Phù Thiên Ký

...

...

“Crắc... Rắc...”.

“... Crắc...”.

“Vẫn còn quá kém”. - Chân đạp trên một thân trúc do chính mình đánh gãy, Thi Quỷ cau mày nhìn lớp băng vừa vỡ vụn, lẩm bẩm.

“Dựa vào cảnh giới Linh châu đệ bát trọng hiện giờ của ta thì đã đủ để đánh ra được bốn mươi thước dư, thế nhưng từ nãy giờ, cao nhất mới chỉ là hai mươi lăm thước...”.

“Xem ra tu vi tăng tiến, linh lực mạnh mẽ cũng không thể làm uy lực thần thông tăng lên quá nhiều”.

Nhẹ lắc đầu, Thi Quỷ thở ra một hơi, điều chỉnh tâm tình trong chốc lát rồi lại tiếp tục tập luyện.

Thần sắc loáng cái đã nghiêm túc lên hẳn, hắc y không gió tự bay, hắn chầm chậm nâng cánh tay phải lên...

Chợt, ánh mắt lóe qua một đạo hàn quang, hắn bất ngờ xòe rộng bàn tay, tung chưởng về phía trước!

Ngay lập tức, một tia sáng màu làm bay ra, để rồi chỉ sát na sau đấy, dưới sự khống chế của Thi Quỷ, nó bỗng tách nhỏ thành hàng ngàn quang điểm li ti, đồng loạt bay về tám hướng. Cùng với đó, không gian trong phạm vi hai mươi sáu thước cũng mau chóng đông cứng lại.

Chẳng nghi ngờ gì nữa, thứ mà Thi Quỷ vừa mới thi triển ra đây, nó rõ ràng là Băng Ngưng đã từng được dùng để giam cầm Bích Hải Thiên Ma Tằm của Lạc Lâm. Tuy nhiên, so với ngày đó thì Băng Ngưng bây giờ đã có ít nhiều sai biệt. Từ mười thước nó đã tăng lên thành hơn hai mươi thước, màu sắc cũng là đậm thêm một chút.

Băng Ngưng bây giờ, nó đã mạnh hơn trước rất nhiều, chí ít cũng xấp xỉ ba lần. Tin tưởng nếu lại lần nữa đối mặt, với nó, Thi Quỷ sẽ rất dễ dàng đem Bích Hải Thiên Ma Tằm giam lại. Thậm chí... Là dễ dàng giết chết.

Cái này có ý nghĩa gì?

Thi Quỷ, hắn có năng lực diệt sát Bích Hải Thiên Ma Tằm trong nháy mắt!

Mà Bích Hải Thiên Ma Tằm lại thuộc cấp bậc nào? Trong trạng thái đột phá cùng sự gia trì của Tử Linh Tinh Hỏa hôm đó, thực lực của nó tương đương với một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng đấy!

Nói cách khác, Thi Quỷ, hắn đã có thừa năng lực lấy mạng cao thủ Linh châu đệ thất trọng một cách rất ư mau lẹ. Kể cả khi hắn không cần dùng đến Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, không cần dùng đến lực lượng huyết mạch hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La đi nữa.

Đây chính là sự khác biệt của cấp bậc công pháp. Linh Lung Đồng Ngọc Công, nó tuy là công pháp thiên về phù trợ nhưng kẻ sáng tạo lại là thần nhân, một chút công kích, một chút uy lực cũng đủ để khiến sinh linh đồng cảnh giới với Thi Quỷ bên trong ngụy thế giới này vô pháp chống đỡ rồi.

Ở đây, tại ngụy thế giới này, muốn thắng Thi Quỷ hắn thì chỉ có thể dựa vào những thủ đoạn cao hơn tu vi của hắn mà thôi...


Thi Quỷ rất mạnh, đến mức đủ để xem là vô địch trong cùng cấp. Đấy không phải nhận định suông mà là sự thật. Đan điền hắn có, ký ức hắn nắm giữ, công pháp hắn tu luyện,..., chẳng những ở đây - ngụy thế giới này - mà dù là ngoài kia - Phù Thiên chân thế giới - thì tất cả cũng đều thuộc vào cấp bậc cao nhất, mạnh mẽ nhất.

