Phù Thiên Ký

“Ha ha ha...”.

Thi Quỷ, hắn như cũ lại vẫn cứ cười.

Đừng nghĩ sai. Đấy không phải kiểu cười bất cam hay cay đắng gì cả. Nó là một kiểu cười khá vui vẻ.

Thi Quỷ, hắn đang vui. Tất nhiên chẳng bởi cảm giác đau đớn do bị băng thứ đả thương rồi. Hắn cười là vì nguyên nhân khác: Băng Ngưng của hắn, phạm vi thi triển ra đã vượt qua mốc ba mươi thước.

Chính trong quá trình đau khổ chiến đấu với Nghinh Tử vừa rồi, giữa lúc nguy hiểm cận kề, Thi Quỷ hắn đã phóng xuất ra được một Băng Ngưng hơn ba mươi thước. Chính xác thì là ba mươi thước lẻ một tấc.

Hai ngày nay, vì muốn gia tăng uy lực của Băng Ngưng, Thi Quỷ hắn đã liên tục tập luyện, liên tục thử nghiệm, thế nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có thể tiếp cận mà chẳng cách nào vượt qua mốc ba mươi thước Băng Ngưng được. Điều đó đã khiến tâm tình hắn rất phiền muộn.

Nhưng là bây giờ...

“Ba mươi thước Băng Ngưng... Rốt cuộc... Ta cũng có thể vượt qua được cái mốc này...”.

Nằm dài trên đất, trong tiếng thở dốc vì linh lực lẫn thần thức đều bị hao tổn quá độ, Thi Quỷ tự mình nói ra.

Đối với hắn, ba mươi thước Băng Ngưng không chỉ đơn giản là ba mươi thước Băng Ngưng. Nó còn có một ý nghĩa khác nữa. Cái mốc ba mươi thước này, nó biểu thị một điều: Thi Quỷ hắn đã kiểm soát được điểm thứ năm trong tám điểm cần thay đổi độ mạnh yếu, nhanh chậm của quá trình vận hành linh lực.

Con số ba mươi thước, nó là cột mốc quan trọng.

Và cột mốc này, hiện tại thì Thi Quỷ hắn đã vượt qua được rồi.


“Quả nhiên sinh tử chiến đấu sẽ giúp người ta phát huy được tất cả tiềm lực...”.

Cảm thán một câu, như chợt nghĩ đến gì đấy, Thi Quỷ nghiêng đầu nhìn sang bên phải. Nơi đó, một thân ảnh đang lặng lẽ tựa vào thân trúc, mắt nhìn vô định...

“Nghinh Tử, cảm ơn ngươi”.

Bên kia, Nghinh Tử dù nghe xong nhưng như cũ vẫn không nói năng hay là viết vẽ gì. Nàng im lặng đứng đấy, hệt như một pho tượng. Có lẽ nàng không muốn nói chuyện với Thi Quỷ. Có lẽ nàng còn để bụng chuyện cá cược giữa hắn và Lạc Lâm.

“Hẳn là vậy”.

Thi Quỷ cũng cho rằng như thế. Thời gian trước khi chuyện cá cược xảy ra, Nghinh Tử đã luôn đáp lại lời hắn, chưa bao giờ có thái độ im lặng như vầy cả.

“Tuy rằng hành vi cổ quái nhưng chung quy nàng ấy vẫn là nữ nhân...”.

Nhẹ lắc đầu đem một vài ý nghĩ vẩn vơ xếp lại, Thi Quỷ mau chóng ngồi dậy, đưa tay cầm xuống chiếc túi trữ vật màu nâu đất. Từ bên trong, hắn lấy ra hai chiếc lọ nhỏ quen thuộc rồi mở nắp uống vào mỗi cái một ít.

Phục dụng xong thì hắn liền điều chỉnh tư thế, tay đặt trên đầu gối, bắt đầu vận công để đẩy nhanh quá trình hấp thu dược lực.

...

Hơn hai giờ sau.


Thần thức khôi phục, linh lực đủ đầy, Thi Quỷ lúc này mới mở mắt thu công.

Hắn há miệng thở ra một ngụm trọc khí, chuyển mình đứng lên rồi hướng Nghinh Tử nói:

“Nghinh Tử, tiếp tục chứ?”.

Mặc dù là hỏi nhưng Thi Quỷ vốn cũng chẳng cần một câu trả lời. Hắn thừa biết là Nghinh Tử sẽ không hồi âm cho mình. Hắn hỏi chỉ đơn giản là để thông tri đến nàng, rằng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. Về phần những gì sẽ xảy ra sau đó, khỏi cần động não thì hắn cũng tường tận rõ ràng.

Và thực tế, chuyện đúng là đã xảy ra như những gì Thi Quỷ nghĩ.

Vốn đang đứng tựa thân trúc, Nghinh Tử vừa nghe xong lời thông tri của Thi Quỷ thì tư thế loáng cái đã chuyển đổi. Thẳng người, nàng chậm rãi nâng cánh tay lên, động tác vẫn là rất nhẹ nhàng, từ tốn. Còn uy lực thì... Cũng vẫn cứ khủng bố như cũ.

Theo cái nâng tay kia của nàng, các ngọn ngọn băng thứ đã lại vừa hiện ra. Lần này số lượng không nhiều, nếu không muốn nói là quá ít. Hai, đấy là con số đang hiện hữu.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, băng thứ lần này, số lượng mặc dù chỉ có hai cái, thế nhưng so với những ngọn băng thứ đã từng được xuất ra thì chúng lại có kích cỡ lớn hơn nhiều, chí ít cũng là gấp rưỡi. Cùng với đó, lực lượng ẩn chứa bên trong mỗi ngọn băng thứ cũng là như vậy, so với trước thì mạnh hơn không ít.

“Nghinh Tử, ngươi thật là biết cách làm khó người khác...”.

Chứng kiến hai ngọn băng thứ vừa được Nghinh Tử xuất ra kia, nét mặt Thi Quỷ nhất thời không khỏi trở nên khác lạ. Nhưng khoảnh khắc ấy đã chẳng kéo dài quá lâu, hai giây bất quá thì liền kết thúc. Thay vào đó, một vẻ nghiêm túc xen lẫn chờ mong đã vừa hiện lên.

Hít sâu một hơi, Thi Quỷ cấp tốc điều động linh lực, chủ động phát động công kích.


“Ta tới đây!”.

Kèm theo lời nói, từ lòng bàn tay phải của Thi Quỷ, một tia lam quang cũng lập tức bay ra.

Băng Ngưng tái hiện!

...

Một trận chiến mới đã lại bắt đầu.

Tới thời điểm này, thiết nghĩ chẳng cần nói ra thì tất cả đều hiểu được.

Không sai. Mục đích, cũng là ý nghĩa của trận chiến đang diễn ra giữa Nghinh Tử và Thi Quỷ đây đích thị chỉ có một: Giúp Thi Quỷ tập luyện Băng Ngưng.

Chiến đấu, đôi khi nó lại chính là sự tu tập tốt nhất. Sinh tử chiến đấu thì lại càng tốt hơn nữa.

Lẽ dĩ nhiên, xét một cách công tâm thì trận chiến đã và đang diễn ra đây giữa Thi Quỷ và Nghinh Tử tuyệt chẳng thể nào là sinh tử chiến đấu được. Bản chất của trận chiến này là vì tu luyện chứ đâu phải cừu nhân chạm mặt cái gì. Nghinh Tử cũng được, Thi Quỷ cũng tốt, bất kể là ai thì trong lòng đều không hề phát sinh ý niệm muốn lấy mạng đối phương.

Nhưng dù là vậy, dù mục đích chỉ đơn thuần là vì tu luyện thì cái cách mà nó đã và đang diễn ra đây, nếu bảo qua loa, hình thức thì thật sai lầm. Hoàn toàn ngược lại, nó rất ác liệt.

Nghinh Tử, nàng đúng là chưa phát huy mấy phần chân lực đấy, tuy nhiên, chỉ với từng ấy thôi thì cũng đã rất mạnh mẽ rồi. Băng thứ mà nàng đánh ra, nhìn qua thì tùy tiện vung tay nhưng ẩn chứa bên trong là cả một lực lượng rất lớn.

Tới mức nào ư? Đủ để đem một tên tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng bình thường diệt sát trong nháy mắt.

May mắn Thi Quỷ chẳng phải hạng tu sĩ bình thường, nếu không e là hắn sớm đã bị băng thứ xuyên ngang xẻ dọc lâu rồi.


Có điều, nói thì nói vậy thôi chứ nếu Thi Quỷ mà thực sự là hạng tu sĩ bình thường thì Nghinh Tử há sẽ dành cho hắn sự “đãi ngộ” ở mức hiện tại? Hắn sẽ không xứng.

Tóm lại thì trận chiến này, cấp độ của nó đã hơn xa mức Linh châu đệ cửu trọng, sự ác liệt cũng là như thế.

Băng thứ, Băng Ngưng, những gì mà Nghinh Tử và Thi Quỷ đang xuất sử, mỗi một cái đều có uy lực khiếp người, không phải đủ mà hoàn toàn có khả năng diệt sát tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng trong nháy mắt.

Bản chất thì đúng là vì tu luyện nhưng cái hình thức tu luyện này... Thật cũng điên cuồng lắm, đến độ khiến cho người ngoài cuộc nhìn vào cứ ngỡ bọn họ đang cố lấy mạng nhau vậy.

...

Thế rồi chẳng rõ là thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc thì trận chiến giữa Nghinh Tử và Thi Quỷ cũng đi đến hồi kết.

Trước mắt Thi Quỷ, cũng là trước mắt Nghinh Tử lúc này, một tầng băng dày đang hiển hiện. Nó không phải màu lam mà là xen kẽ hai sắc lam, trắng. Lam băng là của Thi Quỷ, còn bạch băng thì là do Nghinh Tử xuất ra.

Nhìn vào tầng băng hai màu lam - trắng ngăn cách nọ, vốn đang đứng bất động, Thi Quỷ đột nhiên hét lên. Trong bộ dạng mắt trừng lớn, miệng há to, bằng cả hai tay, hắn tung ra một chưởng!

“Phá!”.

“Oành! Oành...!”.

“Oành! Oành...!”.

Sau tiếng hô, hay đúng hơn là hét của Thi Quỷ thì một trận bạo liệt tức thì xảy ra. Dưới song chưởng của hắn, hai Băng Ngưng đã cùng lúc được tạo thành rồi hợp lại, trong nháy mắt đã đem tầng băng hai màu lam - trắng đang sắp bị Nghinh Tử triệt để khống chế kia đánh tan thành mảnh vụn.

Uy lực... Thực rất khủng bố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận