Phù Thiên Ký

Đọc xong đáp án, Thi Quỷ nhất thời lâm vào trầm mặc. Hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Thú thật là hắn đã không nghĩ đến. Hắn cứ cho rằng con Bạch Ngọc Mỹ Nhân Ngư mà mình bắt lên vốn là có sẵn trong hồ, một cách tự nhiên. Trong khi thực tế thì... Nó lại là được người thả nuôi, đáng nói hơn số lượng còn duy nhất chỉ một.

Lại nói, thời điểm bắt cá, hắn hình như vẫn chưa xin phép người ta thì phải.

Bắt cá của người rồi đem nướng trước mặt người, Thi Quỷ cảm thấy mình quả đã gây ra chút “tội lỗi”.

Giọng hơi mất tự nhiên, hắn nói: “Nghinh Tử... Tại sao ngươi không nói sớm...”.

“Không sao. Nướng đi cũng tốt”.

Nhận được câu trả lời này, trong lòng Thi Quỷ liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn còn nghĩ đối phương sẽ sinh khí...

“Nghinh Tử, xin lỗi ngươi. Lần sau ta sẽ không tự tiện như thế nữa”.

Mắt chuyển đi, Thi Quỷ nhìn về đống lửa, lại tiếp tục quay cá.

...

Thời gian cũng chẳng tính lâu thì cá đã chín, vàng rộm và nức hương thơm, dù lấy mắt để nhìn hay dùng mũi để ngửi đều là vô cùng hấp dẫn.

Đem xiên cá cắt ra làm đôi, Thi Quỷ chia một phần cho Nghinh Tử, bảo: “Ngươi nếm thử đi”.

Hơi chần chừ, nhưng rồi cánh tay Nghinh Tử cũng vươn ra tiếp lấy. Dưới đôi mắt vô hồn, nàng từ tốn đưa xiên cá lại gần, há miệng cắn nhẹ một miếng.


Nhìn làn môi xanh đang chuyển động nhịp nhàng kia của nàng, Thi Quỷ cười nhẹ, kế đấy cũng lấy xiên cá còn lại đưa lên miệng...

...

Mặc dù rất từ tốn, chậm rãi, thế nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian thì cả hai xiên cá nọ đều đã được Thi Quỷ và Nghinh Tử xử lý xong.

Hiện tại, Bạch Ngọc Mỹ Nhân Ngư đã hoàn toàn biến mất. Thịt thì chả nói làm gì, nó đã nằm gọn trong bụng Nghinh Tử và Thi Quỷ; Riêng phần xương cốt, lúc nãy chúng cũng đã bị ném vào trong đám lửa và hóa thành tro bụi rồi.

Giờ đây, ngoài thềm đã vắng bóng người. Cả Thi Quỷ lẫn Nghinh Tử, hai người bọn họ đều đang ở bên trong căn nhà. Người sau thì như cũ vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ; Còn người trước, như ban sáng, hắn hiện đang chăm chú đọc sách.

Quyển sách nọ, nó không xa lạ hay mới mẻ gì mấy, vẫn là Thiên Âm Ký Lục mà Nghinh Tử đã đưa ban sáng thôi.

Tất nhiên, đối với Thi Quỷ, nếu muốn thì chắc chắn hắn đã có thể đọc xong từ rất lâu. Thần thức của tu sĩ Linh châu cảnh dư sức để làm nhiều hơn thế. Bằng như tình cảnh lúc này, xem dáng vẻ thì khỏi nghĩ cũng biết là hắn đã không phải xem sách bằng thần thức rồi. Hắn vốn dĩ đã và vẫn đang đọc bằng chính con mắt của mình.

Có lẽ là hắn cảm thấy thời gian dư dả, hoặc do bởi Thiên Âm Ký Lục là một quyển sách đặc biệt, ai biết được.

Nhưng dù nguyên nhân có là gì đi nữa thì thiết nghĩ nó cũng không xấu. Chí ít, vẻ chăm chú hiện giờ của hắn trông khá nhẹ nhàng, thong thả...

...

Căn nhà nhỏ lại quay về điểm khởi đầu, như ban sáng. Người chăm chú đọc sách, kẻ im lặng ngồi xem. Khung cảnh hết sức tao nhã, thanh bình...

Đáng lý ra, sự thanh bình và tao nhã ấy, nó sẽ còn kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa. Một giờ, cũng có thể là vài giờ.


Tiếc rằng thực tế lại không diễn ra như vậy, theo cái cách bình yên đó. Nó đã vừa bị người phá hỏng.

Phía ngoài, trên thềm đã xuất hiện thêm một người nữa. Là một nữ nhân. Nàng mặc một bộ tử y, nhìn khá rộng, bên trên điểm vài họa tiết chim muông, đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ thanh thoát, cao nhã.

Chẳng tốn quá nhiều thời gian để nhìn ngắm cảnh vật, nữ nhân kia nhấc chân, một đường đi thẳng vào bên trong căn nhà.

“Cộp cộp... Cộp cộp...”.

“... Cộp cộp... Cộp cộp...”.

Nghe những âm điệu đều đặn phát ra từ chiếc giày cao gót dưới chân kẻ đang tiến đến, Thi Quỷ hé môi nói khẽ:

“Rốt cuộc cũng tới rồi”.

Đem quyển sách trong tay đóng lại, hắn phủi nhẹ y phục, chuyển mình đứng lên.

Nhìn thân ảnh quen thuộc hiện đã đứng ngay trước mặt, không rõ vô tình hay cố ý mà ánh mắt hắn lại chuyển nhanh xuống dưới, dừng tại ngay chân.

“Con mắt ngươi đang dán vào đâu vậy?”.

“Đang dán vào chân ngươi”.

Một câu hỏi quen thuộc và một câu trả lời quen thuộc. Y như hôm đó, trên những bậc thang nối từ mật thất lên “Đông” phòng của tòa chính điện vậy.


“À...”. - Lạc Mai Tiên nhếch môi xem thường - “Ta hiểu được. Một kẻ hạ đẳng thì tất nhiên cái nhìn cũng chỉ có thể thấp kém như thế. Thi Quỷ, lời ta hẳn không quá đâu nhỉ?”.

Thái độ mỉa mai khinh miệt ấy, Thì Quỷ há lại chẳng nhìn ra. Nở nụ cười nhàn nhạt, hắn đáp trả:

“Có lẽ ngươi nói đúng. Ánh mắt của ta trước giờ chỉ bị thu hút bởi cái đẹp mà thôi. Còn những thứ xấu xí... Thú thật với ngươi là ta rất ngại liếc xem”.

Rõ ràng là một câu nói xỏ xiên châm chọc, Lạc Mai Tiên dám chắc như thế. Nàng đâu phải kẻ ngốc mà nghe không hiểu.

Tâm tư xoay chuyển, thay vì tức giận như trước kia, thời điểm Lạc Lâm còn chưa tỉnh lại, lần này nàng lại khá bình tĩnh đáp “khéo”:

“Ta từng nghe qua một câu nói thế này: ‘Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’. Câu nói này, trước đây ta còn có chút thắc mắc, nhưng là bây giờ, nhìn lại ngươi thì ta đã hoàn toàn hiểu rõ. Thậm chí... Còn rất tận tường, sinh động”.

“Ta thì không nghĩ ngươi hiểu hết được”.

Ngưng trong giây lát, Thi Quỷ nói tiếp: “Cóc ghẻ đúng là rất muốn ăn thịt thiên nga, có điều... Còn phải xem đấy là thiên nga nào. Nếu như trước mắt nó đang có tới hai con thiên nga, tin tưởng nó sẽ bỏ qua con xấu xí để mà chọn con xinh đẹp còn lại”.

Nói đến những chữ cuối cùng, cố ý lại làm như vô tình, từ trên gương mặt Lạc Mai Tiên, ánh mắt Thi Quỷ lập tức dời đi, sau đó thì dừng hẳn ở chỗ Nghinh Tử bên kia. Ý tứ ra sao chẳng cần nghĩ cũng biết.

Lạc Mai Tiên, nàng đương nhiên cũng hiểu được. Rất rõ nữa là khác. Lúc này, giống như Thi Quỷ, nàng cũng đang hướng về chỗ Nghinh Tử. Bên trong đôi mắt, dường như đang có chút mong đợi...

Tuy chưa xác định được hàm ý cụ thể là gì, thế nhưng khẳng định điều nàng mong đợi ấy đã không xảy ra. Bằng chứng là trên gương mặt nàng, một chút thất vọng đã vừa hiện lên.

...

Đem vài tia khác lạ che đi, Lạc Mai Tiên chuyển chủ đề:

“Thi Quỷ, ngươi hẳn thừa hiểu sự có mặt của ta hôm nay. Ta nghĩ ta và ngươi không cần phải tốn thời gian vòng vo nữa, hãy ra bên ngoài đi”.


Lời vừa dứt cũng là lúc Lạc Mai Tiên quay đầu bước ra khỏi cửa, hành động rất dứt khoát, so với thời điểm tiến vào thì quả đã có sai biệt.

Sự chuyển biến đột ngột này của nàng, nó khiến cho Thi Quỷ nảy sinh nghi hoặc, dù không nhiều. Thoáng liếc sang Nghinh Tử vẫn còn ngồi đờ đẫn cạnh cửa sổ, hắn thầm nghĩ:

“Quả như ta suy đoán, quan hệ giữa hai người bọn họ thật không chỉ đơn giản là thành chủ và thuộc hạ”.

Xếp lại tâm tình, hắn chuyển mình nối gót Lạc Mai Tiên bước ra khỏi nhà.

...

Ngoài thềm.

Ngay khi Thi Quỷ vừa đến gần, một câu hắn còn chưa kịp nói thì bất ngờ đã bị một kết giới bao bọc lấy.

Nhíu mày, nhưng rồi cũng nhanh chóng dãn ra, Thi Quỷ nhìn qua Lạc Mai Tiên hiện cũng đang đứng bên trong kết giới linh lực, hỏi:

“Lạc Mai Tiên, ở đây cảnh vật hoang vắng, ngươi cần gì phải cẩn thận như vậy?”.

Hướng phía căn nhà, cụ thể là hướng cửa sổ, hắn nói tiếp: “Lẽ nào ngươi sợ nàng ấy nghe được? Chuyện mà ngươi định nói, nó rất riêng tư sao?”.

“Ta khuyên ngươi nên biết giữ miệng thì tốt hơn”.

Lạc Mai Tiên đi thẳng vào đề: “Thi Quỷ, giờ thì hãy đem tình trạng của muội muội ta nói thật chi tiết đi... Ta không mong có sự che đậy nào, ngươi hiểu chứ?”.

“Thật rõ ràng chi tiết sao? Xem ra đây sẽ là một cuộc trò chuyện khá dài”.

Di chuyển vài bước, Thi Quỷ hỏi: “Được rồi, vậy ta nên bắt đầu từ đâu đây?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận