Phù Thiên Ký

“Có lẽ ta không cần phải nghĩ nhiều làm gì”.

Thầm nhủ, Thi Quỷ xoay người, chân nhấc lên rồi từng bước chậm rãi tiến về góc phía nam căn nhà, từ đầu đến cuối mắt đều chẳng buồn liếc Nghinh Tử dù nàng vẫn còn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ ở phía đối diện nhìn hắn đi chăng nữa.

Hai ngày qua, đối với cái nhìn lặng lẽ vôn hồn kia của nàng, Thi Quỷ hắn đã dần quen rồi. Hắn thấy mình không cần phải đá động tới nàng làm gì, bởi lẽ dù hắn có làm vậy, có cố bắt chuyện thì kết quả vẫn sẽ là công cốc mà thôi. Nghinh Tử, nàng khẳng định là sẽ không đáp lại dù chỉ một tiếng. Hắn dám cá như thế. Thậm chí nếu có phải đi đầu xuống đất hay di chuyển bằng bốn chân đi nữa.

Hai hôm trước, từ sau khi tỉnh lại thì hắn đã thử bắt chuyện mấy lần rồi a. Kết quả... Toàn là hắn nói nàng nghe, một màn độc thoại nhàm chán vô vị.

“Thật chẳng biết nếu ta buông mấy lời khó nghe với nàng thì nàng ta liệu có phản ứng không nữa...”. - Vừa bước đi, Thi Quỷ vừa nghĩ.

Thú thật, bản thân hắn cũng có chút tò mò muốn biết phản ứng của nàng khi bị người trêu chọc sẽ thế nào. Ý nghĩ ấy đã xuất hiện trong đầu hắn từ hôm qua rồi.

Có điều, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hắn cũng không nguyện ý tiến hành. Trêu chọc một bộ tử thi biết đi như nàng ư? Độ an toàn dường như là khá thấp đấy.

Người kỳ quái vẫn hay làm chuyện kỳ quái, có trời mới biết được nàng sẽ làm ra hành động gì. Ít nhất thì Thi Quỷ hoàn toàn chẳng thể lường trước được.

“Ma Thi này, ngày sau hẳn là nên tìm hiểu kỹ một chút mới được”.

Đó là một lời nhắc nhở bản thân, cũng là ý nghĩ cuối cùng của Thi Quỷ về Nghinh Tử, trước khi hắn chuyên tâm vào công việc thực tế và cấp thiết của mình...

...


Bước chân sớm đã dừng lại, lúc này Thi Quỷ đang đứng trước hai chiếc kệ. Chúng khá lớn, kích thước đủ để gọi là đồ sộ, chí ít thì cũng chiếm hơn một phần năm diện tích căn nhà.

Ở hai chiếc kệ đồ sộ được chia nhiều ngăn này, thứ đang được đặt bên trên, nó không phải bảo vật, đan dược hay vật liệu trân quý nào cả, có, duy nhất chỉ là một loại: Sách. Từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ phải sang trái, tất cả... Tất cả đều là sách. To có, nhỏ có, dày có, mỏng có, màu sắc lại càng là phong phú đa dạng. Nhưng hơi kỳ lạ là ở đây, trên cả hai chiếc kệ này, tuyệt nhiên không hề có dù chỉ là một cuốn ngọc giản. Tuy nói Đà Lan Giới bị cô lập với phần còn lại của thế giới nhưng thần thông, thuật pháp vẫn là tồn tại khắp nơi, mức độ phổ biến thậm chí còn hơn xa mấy chỗ như Vân Lam Đại Lục ở nhân giới, vậy nên theo lý thì ngọc giản phải là thứ được sử dụng rất nhiều mới đúng. So với sách thì ngọn giản chẳng phải gọn ghẽ và dễ dàng lưu trữ, truyền đạt hơn sao?

Ấy thế mà trên hai chiếc kệ bên trong căn nhà này, ngay đến một cuốn ngọc giản cũng không tìm ra được...

Quả là có điểm khác thường.

Thú thực mới đầu, thời điểm nhìn thấy chúng - hai chiếc kệ nọ, Thi Quỷ đã cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Nhưng là sau đó, một chút ngạc nhiên kia của hắn rất nhanh đã hoàn toàn tan biến. Đơn giản bởi vì hắn cho rằng đây là chỗ ở của Nghinh Tử, mà với một kẻ cổ quái như Nghinh Tử thì thiết nghĩ một chút khác thường âu cũng rất bình thường. Biết đâu thay vì ngọc giản thì nàng lại yêu thích đọc từ trong sách hơn cũng nên.

...

Tạm gác qua sự khác người của Nghinh Tử mà quay lại với công việc thực tế và cần thiết của Thi Quỷ.

Lúc này, trên tay Thi Quỷ đã vừa có thêm một vật. Là một quyển sách ố màu, nhìn qua khá là cũ kỹ, đến độ cổ lão. Hiện tại, ánh mắt Thi Quỷ chính là đang dán chặt lên quyển sách này.

Đừng hiểu lầm, hắn không phải đang đọc đâu. Đến cả trang sách hắn thậm chí còn chưa mở ra kia mà. Sở dĩ hắn nhìn chăm chú như vậy là vì một thứ khác: Bụi. Có quá nhiều bụi. Chúng bám đầy trên sách. Trong đời mình, quả không hề ngoa khi nói rằng đây là quyển sách bẩn nhất mà Thi Quỷ hắn từng được thấy.

Số bụi mà hắn đang được thấy đây, phải mất bao lâu nó mới có thể đóng dày đến bậc này chứ? Là năm năm, bảy năm, hay là mười năm?

Hẳn là lâu lắm.


...

Cầm quyển sách trên tay, trong lòng Thi Quỷ không khỏi nảy sinh vài tia ngờ vực.

Ở đây, trong căn nhà nhỏ này, vật dụng tuy không nhiều, đẹp đẽ lại càng ít nhưng hết thảy đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa còn vô cùng sạch sẽ, bỗng dưng hiện ra một thứ bám đầy bụi bặm thì quả là có điểm bất thường.

Ánh mắt cố ý lại như vô tình liếc qua Nghinh Tử còn đang ngồi bất động trên chiếc ghế đơn độc ngay cạnh cửa sổ, Thi Quỷ thoáng chần chừ nhưng rồi rốt cuộc cũng hạ xuống ý định.

Mang theo quyển sách bám đầy bụi nọ, hắn hướng Nghinh Tử tiến lại, đến khi khoảng cách đôi bên còn độ tầm năm bước chân thì ngừng lại. Giơ cao quyển sách lên một chút, hắn cất tiếng:

“Ta có thể đọc nó chứ?”.

Nếu đây là một quyển sách bình thường, sạch sẽ như những quyển khác trên kệ thì Thi Quỷ hắn đã không chạy sang đây hỏi ý kiến đối phương như vầy. So với những quyển sách mà hắn lấy đọc hai ngày qua thì quyển sách bụi bặm này, nó có phần đặc biệt. Hắn không nghĩ tự dưng mà nó lại được người ta ném vào một góc kín, để rồi sau đấy thì bỏ mặc cho năm tháng bào mòn. Mọi chuyện đều có nguyên do cả. Hắn đoán quyển sách bụi bặm trên tay mình hẳn là một món đồ riêng tư mang ý nghĩa nào đó, hoặc chí ít là đã từng. Bởi vậy, hắn không muốn tự tiện đem nó mở ra dù rằng trong dạ đang khá tò mò với nội dung được cất chứa.

“Thiên Âm Ký Lục”, bốn chữ được đề trên bìa sách và hiện ra sau khi hắn đem một góc nhỏ lau sơ qua kia, nó khiến hắn bị thu hút. Trải qua hai ngày tìm hiểu, đối với thế giới bị cô lập này hắn ít nhiều cũng nắm được tình hình đại khái. Thiên Âm, hắn đương nhiên biết đấy là danh tự của phiến đại lục mà hắn đang đứng đây.

“Thiên Âm Ký Lục”, đây chẳng phải nói toàn bộ nội dung bên trong đều là viết về đại lục Thiên Âm ư?

Thực sự đúng là thứ mà Thi Quỷ hắn đang cần. Đối với mảng thiên địa thiếu khuyết cảnh giới Đại hải cùng pháp tắc không gian đã bị siết chặt này, hắn cần phải mau chóng tìm hiểu. Càng nhiều càng tốt. Có như vậy thì hắn mới hạn chế được tối đa sai lầm, từ đấy vẽ ra một con đường ngắn nhất để đi tới đích.