Nếu như là người thường, Thi Quỷ hẳn sẽ thấy vui mừng bởi sức mạnh mà mình đang nắm giữ, tự hào vì bản thân là kẻ vô địch cùng cấp. Nhưng đáng tiếc, Thi Quỷ hắn lại không phải người bình thường...

Vô địch cùng cấp?

Nó chẳng có nghĩa lý gì với hắn cả.

Tại sao ư?

Bởi vì những mà hắn phải đối đầu, bọn họ vốn dĩ không cùng cấp bậc với hắn! Cảnh giới, tu vi của bọn họ cao hơn hắn rất nhiều!

Để thắng được bọn họ, để báo được thâm thù, thực hiện được tâm nguyện trong lòng thì hắn cần phải mạnh hơn mạnh hơn nữa!

Vô địch cùng cấp? Không! Thi Quỷ hắn phải vượt cấp mà vô địch! Càng nhiều càng tốt!

Và đó là lý do vì sao hắn phải luyện. Nỗ lực tu luyện.

Tâm pháp cũng tốt, thần thông cũng được, bất kể là cái nào thì Thi Quỷ hắn đều phải luyện, không phải qua loa mà là đạt tới mức tận cùng, nếu đấy là thứ cần thiết.

Giống như Băng Ngưng hiện giờ vậy. Với phạm vi hai mươi sáu thước vừa thi triển ra thì uy lực của nó đã rất khủng bố, dùng để lấy mạng tu sĩ Linh châu đệ thất trọng là rất dễ dàng, thậm chí muốn giết hạng cao thủ Linh châu đệ bát trọng cũng bất quá là tốn thêm chút sức mà thôi. Thế nhưng đối với hắn thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ.

Thi Quỷ, hắn không hài lòng. Trong mắt hắn, uy lực của Băng Ngưng vẫn còn rất kém cỏi.

Cũng như lời hắn đã lẩm bẩm lúc nãy, với cảnh giới Linh châu đệ bát trọng hiện nay của mình, bốn mươi thước băng ngưng mới là giới hạn. Nay thi triển ra chỉ mới hai lăm, hai sáu thước... Khoảng cách thực sự vẫn còn kém rất xa...

...

“Chỉ mới tăng thêm được một thước...”.

Chẳng rõ từ bao giờ đã chuyển dời từ trên thân trúc xuống mặt đất, Thi Quỷ cúi nhìn mảnh băng vỡ đang nắm trong tay, có chút thất vọng thầm nghĩ:

“Lộ tuyến linh lực đã được ta vận hành thuần thục như vậy mà uy lực cũng chỉ xuất ra được bấy nhiêu... Công pháp thần nhân quả đúng không đơn giản một tí nào...”.

“Cực hạn bốn mươi thước, muốn đạt tới chỉ e sẽ rất khó”.


...

Lại thêm một ngụm trọc khí được thở ra.

“Vẫn chỉ mới là bắt đầu, ta sao lại thất vọng chứ?”.

Tự hỏi xong, Thi Quỷ nhanh chóng đem tâm tình điều chỉnh, chuẩn bị cho lần thi triển Băng Ngưng tiếp theo.

Công pháp tốt, thần thông mạnh thì cũng cần phải nỗ lực tu luyện mới thành đấy.

Thế gian vốn dĩ là không có bữa ăn nào miễn phí. Mọi thứ trên đời đều luôn có cái giá của nó cả.

Muốn đạt được... Thì tất phải trả giá.

...

Qua một đỗi nín thở, ngưng thần, cánh tay Thi Quỷ lại lần nữa được nâng lên.

Lần này, thay vì xuất chưởng ngay thì hắn lại cố tình làm chậm lại quá trình. Linh lực vận hành bên trong cũng là như vậy.

Cứ thế, một cách từ tốn chậm rãi, lòng bàn tay hắn dần sáng lên. Kế đến, từ bên trong, một tia lam quang bay ra, tốc độ so với tia lam quang lần trước thì thua kém rất nhiều, chí ít cũng là năm lần có dư.

Mà thật ra chậm đi không phải chỉ ở bước phóng xuất mà giai đoạn chia tách rồi phân tán phía sau cũng đều là như thế, rất chậm.

Thi Quỷ, hắn hẳn là đang cố ý thử nghiệm gì đó.

...

“Crắc... Crắc...”.

“... Crắc... Rắc...”.

...


“Hai mươi tám thước”.

Vung tay phẩy nhẹ để dọn dẹp đống băng vừa vỡ vụn ra một góc, Thi Quỷ lại lần nữa bắt đầu thi triển Băng Ngưng.

Lần này, tốc độ vận hành linh lực so với vừa rồi lại chậm đi một nửa.

...

“Crắc... Rắc...”.

“Hai mươi tám thước”.

“Bước chia tách chưa khớp”.

Nghiền ngẫm sai lầm xong, Thi Quỷ thoáng bình ổn tâm tình, tiếp tục xuất sử Băng Ngưng.

Cánh tay chầm chậm đưa lên, dần xòe rộng...

...

“Crắc... Crắc...”.

“Hai mươi bảy thước băng ngưng”.

Thi Quỷ lắc đầu: “Bước phân tán đã quá chậm”.

...

“Crắc... Ắc...”.

“Hai mươi chín thước”.

“Vẫn chưa được”.

Linh lực trong thể nội Thi Quỷ lại lần nữa được điều động...

...

“Hai mươi tám thước”.

...


“Hai mươi sáu thước”.

...

“Hai mươi chín thước”.

...

“Hai mươi bảy thước”.

...

Một lần rồi lại một lần, Thi Quỷ không ngừng thi triển, không ngừng thử nghiệm, cuối cùng thì chẳng rõ là sau bao nhiêu lần, rốt cuộc hắn cũng chịu dừng tay.

Linh lực của hắn, nó đã sắp cạn kiệt rồi.

...

“Phù... Ù...”.

“Phù...”.

...

Ngồi bệch trên đất, Thi Quỷ liên tiếp thở dốc. Hắn thật sự đang cảm thấy khá là mệt.

Những lần thi triển Băng Ngưng vừa rồi, thực chất nó vốn cũng không nhẹ nhàng gì mấy. Trái với cử chỉ nâng tay, xòe tay thong thả từ tốn mà Thi Quỷ hắn thực hiện, ẩn bên trong là cả một quá trình khống chế, kiểm soát linh lực rất phức tạp.

Đầu tiên và cơ bản là hắn phải điều khiển để linh lực vận hành theo đúng lộ tuyến, tiếp đến là khống chế tốc độ lưu chuyển của nó bên trong cái lộ tuyến vận hành ấy. Khi nào thì đẩy nhanh, lúc nào thì cần làm chậm, hắn phải nắm rõ và thực hiện một cách thật chính xác.

Tất nhiên, để có thể kiểm soát được như vậy thì hắn không thể nào không dùng tới thần thức được. Trái lại, hắn có dùng, còn nhiều nữa là khác.

Là vậy đấy, bề ngoài trông thì đơn giản dễ dàng nhưng thực chất để làm được lại rất khó khăn phức tạp. Trong quá trình thi triển Băng Ngưng này, chẳng những linh lực mà thần thức của Thi Quỷ cũng là như thế, hao tổn rất nhiều. Bộ dạng thở không ra hơi bây giờ của hắn chính là minh chứng tốt nhất cho sự tổn hao đó.

...

Lát sau.

Tính đến hiện tại, kể từ lúc Thi Quỷ ngưng xuất sử Băng Ngưng thì thời gian đã trôi qua được khoảng hai giờ rồi. Trong suốt hai giờ này, việc mà Thi Quỷ làm chỉ có một: Đả tọa điều tức.

Ngoài đó ra thì hắn còn có thể làm được gì nữa chứ? Linh lực, thần thức, tất cả đều đã bị hắn sử dụng quá nhiều rồi, muốn luyện tiếp cũng là lực bất tòng tâm. Hắn cần phải đem chúng mau chóng khôi lục lại. Đả tọa điều tức là điều cần thiết nên làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận