...
“Ài...”.
Trong tư thế nằm sấp quen thuộc, trong lốt quần áo của phường đạo tặc, Lạc Lâm tháo chiếc kính đang đeo ra, ảo não thở dài.
“Đã lâu như vậy rồi, Nghinh Tử tỷ sao vẫn còn chưa chịu đi chứ”.
“Lạc Lâm”.
Nằm kế bên, Thác Đán buồn chán nói: “Ta thấy hay là chúng ta trở về đi. Hôm qua đã bị Nghinh Tử tỷ bắt được nên chắc tỷ ấy đã cảnh giác rồi. Nói không chừng tỷ ấy đã thả ra thần thức và phát hiện chúng ta lâu rồi”.
“Thác Đán, ngươi đừng có ăn nói xui xẻo như vậy chứ”.
Lạc Lâm phân tích: “Như ngươi vừa nói đấy, hôm qua chúng ta đã bị phát hiện, xét theo lý thì hôm nay sẽ tạm thời không tới đây. Nghĩ xem, nếu Nghinh Tử tỷ cũng cho rằng như vậy đâu này? Thế thì chẳng phải việc chúng ta có mặt ở đây đã nằm ngoài dự liệu của tỷ ấy rồi sao?”.
“Lại nói, hôm nay ta đã chọn thời điểm tới đây lùi lại so với lúc chúng ta bị phát hiện hôm qua hẳn một giờ, tin tưởng là vẫn chưa bị phát giác đâu”.
Thật sự sẽ không sao?
Thác Đán cảm thấy nó chẳng đáng tin chút nào. Trong lòng mặc dù không tán đồng nhưng vì không muốn phá tan niềm tin của bằng hữu mình, cô bé đành lựa lời:
“Ngươi nói nghe cũng có lý... Nhưng mà... Bây giờ trời đã khuya lắm rồi, không thấy ngươi đại công chúa sẽ lo lắng đấy”.
“Không sao, chuyện này ngươi đừng lo. Trước khi đi ta có nói với tỷ tỷ là sẽ cùng ngươi ngủ ở phòng ngoài rồi”.
Chuyện này cũng chuẩn bị luôn rồi?
Tới nước này, Thác Đán chẳng còn biết phải khuyên bảo thế nào nữa. Quyết tâm báo thù của Lạc Lâm, nó có vẻ hơi lớn rồi.
“Rõ ràng hôm qua còn khóc bù lu bù loa, vậy mà hôm nay vẫn chạy tới...”.
“Thác Đán, ngươi lầm bầm cái gì vậy?”.
“À, không có gì. Ta đang nói mấy con muỗi ở đây sao mà lớn quá...”.
...
Với hy vọng Nghinh Tử sẽ tạm rời khỏi căn nhà nhỏ, rời khỏi hồ Nghinh Tiên, Lạc Lâm kiên trì chờ đợi. Hết một giờ lại chờ thêm một giờ, mặt trăng trước mặt rồi mặt trăng ra sau, mặc cho thời gian trôi qua, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn một mực dõi mắt nhìn về phía căn nhà nhỏ giữa hồ. Rất là chăm chú.
Trong khi đó, Thác Đán thì lại chẳng “chuyên nghiệp” được như vậy. Đầu cô bé đã sớm triệt để gục xuống rồi. Hai mắt cũng là tương tự, chúng đã hoàn toàn đóng lại.
Thác Đán, cô bé ngủ hay chưa thì chưa rõ nhưng có một điều chắc chắn là: Cô bé đã và vẫn đang nằm bất động. Xem ra màn phục kích này thật sự rất nhàm chán, tẻ nhạt...
Đương nhiên, nếu có thì đó cũng chỉ là cảm nhận của Thác Đán; Riêng Lạc Lâm, nàng lại đâu có nghĩ như vậy. Nàng nằm phục kích ở đây là để chờ đợi thời cơ, là vì báo thù kia mà.
Lạc Lâm, nàng quả thực là rất có quyết tâm.
Đáng tiếc... Trời vẫn không hay chiều lòng người. Quyết tâm cao, nghị lực lớn, bấy nhiêu vẫn là chưa đủ. Trong trường hợp này thì may mắn mới là trọng yếu. Và đó lại là điều mà Lạc Lâm không có được.
Đêm nay, trái với kỳ vọng của nàng, Nghinh Tử đã chẳng hề đi khỏi. Nói gì hồ Nghinh Tiên, ngay đến căn nhà nhỏ một bước vẫn còn chưa đi ra.
Từ đầu đến cuối, Nghinh Tử đều luôn ở bên trong căn nhà, và vẫn ở mãi dù cho Lạc Lâm nàng có âm thầm cầu nguyện ra sao đi chăng nữa.
Thế đấy. Lạc Lâm chờ đợi, Lạc Lâm trông mong, Lạc Lâm ngóng chờ... Nàng chờ mãi, đợi mãi mà vẫn chẳng thấy đâu.
Đêm nay, may mắn đã không mỉm cười với nàng.
...
Lúc này đêm đã tàn, ngày mới lại sang. Phía đông, nơi cuối chân trời, một mảng đỏ hồng đã vừa hiện lên.
Sau hàng liễu xanh đung đưa trong gió, Lạc Lâm rốt cuộc cũng chịu tháo chiếc kính đang đeo ra khỏi mắt mình.
“Ài...”.
“Ài...”.
Liên tiếp thở dài phiền muộn, mang theo vẻ mặt thất vọng, nàng đưa tay lay người bằng hữu còn đang trong tư thế nằm im bất động bên cạnh.
“Thác Đán, dậy”.
“Thác Đán...”.
“Ưm...”.
Khẽ ngâm một tiếng, Thác Đán rốt cuộc cũng động. Với thần thái mơ màng, nàng mắt nhắm mắt mở quay sang nhìn Lạc Lâm: “Chúng ta về hả?”.
“Ừ, về thôi”.
Nói đoạn, Lạc Lâm chuyển mình đứng lên, thoáng ngó qua căn nhà phía xa, hậm hực một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Đằng sau, Thác Đán vừa đứng dậy cũng nhanh chóng nối gót theo sau.
Một lần nữa, công cuộc báo thù của Lạc Lâm lại thất bại.
...
Có câu “Sự bất quá tam”, những tưởng sau ba lần thất bại Lạc Lâm sẽ phải bỏ cuộc thì không, nàng lại tiếp tục công cuộc báo thù của mình.
Nghinh Tiên Hồ, nàng mới rời đi ban sáng thì ban trưa đã quay lại. Nhưng thay vì tiếp tục nằm phục kích như đêm qua thì lần này nàng đến với một kế hoạch khác.
Phải, là một kế hoạch hẳn hoi chứ chẳng phải nằm chờ cơ hội nữa.
Cạnh bờ hồ, dưới gốc liễu “thân quen”, trong một bộ y phục khác, Lạc Lâm hướng Thác Đán dặn dò:
“Thác Đán, lát nữa ngươi nhớ là phải hành động thật nhanh đấy nhé. Nhất định phải thật dứt khoát, vừa thấy là dứt điểm ngay để tránh lại xảy ra sự cố như lần trước”.
“Lạc Lâm”. - Thần tình ẩn ẩn lo âu, Thác Đán nói - “Như vậy liệu có ổn không? Lỡ như vị Nghinh Tử tỷ tỷ kia tức giận thì sao?”.
“Đừng lo, chúng ta ra tay có chừng mực. Nếu mà Nghinh Tử tỷ có giận thì ta sẽ đứng ra nhận hết trách nhiệm. Quá lắm thì ta đi cầu xin tỷ tỷ, sẽ không có việc gì đâu”.
“Nhưng mà ta vẫn thấy...”.
“Được rồi, ngươi đừng lo lắng quá”. - Cắt ngang lời Thác Đán, Lạc Lâm chuyển mình, đoạn bảo - “Bây giờ chúng ta bắt đầu hành động”.
Chẳng để cho người bằng hữu của mình kịp nói thêm gì nữa, từ dưới mặt đất, Lạc Lâm phóng người lên không trung, nhắm về phía căn nhà nhỏ ngự giữa hồ nước bay tới.
Lần này nàng đã không âm thầm lén lút nữa mà đường đường chính chính xuất hiện. Sau khi đáp xuống, vốn đã âm thầm chuẩn bị sẵn, nàng làm ra vẻ mặt khẩn trương, một đường chạy thẳng vào trong nhà.
Bước vội đến trước mặt Nghinh Tử, nàng nói nhanh:
“Nghinh Tử tỷ, xảy ra chuyện rồi! Tỷ tỷ sai muội gọi tỷ đến...”.
...
Giữa lúc Lạc Lâm đang bịa chuyện, à không, là đang dùng kế điệu hổ ly sơn bên trong thì bên ngoài, nấp sau hàng liễu, vẻ lo lắng trên mặt Thác Đán mỗi lúc lại càng thêm nồng đậm.
Thú thật thì trong lòng cô bé đang cảm thấy có chút hối hận vì đã nhận lời giúp đỡ Lạc Lâm. Người bằng hữu tốt nhất kia của cô bé đã giao cho cô bé làm một việc rất táo bạo...
“Lần này ta chắc là xong đời rồi”.
Cầm trong tay một chiếc lọ nhỏ cùng một thanh trủy thủ sắc lạnh, Thác Đán vừa nhìn vừa nghĩ thầm.
Khỏi phải đoán, hai món đồ vật kia, tất cả chúng đều là do Lạc Lâm đưa cho cô bé để “hành sự”. Cô bé đang sắp phải làm một việc mà trước nay mình chưa từng làm.
“Nghinh Tử tỷ lợi hại như vậy thế nào cũng tra ra là do ta làm. Tới chừng đó, nếu mà tỷ ấy thật tức giận...”.
Nghĩ đến đấy, Thác Đán liền bất giác rùng mình. Cô bé dám cá một khi vị Nghinh Tử tỷ tỷ kia ra tay thì đừng nói một mà dù năm sáu cái phụ thân Thác Bất Thế của mình cũng chẳng thể ngăn được.
Vị Nghinh Tử tỷ tỷ kia, nàng quả thật rất là khủng bố. Như mẫu thân cô bé có kể, trong trận chiến vừa rồi giữa Đại La và Nhược Lan Đế Quốc, một mình nàng đã diệt sát tận mấy vị chân nhân của kẻ địch, trong số đó còn có cả một tên tu vị Linh anh đệ ngũ trọng, hơn hẳn nàng một tiểu cảnh giới đấy.
Ở phía sau một nhân vật đáng sợ như vậy lén lút giở trò, thử hỏi có nguy hiểm hay không chứ?
Rất rất là nguy hiểm!
“Hay là ta thôi không làm nữa...”.
Một cách tự nhiên, thoái ý hiện lên trong đầu Thác Đán. Nhưng là sau đó, cô bé mau chóng lắc đầu gạt đi:
“Như vậy không được. Lạc Lâm là bằng hữu tốt nhất của ta, ta đã hứa là sẽ giúp đỡ, sao có thể nửa đường bỏ cuộc được...”.
Suy đi nghĩ lại hồi lâu, sau cùng thì Thác Đán cũng hạ quyết tâm làm theo kế hoạch, trợ giúp Lạc Lâm báo thù. Trước nay, cô bé đều vẫn luôn là người rất giữ chữ tín, lại rất trọng tình nghĩa, vậy nên xét ra thì cũng chẳng lạ gì.
Thật là thương thay...