huống chi việc mà hắn đang làm, nó vốn là rất cần thiết.
Sự thù hằn Lạc Mai Tiên dành cho mình, Thi Quỷ hắn lẽ nào lại không hay không biết?
Không. Hắn thừa trí thông minh để hiểu được. Thế nhưng tại sao hắn lại vẫn cứ dửng dưng bình thản, thậm chí còn ba lần bốn lượt cố tình chọc tức Lạc Mai Tiên?
Câu trả lời chỉ có một: Hắn đã có một tấm khiên, một lá bùa bảo mệnh rất tốt.
Lạc Lâm, nàng chính là tấm khiên, là lá bùa của hắn. Theo như những gì đã nghe và thấy thì rõ ràng trong lòng Lạc Mai Tiên kia, vị muội muội này có một vị trí cực kỳ quan trọng. Nói cách khác, Lạc Lâm chính là điểm yếu chết người của Lạc Mai Tiên.
Nếu đã vậy, Thi Quỷ hắn cớ gì lại không đem điểm yếu này nắm giữ thật chặt?
Trở thành người duy nhất có khả năng giữ mạng và ngày sau sẽ giải quyết dứt điểm Tiên Linh Chi Huyết cho Lạc Lâm, giá trị này, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Mạng thì đúng là hắn muốn giữ, nhưng giữ mạng lại không phải tất cả những gì hắn muốn.
Trù tính của hắn thâm sâu hơn thế nhiều. Dùng ba mươi sáu đạo tinh huyết để tạo nên huyết chủng để rồi sau đó đem Lạc Lâm biến thành huyết lệ của mình, đấy mới chỉ là bước đầu tiên trong một âm mưu to lớn của hắn mà thôi.
Dĩ nhiên là những điều đó, hết thảy Lạc Mai Tiên đều không tài nào biết được.
Có thể nàng không tin tưởng Thi Quỷ, có thể trong lòng nàng có hoài nghi, có thể nàng sẽ cảnh giác thăm dò,..., thế nhưng chắc chắn nàng chẳng làm sao ngờ được trong tình cảnh vừa mới thanh tỉnh chưa lâu, tính mạng đang bị nắm giữ mà Thi Quỷ lại tính toán, lại mưu đồ như thế cả.
Đối với Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên căn bản là không thể hiểu, cũng không thể thật sự kiểm soát được.
...