Phù Thiên Ký

“Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!”.

“Chỉ có một tên Tiểu Quỷ cũng đánh không lại! Để hắn cười nhạo ta! Để hắn xem thường ta! Để hắn ức hiếp ta!”.

“Đột phá? Đột phá cái rắm!”.

“Ngươi lớn lên thì ích gì! Mạnh lên thì ích gì! Rốt cuộc vẫn là bị tên Tiểu Quỷ kia phẩy tay liền giam cầm!”.

“Bày đặt bay qua bay lại này! Bay tới bay lui này! Phóng kim châm này! Phun tơ này! Rồi còn Thiết Đầu Công này!”.

“Đồ vô dụng! Đồ vô dụng! Đồ vô dụng...!”.

...

Cùng với những tiếng chửi mắng liên tiếp, chân Lạc Lâm cũng là không ngừng giẫm đạp lên Bích Hải Thiên Ma Tằm. Cảnh tượng thật sự rất là “tàn nhẫn”.

Tuy nói Bích Hải Thiên Ma Tằm là ma trùng thuộc cấp đại ma thú, sau lần đột phá vừa rồi thì thân thể đã trở nên rất cứng cáp, rất cường đại, thế nhưng liên tục bị người giẫm đạp, lại còn không ngừng chửi mắng, cho dù thân xác chẳng hề hấn thì tâm linh cũng bị tổn thương đấy.

Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó là đại ma thú có linh trí cực cao. Lời nói cùng hành động của Lạc Lâm, toàn bộ nó đều hiểu hết. Rất rõ nữa là khác. Thậm chí so với Lạc Lâm có khi nó còn thông minh, còn hiểu biết hơn nhiều!

Là vậy đấy, Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó hiểu được hết. Và cũng chính bởi vì hiểu, cũng chính vì có linh trí cực cao, biết lắng nghe, suy nghĩ cùng cảm nhận cho nên lúc này đây, đối với cái cách mà Lạc Lâm đối xử, những lời chửi mắng cùng hành động giẫm đạp kia, chúng đã khiến nó rất tức giận. Phi thường tức giận!

Như một hệ quả tất yếu, lực lượng trong người nó nhanh chóng được điều động.

Mang theo thân thể đầy bụi đất do bị giẫm đạp từ nãy giờ, Bích Hải Thiên Ma Tằm hất cái chân trên đầu mình ra, phóng người lên không trung.

Bích Hải Thiên Ma Tằm, nó đã phản kháng, đã nổi loạn rồi!

Con giun xéo quá còn quằn thì huống hồ là một đại ma thú cao quý như nó.

Chủ nhân thì sao? Chủ nhân thì cũng không thể hiếp đáp nó như thế được!


Lam quang đại phóng, với đôi mắt mà dù có trừng to hay mở nhỏ cũng chẳng khác gì nhau của mình, Bích Hải Thiên Ma Tằm nhìn chằm chằm vào thân ảnh bên dưới, tùy thời xuất động.

“Tiểu Đầu, ngươi...”.

Vừa đứng lên sau cú hất chân bất ngờ ban nãy của Bích Hải Thiên Ma Tằm, Lạc Lâm hơi e ngại cất tiếng:

“Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì đấy? Ta là chủ nhân của...”.

Chữ “ngươi” còn chưa kịp nói xong thì Lạc Lâm liền im bặt. Trước mặt nàng, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã vừa biến mất rồi.

Linh tính sắp có chuyện chẳng lành, Lạc Lâm lập tức động thần niệm kích phát khế ước gắn kết giữa nàng và Bích Hải Thiên Ma Tằm.

Tiếc rằng... Nàng đã trễ một bước.

Trước khi khế ước được phát động thì từ phía sau nàng, Bích Hải Thiên Ma Tằm đã công kích. Từ trong miệng nó, liên tiếp ba cây châm đã được phóng ra.

So với những cây châm được dùng để đối phó với Thi Quỷ ở thời điểm trước đó thì ba cây châm vừa mới được phóng ra này đã có ít nhiều sai biệt. Thay vì màu vàng như trước thì lúc này chúng lại trong suốt không màu.

Tuy chưa biết ý nghĩa của sự thay đổi này là gì nhưng chắc chắn một điều là Bích Hải Thiên Ma Tằm sẽ không thật sự làm nguy hại đến tính mạng Lạc Lâm. Nói thế nào thì giữa nó và nàng cũng có ràng buộc khế ước đấy.

...

Chẳng có bất ngờ hay là ngoài ý muốn nào hết, theo trình tự trước sau, ba cây châm được phóng ra từ trong miệng Bích Hải Thiên Ma Tằm rốt cuộc đã chạm tới mục tiêu.

Không phải đầu, không phải cổ, không phải lưng hay tay chân mà là một bộ phận khác. Mông, cả hai bên, đấy mới là mục tiêu mà Bích Hải Thiên Ma Tằm đã nhắm đến.

“Phốc! Phốc! Phốc!”.

Gần như đồng thời, ba tiếng khe khẽ vang lên.


Ba cây châm nọ, tất cả đều đã trúng mục tiêu.

“A a a a... A a!”.

Kết quả, một tiếng hét dài phát ra.

Ôm lấy cái mông của mình, Lạc Lâm nhảy cẫng lên. Trong cơn đau điếng người, nàng liên tục kêu la.

“A! Cái mông của ta! Cái mông của ta!”.

“Đau quá! Cái mông của ta...!”.

“Cái mông của ta...!”.

...

Nhảy nhót, kêu la một hồi, Lạc Lâm rốt cuộc cũng kiềm chế lại, bắt đầu đem cặp mông của mình cẩn thận kiểm tra.

Kiểm tra xong, xác định cặp mông của mình vẫn tốt, bất quá chỉ là bị thủng ba lỗ nhỏ, chảy mất một ít máu thì lo lắng trong lòng cũng giảm bớt.

Rồi như nghĩ tới gì, nàng quay phắt người ra sau, mắt đằng đằng sát khí khóa chặt Bích Hải Thiên Ma Tằm - hung thủ đã tấn công cặp mông mình.

Hiện tại, tên hung thủ kia so với nàng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Nó đã và hiện vẫn nằm lăn lộn trên đất, trông bộ dạng thì có vẻ đang khá đau đớn.

Lạc Lâm đương nhiên biết là chuyện gì đang xảy ra. Tình trạng lăn lộn hiện giờ của nó là do bị khế ước cắn trả a. Vừa rồi, trước khi cặp mông của nàng bị tấn công thì nàng đã đem khế ước phát động mà.

“Tên Tiểu Đầu ngươi, vậy mà lại dám đánh ta...”.

Hầm hầm lửa giận, Lạc Lâm nghiến răng mà rằng:


“Tiểu Quỷ kia ức hiếp ta cũng thôi, ngươi vậy mà cũng muốn ức hiếp ta...”.

“Hừ! Hôm nay ta không chỉnh đốn ngươi là không được mà!”.

“Ức hiếp chứ gì? Bây giờ ta sẽ cho Tiểu Đầu ngươi biết thế nào là ức hiếp!”.

Nói liền làm, lấy thân phận chủ nhân, Lạc Lâm lại đem lực lượng khế ước kích phát.

“Rít rít rít... Rít rít...”.

“... Rít rít... Rít rít...”.

“Hừ! Tiểu Đầu ngươi kêu la cái gì! Đánh ta mà còn dám kêu la à!”.

Như muốn chứng minh, Lạc Lâm xoay cái mông lại, vừa chỉ vừa nói:

“Thấy không hả? Cái mông của ta vẫn còn đang chảy máu đây này! Vết thương vẫn còn rất đau đấy!”.

Hoàn nguyên vị trí, nàng giơ ngón trỏ chỉ xuống Bích Hải Thiên Ma Tằm bên dưới:

“Cái gì? Ngươi nói là vì ta xúc phạm ngươi, làm ngươi tức giận, không kiềm chế được nên mới đánh ta?”.

“Phi phi! Ta là chủ nhân của ngươi a! Cái gì mà xúc phạm? Đấy gọi là dạy dỗ có hiểu không? Là dạy dỗ!”.

...

“Sao? Ngươi hỏi tại sao vừa rồi ngươi rất nhẹ tay mà bây giờ ta lại ra tay nặng như vậy?”.

“Kém cỏi! Cái này mà ngươi cũng hỏi sao? Bởi vì ta là chủ nhân có hiểu không?”.

...

Giữa lúc Lạc Lâm đang kìm nén cơn đau mà ra sức dạy dỗ, hay nói đúng hơn là trút giận lên đầu Bích Hải Thiên Ma Tằm của mình thì ở một nơi gần đó, khuất sau một khóm trúc, Thi Quỷ chứng kiến hết thảy thì khẽ lắc đầu. Tiếp đó, một lời không nói thì đã lại hướng bên trong bước đi.

Chuyện Lạc Lâm bị thương lần này, gây ra cũng chẳng phải do hắn. Tất cả đều là do nàng tự mình chuốc lấy... Bởi vậy nên hắn cũng không cần phải bận lòng làm gì.


Còn về việc truyền thụ công pháp... Hôm sau lại tiến hành vậy...

...

Chiều hôm ấy.

Vị trí như cũ vẫn là bên trong phủ thành chủ, tuy nhiên thay vì cánh rừng trúc phía đông bắc - nơi ở của Thi Quỷ - thì chỗ này lại nằm tại khu vực trung tâm, rất gần với tòa chính điện đang được sửa sang, xây dựng lại.

Bây giờ, tại chỗ này, bên trong một căn phòng, Lạc Mai Tiên hiện đang cùng người đối thoại.

Đối tượng là một nam nhân có gương mặt rất ư xấu xí. Hoặc nếu gọi là đáng sợ cũng được. Trán, má, mũi, cằm và cả một phần môi dưới của hắn, toàn bộ đều bị phủ lên bởi một lớp sần sùi lồi lõm. Đó rõ ràng là một gương mặt đã từng bị bỏng rất nặng.

Nam nhân có tướng mạo xấu xí này, hắn cũng chẳng ai xa lạ, đích thị là Âu Quyền - một trong những thân tín của Lạc Mai Tiên, đồng thời cũng là một trong sáu vị chân nhân của Đại La Thành.

Khoác một bộ đồ đen kín mít, hắn cung kính đứng trước Lạc Mai Tiên, cất tiếng:

“Đại công chúa, chuyện chính là như vậy. Nghinh Tử nói trông coi tiểu công chúa là nhiệm vụ của nàng, bảo thuộc hạ quay về báo lại với đại công chúa người...”.

Trầm ngâm vài giây, Lạc Mai Tiên nhàn nhạt hỏi: “Nghinh Tử còn nói gì nữa không?”.

“Bẩm đại công chúa, chỉ bấy nhiêu”. - Nhẹ lắc đầu, Âu Quyền hồi đáp.

Phía đối diện, Lạc Mai Tiên nghe xong thì xoay người lại, nhanh chóng giấu đi một tia khác lạ vừa hiện lên trong đáy mắt, im lặng hồi lâu thì nhẹ phẩy tay bảo:

“Nếu Nghinh Tử đã muốn tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ vậy thì cứ để nàng làm đi. Về phần ngươi... Hãy quay về cùng La Ti điều hành Ẩn Vệ”.

“Thuộc hạ đã rõ”.

Thấy Âu Quyền còn chưa rời đi như thường lệ, Lạc Mai Tiên không khỏi nghi hoặc: “Âu Quyền, còn chuyện gì muốn nói sao?”.

“Đại công chúa, thật ra...”.

Âu Quyền thoáng chần chừ rồi cũng quyết định nói ra: “Đại công chúa, thuộc hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo người. Dạo gần đây thuộc hạ...”.

P/s: Xin đậu và nguyệt phiếu để lên điểm ái mộ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận