Phù Thiên Ký

Hết một đấm rồi tới một đấm, sau cùng thì chẳng rõ là bao nhiêu đấm, rốt cuộc Lạc Lâm cũng ngừng tay, thôi hô hào chém giết nữa. Con Bach Diễm Trư - nạn nhân của nàng, nó hiện đã triệt để tan biến rồi.

“Tiểu công chúa, ngươi sao lại độc ác với con cái như vậy? Lại nỡ ra tay...”.

“Ngươi câm miệng cho ta!!”.

Trong tiếng thét chói tai, từ tay Lạc Lâm, một quả cầu năng lượng to đùng lập tức bay thẳng về phía Thi Quỷ.

“Soạt”.

“Ầm!”.

Tương tự như cũ, lần này Thi Quỷ lại tiếp tục né tránh. Thương tích trong người hắn sớm đã không còn đáng ngại nữa, vậy nên muốn thoát ra cũng chẳng phải vấn đề khó khăn gì. Trái lại, rất dễ dàng là đằng khác.

Thân ảnh xuất hiện tại một vị trí khác, Thi Quỷ bày ra một bộ oan uổng: “Tiểu công chúa, con là do ngươi giết, trút giận lên ta làm gì?”.

“A a a a a a... A a!!”.

“Tiểu Quỷ đáng chết! Thứ ti tiện thấp hèn! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!!”.

Sau một hồi liên tiếp bị người chọc tức, giờ phút này lửa giận trong lòng Lạc Lâm đã bốc cao quá đầu rồi. Nàng đã không còn giữ được chút bình tĩnh nào nữa hết.

Và như một hệ quả tất yếu, Lạc Lâm, nàng đã biến đổi. Trên đầu nàng, một đôi sừng cong cong đã vừa nhô lên; Tương tự, làn da nàng cũng đã có thêm những thứ khác lạ. Là những phù văn. Chúng có ở khắp nơi. Trên trán, nơi mặt, tay chân mình mẩy, từ đầu cho tới chân, khắp người nàng, toàn bộ đều đã bị phù văn bao phủ.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, Lạc Lâm, nàng đã biến về chân diện. Bộ dạng hiện giờ của nàng chính là hình thái thật sự của tộc nhân Lạc tộc.


Với sự biến đổi này, Lạc Lâm liệu sẽ đánh bại được Thi Quỷ?

Chắc chắn không. Cảnh giới hiện tại của nàng mới chỉ là Linh châu đệ nhất trọng, dù dùng đến lực lượng huyết mạch thì thực lực cũng bất quá tăng lên một hai trọng là cùng, căn bản là chẳng thể nào đọ nổi với một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng như Thi Quỷ.

Lạc Lâm, nàng hẳn phải thừa hiểu điều đó mới đúng. Vậy cớ gì nàng lại biến về chân diện? Lẽ nào nàng thật sự mất lý trí, chỉ muốn dốc hết sức mình để đánh Thi Quỷ?

Thật ra... Không phải là như vậy. Tất cả đều có lý do cả. Lạc Lâm biến về chân diện, mục đích thì đúng là để đối phó với Thi Quỷ, có điều, chỉ là gián tiếp thôi. Trực tiếp xuất chiến sẽ là một kẻ khác. Một tên thuộc hạ mẫn cán của nàng.

Thực Thi Nghĩ ư?

Không. Nếu có Thực Thi Nghĩ thì nàng đã sớm đem ra dùng rồi chứ chẳng đợi để bị Thi Quỷ bày trò châm chọc. Bảo bối kia của nàng, vào sáng nay, trước khi tới đây thì nó đã bị tỷ tỷ của nàng đem thu hồi lại rồi. Nguyên do thì nàng khỏi cần đoán cũng biết, khẳng định là có liên quan đến tên nam nhân ti tiện trước mặt nàng đây.

Lúc này, sắp được Lạc Lâm nàng mang ra sử dụng không phải Thực Thi Nghĩ mà là một bảo bối khác. Chính là Bích Hải Thiên Ma Tằm với cái danh tự Tiểu Đầu mà nàng đã đặt.

Xét về phẩm cấp, so với Thực Thi Nghĩ thì Bích Hải Thiên Ma Tằm ở cấp bậc cao hơn hẳn. Tuy nhiên, nếu bàn về thực lực... Tiểu Đầu quả là kém hơn Thực Thi Nghĩ không ít. Dẫu sao Tiểu Đầu vẫn còn nhỏ, làm thế nào bì được với kẻ đã sống qua nhiều năm tháng như Thực Thi Nghĩ kia được. Mạnh mẽ thì cũng phải cần thời gian để lớn lên đấy.

Trong trường hợp bình thường, nếu một đối một, với thực lực hiện tại của Tiểu Đầu sẽ rất khó mà đả thương được Thi Quỷ. Muốn đánh được thì Tiểu Đầu phải mạnh hơn một hai bậc nữa.

Và... Đó chính là lý do vì sao mà Lạc Lâm biến về chân diện ma nhân Lạc tộc.

Lạc tộc của nàng ở đẳng cấp nào? Là đại ác ma.

Mà điểm nổi bật nhất, lợi hại nhất của đại ác ma là gì? Không nghi ngờ là lực lượng huyết mạch, thiên phú thần thông.


Đúng vậy! Lạc Lâm nàng chính là đang muốn sử dụng đến thiên phú thần thông!

Sau khi bước vào Linh châu cảnh thì nàng đã có thể miễn cưỡng phát huy được một hai thần thông của bộ tộc mình. Tử Linh Tinh Hỏa là một trong số đó, đồng thời cũng là thứ mà nàng đang định mang ra dùng.

Khác với đại đa số các loại linh hỏa khác lấy công kích làm trọng, Tử Linh Tinh Hỏa lại chủ yếu mang đặc tính hỗ trợ. Thay vì xuất ra để trực tiếp đối kháng kẻ địch thì nó lại thường được dùng trên chính bản thân chủ thể cùng đồng minh hơn.

Tử Linh Tinh Hỏa, nó có thể giúp tu sĩ gia tăng lực lượng!

Ý đồ của Lạc Lâm chính là muốn dùng loại thiên phú thần thông này để làm cho Bích Hải Thiên Ma Tằm của mình trở nên mạnh hơn!

...

Bao bọc trong luồng khí tức cuồng bạo, theo sự vận hành của linh lực nơi thể nội, ánh tím trong đôi mắt Lạc Lâm cũng mỗi lúc một đậm dần.

Chợt, từ trên người nàng, một thứ gì đó bay ra. Là một sinh vật. Nó khá nhỏ, có làn da màu lam nhạt, dài tầm ngón út, trên đầu có ba đường uốn lượn bé tí màu vàng tựa như sóng biển.

Đích thị là Bích Hải Thiên Ma Tằm.

Một giây không bỏ, Lạc Lâm lại tiếp tục xuất ra thủ đoạn.

Cánh tay vẫy cong một đường, nàng hô lớn:


“Tử Linh Tinh Hỏa, hiện!”.

“Phừng!”.

Ngay tức khắc, một ngọn lửa màu tím cháy lên giữa không trung, kế đó, dưới sự điều khiển của Lạc Lâm, nó bay thẳng về phía Bích Hải Thiên Ma Tằm rồi bao bọc lấy.

Phía bên kia, Thi Quỷ chứng kiến tất cả thì nét mặt không khỏi biến đổi. Hắn tất nhiên đã nhìn ra được mấy phần môn đạo.

“Có chút thú vị”.

Với tâm lý hiếu kỳ nhiều hơn là e ngại, Thi Quỷ đứng im theo dõi kỳ biến.

Chẳng để hắn phải chờ lâu, ở đối diện, sau khi Bích Hải Thiên Ma Tằm được Tử Linh Tinh Hỏa gia trì thì thân thể nó đã phát sinh dị biến. Vốn có màu lam, làn da nó đã đổi thành màu tím xanh, lực lượng cũng tăng lên cả mảng lớn.

“Tiểu Đầu! Đánh hắn cho ta!”. - Nét giận dữ một chút cũng chưa phai, Lạc Lâm truyền đạt.

Nhận được mệnh lệnh của nàng, bên kia Bích Hải Thiên Ma Tằm liền xuất động.

Tử quang bùng phát, thân ảnh nó tức thì tiêu thất. Nhưng ngay sau đó, một cái chớp mắt còn chưa kịp qua thì nó đã lại hiện thân. Chỉ là vị trí thì đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn ở trước mặt, lúc này nó đã xuất hiện sau lưng Thi Quỷ. Mắt lộ hung quang, nó nhắm vào cổ hắn rồi há miệng phun ra một sợi tơ vàng óng.

Sợi tơ này, so với sợi tơ mà nó đã từng dùng để trói Lạc Lâm trong cái ngày định mệnh được “chuyển nhượng” kia thì sai biệt rất nhiều. Thay vì dài ngoằng, mỏng manh, bền chặt thì thứ vừa được xuất ra lại hoàn toàn trái ngược. Nó rất ngắn nhưng lại khá dày, hơn nữa lại còn rất cứng rắn. Thậm chí so với cương thiết thì còn cứng hơn.

Sợi tơ này, nó căn bản đã không thể gọi là tơ được nữa. Nó là một cây kim châm. Và hiện tại, nó đang bay thẳng về phía chiếc cổ của Thi Quỷ.

“Nữ nhân này thật đúng là muốn phóng tay giết người mà”.


Thầm buông một câu, bằng tốc độ vượt ngoài khả năng quan sát của Lạc Lâm, Thi Quỷ xoay người, ngón trỏ cùng ngón giữa đưa ra bắt lấy cây kim châm nọ.

Tiếp đấy, cũng với tốc độ khủng bố hơn xa cảnh giới, hắn chuyển mình dời về bên phải, chân đáp xuống một thân trúc mà Lạc Lâm đã đánh gãy ban nãy.

Trước ánh mắt khó tin của Lạc Lâm, Thi Quỷ gia tăng lực đạo đem kim châm bẻ gãy.

“Crắc...”.

Tùy tiện vứt đi, hắn nhận xét: “Không tồi”.

Không tồi?

Lạc Lâm bên kia nghe đối phương bình phẩm như vậy thì nghiến răng ken két.

“Thật là tức chết ta!!”.

Nội tâm gào lên, nàng tiếp tục ra lệnh cho Bích Hải Thiên Ma Tằm:

“Tiểu Đầu! Mau đánh hắn đi!!”.

“Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!...”.

Lời Lạc Lâm vừa ra hết cũng là lúc Bích Hải Thiên Ma Tằm xuất thủ. Từ trong chiếc miệng be bé xinh xinh của nó, hàng tá cây kim châm khác lại được bắn ra. Tuy nhiên, không giống lần trước, số kim châm lần này, dù xét về kích cỡ hay linh quang phát ra thì đều vượt trội hơn hẳn.

Khỏi phải nói, lần này nó đã dốc toàn lực rồi.

Đáng tiếc... Dẫu có như thế, dẫu đã nỗ lực hết mình nhưng vô ích vẫn hoàn vô ích. Toàn bộ số kim châm mà nó phóng ra kia, từ đầu đến cuối chẳng một cái nào có thể làm bị thương được Thi Quỷ. Ngược lại, ba trong số đó còn bị Thi Quỷ bắt gọn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận