...
...
Kể từ lúc hỏa chủng hiện thân thì khí tức trên người Thi Quỷ đã yếu đi rất nhiều, biểu lộ rõ ràng nhất là qua nét mặt, nó hiện đã nhợt nhạt đi hẳn.
Chuyện này âu cũng bình thường, dẫu sao hỏa chủng đã hòa vào người hắn mấy mươi năm, sớm đã trở thành một phần thân thể, nay đem nó lấy ra thì cũng như tự mình cắt xuống máu thịt, ảnh hưởng thế nào lại không có?
Sau hôm nay, sau khi hỏa chủng chính thức được truyền sang người Lạc Lâm thì hắn sẽ tạm thời suy yếu, để ổn định thiết nghĩ phải cần một khoảng thời gian kha khá. Đó là cái giá. Tất nhiên chỉ là một phần chứ chưa phải toàn bộ.
Nhưng, cái giá dù cao hơn nữa thì với Thi Quỷ, hắn vẫn sẽ sẵn sàng trả nếu ý đồ của bản thân được thực hiện một cách thuận lợi.
Thả con săn sắt bắt con cá rô, Thi Quỷ hắn là đang đầu tư. Hỏa chủng cho đi chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thu hồi. Cả vốn lẫn lời...
...
“Tới lúc rồi”.
Mắt thấy hỏa chủng đã hoàn toàn được hợp lại, Thi Quỷ liền chuyển sang bước tiếp theo.
Tay phẩy nhẹ, hắn đem Lạc Lâm nâng lên, tuy nhiên lần này, thay vì nằm thì cơ thể nàng lại được đặt trong tư thế đứng.
Tại vị trí cách nền nhà khoảng độ sáu thước, cùng Lạc Lâm mặt đối mặt, hắn bắt đầu điều khiển ngọn lửa đỏ rực trong tay, chầm chậm đưa nó lại gần cơ thể trần trụi của nàng.
Quãng đường ngắn ngủi, ngọn lửa rất nhanh đã tiếp cận lồng ngực.
Sau bảy, cũng có lẽ là tám giây ngưng trệ, dưới sự bổ sung linh lực cùng phân chia thần thức kèm theo của Thi Quỷ, hỏa chủng tiếp tục di chuyển, dần tiến vào bên trong cơ thể Lạc Lâm.
Lại qua thêm gần chục giây nữa, hỏa chủng rốt cuộc đã hoàn toàn dung nhập.
Chính tại thời khắc hỏa chủng tiêu thất này, ở phía bên trong thân thể Lạc Lâm, vốn đang lưu thông bình thường, huyết dịch bỗng bắt đầu bạo động, đồng loạt kéo về nơi ngực.
Sự bài xích đã xảy ra.
“Tiên Linh Chi Huyết, để xem ngươi lợi hại tới đâu”.
Thần niệm thoáng động, từ trên người Thi Quỷ, một cỗ khí tức băng hàn thấu xương mau chóng tràn ra, thoáng chốc đã đem cả căn phòng đóng băng lại.
“Này...”.
Chứng kiến những gì vừa phát sinh, trong lòng Lạc Mai Tiên không khỏi sinh ra một chút cảm giác khác lạ. Cỗ khí tức lạnh lẽo mà Thi Quỷ vừa phát ra kia, mức độ tinh thuần của nó, so với trước thì quả đã cao hơn không ít.
Cái lạnh này, nó đã chẳng đơn thuần là chút ít tác hại như lúc nãy nữa. Mức phá hoại do nó gây ra đã tăng lên rất nhiều, không chỉ giới hạn ở vật dụng trong phòng mà lan ra khắp nơi rồi. Nền, trần, trụ và thậm chí là cả bốn bức tường, hết thảy đều đang bị hàn khí hủy hoại.
Theo tình huống trước mắt, với hàn khí tản mác ra từ người Thi Quỷ ngày một nhiều, e rằng chỉ chốc lát nữa thôi thì toàn bộ “Đông” phòng đều sẽ triệt để bị tan biến hết. Khẳng định là như vậy.
May thay, điều đó vẫn là lý thuyết, còn thực tế thì nó đã không hề xảy ra. Bằng cách dùng linh lực của mình để hóa giải hàn khí do Linh Lung Đồng Ngọc Công của Thi Quỷ vô tình khuếch tán, Lạc Mai Tiên đã ngăn lại quá trình hủy hoại. Với một chân nhân Linh anh cảnh như nàng thì việc này chẳng có gì khó khăn cả.
Về phía Thi Quỷ, hắn hẳn cũng đã nghĩ đến điều này nên mới không cố tâm đi khống chế hàn khí của mình mà để nó tùy tiện phát ra bên ngoài như vậy. Dù sao thì hiện giờ việc cần hắn làm đã đủ nhiều rồi, những thứ không quan trọng thiết nghĩ hắn cũng không muốn tốn công đi quản làm gì.
...
Theo thời gian dần trôi, luồng lực lượng băng hàn được Thi Quỷ đưa vào cơ thể Lạc Lâm cũng mỗi lúc một nhiều, qua khoảng nửa giờ thì đã đạt đến một mức khá lớn, đủ để gọi là khủng bố đối với một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng. Nó thật sự đã gần như là cực hạn theo kiến thức phổ thông rồi.
Thế nhưng Thi Quỷ là ai? Nhận thức chung há có thể áp dụng trên người hắn?
Với kẻ khác là cực hạn nhưng với hắn, bấy nhiêu lực lượng vẫn chưa là gì cả. Hắn mạnh hơn cái cảnh giới Linh châu đệ thất trọng của mình nhiều lắm.
Thực tế đã chứng minh điều đó, rằng thực lực của Thi Quỷ đã vượt xa cảnh giới. Biểu hiện rõ ràng nhất là từ nãy giờ hắn vẫn còn đang không ngừng truyền linh lực vào cơ thể Lạc Lâm. Không phải từng chút mà rất nhiều, hơn nữa còn là ngày một tăng thêm.
Cứ thế, cùng với việc liên tục được Thi Quỷ bổ sung, luồng lực lượng băng hàn tích tụ trong cơ thể Lạc Lâm rất nhanh đã lại vượt qua mức cực hạn của tu sĩ Linh châu đệ bát trọng, kế đấy là đệ cửu trọng, rồi thì tiếp cận cả Thiên hà cảnh...
Nhưng, chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Thi Quỷ, hắn vẫn còn đang tiếp tục xuất ra linh lực, bất kể số lượng hay chất lượng thì đều là đợt sau hơn hẳn đợt trước, sự cuồng bạo cũng là như vậy, ngày một gia tăng...
Thế rồi chẳng biết qua bao lâu, quá trình bổ sung, tiếp ứng linh lực của Thi Quỷ cũng chuyển sang một bước ngoặt mới. Và thật không may, nó lại là một sự chuyển biến hoàn toàn bất lợi. Cho Lạc Lâm và cho cả bản thân Thi Quỷ hắn.
Giai đoạn kiểm soát huyết dịch này đã xảy ra một sự cố ngoài ý muốn. Sự khó lường của Tiên Linh Chi Huyết đã vượt ra ngoài dự liệu của Thi Quỷ. Dưới tác động của hỏa chủng lẫn linh lực được chuyển hóa đặc tính từ Linh Lung Đồng Ngọc Công, sau hơn nửa giờ “giao tranh”, giờ phút này nó đã biến đổi. Tiên Linh Chi Huyết, một lần nữa nó đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên không phải tự dưng mà như vậy được, thật ra thì nó đã vừa cướp lấy sinh mệnh lực của Lạc Lâm để tự cường đại bản thân mình. Hoặc là nói... Tuổi thọ của Lạc Lâm đang bị chính Tiên Linh Chi Huyết của nàng mang ra sử dụng như một nguồn tài nguyên.
Mặc dù trong trạng thái bình thường, khi không có tâm trận do các đại nhân vật của hoàng gia Lạc tộc tạo ra năm xưa hoặc là không bị đóng băng, phong ấn gì đó thì Tiên Linh Chi Huyết vẫn sẽ đem sinh mệnh lực của Lạc Lâm ra dùng, thế nhưng là có mức độ, hơn nữa ý nghĩa cũng khác xa nhau. Trong trường hợp này Tiên Linh Chi Huyết chỉ đơn giản là làm cho quá trình sinh trưởng của nàng diễn ra mau chóng bằng cách rút ngắn tuổi thọ để đề thăng tốc độ mà thôi. Bằng như hiện tại, việc sử dụng sinh mệnh lại là vì đối kháng với hỏa chủng cùng luồng lực lượng băng hàn do Thi Quỷ đưa vào, mức độ tổn hao quả thực là lớn hơn rất nhiều. Đáng nói hơn là sự hao tổn này lại còn đang liên tục gia tăng nữa...
Lạc Lâm, nàng đang đứng trong một ngọn lửa. Sinh mệnh của nàng đang bị thiêu đốt với một tốc độ vô cùng khủng khiếp. Nếu trong trạng thái bình thường, một ngày trôi qua là một năm với nàng thì giờ đây, tỉ lệ này đã được rút xuống chỉ còn xấp xỉ là một phút thôi.
Là thế đấy. Hiện tại cứ mỗi phút trôi qua là tuổi thọ của nàng lại giảm đi một năm. Như vậy, một giờ nàng sẽ mất đi sáu mươi năm, hai giờ sẽ mất đi một trăm hai mươi năm, ba giờ sẽ mất đi một trăm tám mươi năm, bốn giờ sẽ mất đi hai trăm bốn mươi năm?
Không!
Nó sẽ nhiều hơn thế!
Như đã nói, sinh mệnh của nàng đang bị Tiên Linh Chi Huyết lấy đi với mức độ tăng dần chứ chẳng phải nguyên si y hệt từ đầu đến cuối. Theo thời gian trôi qua, cái tỉ lệ tổn hao kia sẽ thay đổi. Lúc này là một phút - một năm nhưng rất có thể chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ là một phút - hai năm, rồi một phút - ba năm, một phút - bốn năm...
Lạc Lâm, cái chết đang tìm đến với nàng.
Hiển nhiên đó là điều mà không ai mong muốn, dù Lạc Mai Tiên hay Thi Quỷ cũng đều như vậy. Kẻ trước thì chẳng nói làm gì, nàng với Lạc Lâm là thân thuộc ruột rà, tình cảm lại vô cùng sâu đậm, thế nên nếu phải chứng kiến Lạc Lâm ra đi thì đấy sẽ là một cú sốc rất lớn. Về phần Thi Quỷ, tuy hắn và Lạc Lâm chỉ là người dưng nước lã, gặp nhau cũng bất quá hai lần nhưng giữa đôi bên đã hình thành một mối liên kết mà dựa vào đó, ngày sau cả hai sẽ đi đến một sự hợp nhất. Với Thi Quỷ, Lạc Lâm chính là huyết lệ, một phần máu thịt sẽ giúp hắn cường đại lên. Vì vậy, hắn cũng không thể để nàng chết đi lúc này.
Tiêu tốn ba mươi sáu đạo tinh huyết để tạo ra một siêu huyết chủng, hắn không muốn hết thảy đều trở thành công cốc.
Một huyết lệ sở hữu Tiên Linh Chi Huyết từ thời thượng cổ xa xưa, hắn tuyệt đối không cho phép nó tan thành mây khói!