“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, câu nói này không phải chỉ để cho vui. Quyển sách dày cộm bám đầy bụi trên tay hắn hiện giờ, xem dáng vẻ cổ lão của nó, biết đâu bên trong lại đang cất chứa rất nhiều thứ mà hắn quan tâm.

Hắn... Cần phải đọc qua nó.

Tay nắm thành quyền, hắn đưa lên miệng, hắng nhẹ một tiếng rồi tiếp tục cất tiếng:

“Quyển sách này, dù sao ngươi cũng đã chẳng cần đến nữa. Ngươi sẽ không để tâm nếu ta đem nó mở ra chứ?”.

Vẫn như cũ, lần này Nghinh Tử lại tiếp tục giữ im lặng. Như cái cách mà nàng đã làm từ trước tới giờ.

“Ngươi im lặng, như vậy ta xem như ngươi đã đồng ý”.

Đợi thêm một lúc mà Nghinh Tử vẫn ngồi im bất động, đôi mắt cũng chẳng buồn chớp hay liếc gì, Thi Quỷ lúc này mới thôi không nhìn nữa, xoay người dịch sang hướng khác.

Một lần nữa trở về bên chiếc kệ, Thi Quỷ đưa tay nắm lấy vạt áo, nhẹ nhàng đem quyển sách cũ kỹ lau đi...

“Phù... Ù...”.

“Phù...”.

...

Lau chùi rồi thổi qua mấy lượt, sau một đỗi, Thi Quỷ rốt cuộc cũng đem quyển sách nọ làm sạch, tuy chưa triệt để lắm nhưng so với tình trạng ban đầu thì thực sự đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.


Ngón tay vuốt nhẹ hàng chữ “Thiên Âm Ký Lục” kim sắc nhàn nhạt trên bìa sách ố màu, sau vài giây, hắn bắt đầu đem nó mở ra.

“Soạt!”.

Gần như tức thời, ở phía bên kia, Nghinh Tử vốn vẫn luôn ngồi im một chỗ từ sáng giờ bỗng đột nhiên phản ứng. Lấy tốc độ cực nhanh vượt xa khả năng mắt thường có thể theo kịp, nàng xuất hiện ngay trước mặt Thi Quỷ, một lời không nói thì đã đem quyển sách trên tay hắn đoạt đi.

Nhưng bấy nhiêu còn chưa phải kết thúc, Nghinh Tử, nàng đã chẳng tiếp cận Thi Quỷ chỉ đơn thuần để đoạt sách. Làm điều đó xong, nàng không dừng lại, không im lặng cho qua mà đã tiếp tục hành động, hoặc có lẽ nên gọi là trừng phạt.

Chẳng rõ nàng đã tác động bằng cách nào và với bộ phận nào, là đấm hay đá, là tay hay chân, thứ thấy được chỉ có hình ảnh bị đánh bay của Thi Quỷ. Từ trong nhà, bên cạnh chiếc kệ, một chút phản ứng còn chưa kịp làm ra thì cả người hắn đã văng ra ngoài rồi. Thật sự là bất khả kháng...

...

“Bì bõm...”.

“... Bì bõm...”.

Ngập lặn mấy lượt, uống mấy ngụm nước, cuối cùng thì Thi Quỷ cũng ổn định lại. Từ dưới hồ, hắn thoáng vận chút linh lực, nhẹ nhàng nâng người lên, rất nhanh thân ảnh đã một lần nữa có mặt trên căn nhà. Tuy nhiên, thay vì bên trong thì lúc này hắn chỉ đứng bên ngoài hành lang.

Hít vào rồi thở ra một hơi dài, Thi Quỷ cúi nhìn quần áo đã ướt nhèm của mình, thần sắc nhất thời trở nên cổ quái. Hắn cảm thấy mình thật sự là có chút oan uổng.

Quyển Thiên Âm Ký Lục kia, hắn cũng đâu phải tùy tiện lấy xem mà có xin phép hẳn hoi rồi a. Ma Thi kia, nếu nàng ta không đồng ý thì nên nói ra, hoặc chí ít cũng nên phản ứng sớm chứ. Đằng này, hắn hỏi hai lần, đối phương lại vẫn cứ hai lần im lặng...

P/s: Đầu tháng xin ít Nguyệt Phiếu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận