Phù Thiên Ký

...

Sau khi cả hai bên đều đã hướng thiên địa phát ra lời thề tâm ma, Lạc Lâm lập tức đem dáng vẻ tươi cười thu lại, sắc mặt loáng cái đã đổi hẳn.

Thay vì chất giọng mềm mại êm tai như vừa rồi thì nàng hướng Thi Quỷ hậm hực nói:

“Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi hãy chống mắt lên mà xem bổn công chúa sẽ làm gì...”.

“Trở mặt còn nhanh hơn người lật sách nữa”.

Thầm cảm thán một câu, Thi Quỷ nhàn nhạt hồi âm: “Vậy thì phải xem bản lãnh của ngươi tới đâu”.

Cười lạnh, Lạc Lâm bảo: “Bày kết giới đi”.

“Như ngươi muốn”.

Thi Quỷ không chần chừ thêm nữa, lập tức phát ra một lượng lớn linh lực, điều động nó phân tán ra xung quanh, kế đấy thì liên tục đánh ra bốn đạo pháp quyết.

Rất nhanh, một kết giới đã được tạo thành.

“Lạc Lâm, ngươi sẵn sàng rồi chứ?”.

Phía trong kết giới, Lạc Lâm thiếu kiên nhẫn giục: “Rồi rồi! Mau đem Địa Ma Tích thả ra đi!”.

Nghe nàng nói vậy, Thi Quỷ cũng chẳng hỏi han thêm gì nữa, tức thì giải trừ trói buộc cho Địa Ma Tích.

“Crắc... Rắc...”.

“... Crắc...”.

Ba giây bất quá, lớp băng đang bao quanh người Địa Ma Tích đã liền vỡ vụn. Theo đó, một thân ảnh đồ sộ phóng ra.

Bên kia, Lạc Lâm thấy thế thì chiến ý trào dâng, hướng đối thủ của mình kêu gọi:

“Tiểu ma thú, mau tới đây đi!”.

“Grừ... Ừ...”.

Sau một tiếng gầm gừ đáp lại, Địa Ma Tích lập tức há miệng bắn ra một quả cầu năng lượng. Tuy nhiên, thay vì Lạc Lâm thì mục tiêu lại là kết giới sau lưng nó.

Không nghi ngờ gì nữa, Địa Ma Tích, nó rõ ràng là đang muốn tìm cách đào tẩu.

Nhưng, nó tẩu thoát được sao?


Câu trả lời rất nhanh đã có.

“Oành... H... H...!”.

Sau một tiếng nổ dài, quả cầu năng lượng do Địa Ma Tích bắn ra đã hoàn toàn tiêu thất trong khi vị trí kết giới mà nó đánh tới thì... Một vết rạn cũng chẳng tìm thấy.

Kết giới, nó vẫn còn nguyên.

“Grừ ừ... Grừ...”.

Kêu lên những tiếng không cam lòng, Địa Ma Tích tiếp tục há miệng công kích kết giới.

“Oành!”.

“Oành!”.

“Oành!”.

...

Một đòn rồi lại một đòn, một cái rồi lại một cái, bằng tất cả lực lượng của mình, Địa Ma Tích cố gắng công kích, nỗ lực tấn công...

Đáng tiếc, bất kể nó có cố gắng thế nào, nỗ lực ra sao thì kết quả mười lần như một: Kết giới vẫn y sì nguyên vẹn.

Thi Quỷ là ai chứ? Kết giới mà hắn tạo ra há lại là thứ có thể bị công phá bởi một tên ma thú Linh châu đệ tam trọng?

Đừng nói là một Địa Ma Tích thuộc cấp cao đẳng mà thậm chí dù cho đấy có là một đại ác ma như Lạc Lâm cũng tuyệt chẳng thể nào đem kết giới của hắn phá vỡ nổi. Muốn phá chỉ sợ là phải công kích rất lâu...

Thế nhưng ai cho Địa Ma Tích nó thời gian để đứng đấy mà công kích mãi lên kết giới?

Thi Quỷ nghĩ sao thì chưa rõ chứ còn Lạc Lâm, nàng chắc chắn là không đồng ý rồi. Trong lòng nàng bây giờ đang khá là bực bội đấy.

Lạc Lâm nàng đứng bên trong kết giới này để làm gì? Chẳng phải là để chiến đấu với con Địa Ma Tích kia ư? Ấy vậy mà... Trông con Địa Ma Tích kia xem, từ đầu đến cuối đều coi nàng như không khí a.

Đây là gì?

Coi thường! Nó quá coi thường Lạc Lâm nàng rồi!

“Khốn kiếp thật! Tiểu ma thú ngươi vậy mà dám không coi ta ra gì...”.

Âm thầm nghiến răng, Lạc Lâm cấp tốc điều động linh lực.


“Ya a a a...!”.

Trong tiếng hét dài, nàng lao người về phía Địa Ma Tích.

Bên ngoài kết giới, Thi Quỷ chứng kiến hành động của nàng thì khe khẽ lắc đầu, ngầm đánh giá: “Quá kém cỏi”.

...

“Oành!”.

Bên trong kết giới, một tiếng nổ lớn đã vừa mới vang lên. Tung đòn đích thị là Lạc Lâm.

Và kết quả thì... Chẳng ai bị đánh trúng cả. Địa Ma Tích, nó đã nhanh chân tránh né.

Vốn đã bực bội nay thấy đòn đánh của mình không trúng đích thì tâm tình Lạc Lâm lại càng thêm tồi tệ.

“Để ta xem tiểu ma thú ngươi có thể tránh né được bao lâu”.

Hừ lạnh một tiếng, Lạc Lâm lại tiếp tục thúc động linh lực. Có điều, khác với lần trước, lần này thay vì lao tới thì nàng chỉ đứng nguyên tại chỗ để tấn công.

Đem cánh tay phải của mình nâng lên, nàng chỉ ngón trỏ về phía Địa Ma Tích bên kia, đoạn nói lớn:

“Chết đi!”.

“Chíu!”.

Ngay tức thì, từ đầu ngón tay Lạc Lâm, một tia sáng màu đỏ bay ra.

Lại nói, tia sáng vừa được Lạc Lâm đánh ra này, nó chẳng phải chỉ là một đạo linh lực đơn thuần. So với một đạo linh lực bình thường thì nó lợi hại hơn nhiều lắm.

Sao không lợi hại được chứ, nó chính là một trong những thần thông của Huyết Ma Kinh, hay đúng hơn là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công kia mà.

Huyết Ma Chỉ, đấy là tên gọi của thần thông này.

Vậy, với một thần thông lợi hại là Huyết Ma Chỉ, liệu Lạc Lâm có thể hạ được Địa Ma Tích - đối thủ của nàng?

Chí ít thì chưa phải bây giờ.

Địa Ma Tích, nó đã lại vừa tránh né thành công.


Chuyện này âu cũng bình thường. Huyết Ma Chỉ tuy rằng lợi hại nhưng với một tiểu tu sĩ Linh châu đệ tam trọng như Lạc Lâm thì có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực? Huống hồ, tốc độ xuất chiêu của nàng nếu đem so với khả năng di chuyển của Địa Ma Tích thì chậm hơn vài phần đấy.

“Chết tiệt! Ngươi lại né...”.

Liên tiếp hai lần công kích đều không thành, từ bực bội Lạc Lâm đã chuyển hẳn sang tức giận.

Và như thế, đợt công kích thứ ba ngay lập tức được phát động.

“Ngươi tránh? Để ta xem ngươi tránh thế nào!”.

Lời vừa dứt, Lạc Lâm liền chỉ tay về trước, đoạn hô:

“Huyết Ma Chỉ!”.

“Oành!”.

Đã xong?

Thật ra thì tất cả mới chỉ là phần mở đầu. Tiếp sau tiếng nổ, một tia sáng màu đỏ khác đã lại bay ra.

“Huyết Ma Chỉ!”.

Lại thêm một tia sáng màu đỏ nữa.

“Huyết Ma Chỉ!”.

...

“Huyết Ma Chỉ! Huyết Ma Chỉ!”.

Và lần này là cả hai tia cùng xuất.

Nhưng, vẫn còn chưa hết. Rất nhanh, những đạo huyết quang khác đã xuất hiện.

“Huyết Ma Chỉ!”.

“Huyết Ma Chỉ!”.

“Huyết Ma Chỉ!”.

...

Này...

Đứng bên ngoài quan chiến, Thi Quỷ chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trong kết giới thì thần sắc nhất thời trở nên cổ quái.

Cái cách mà đứa đồ đệ không chính thức của hắn đang áp dụng để chiến đấu kia, dồn dập thì đúng là có dồn dập thật đấy, thế nhưng... Nó không khỏi cũng quá “thô sơ và giản dị” đi.


Huyết Ma Chỉ? Từ đầu đến cuối đều là Huyết Ma Chỉ?

Lạc Lâm - đứa đồ đệ không chính thức kia của hắn, Thi Quỷ hắn đâu phải chỉ dạy cho nàng mỗi một cái Huyết Ma Chỉ này! Ngoài Huyết Ma Chỉ thì hắn còn dạy thêm mấy thần thông khác nữa a!

Lại nói, trong số tất cả những thần thông, thuật pháp mà hắn đã dạy, cái Lạc Lâm giỏi nhất cũng đâu phải Huyết Ma Chỉ, nàng ta cớ gì cứ nhất quyết chọn mỗi mình nó để đánh?

Lẽ nào Lạc Lâm nàng nghĩ Địa Ma Tích là tấm bia sống để mình ngắm bắn?

“Có khả năng lắm...”.

Thi Quỷ càng ngẫm thì càng thấy nhận định của mình hợp lý. Hắn nhớ rõ trong hai năm vừa qua, mỗi lần tập luyện Huyết Ma Chỉ này thì đứa đồ đệ không chính thức kia của hắn đều luôn rất háo hức. Nàng đem Huyết Ma Chỉ bắn rất là nhiệt tình đấy.

“Chừng nào ngươi mới chịu chín chắn lên một chút đây...”.

Thở ra một hơi, Thi Quỷ tiếp tục theo dõi cuộc chiến.

...

“Huyết Ma Chỉ!”.

“Oành!”.

...

Bên trong kết giới.

Chẳng biết là sau bao nhiêu lần thi triển Huyết Ma Chỉ, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng chịu dừng lại.

Linh lực của nàng hiện đã sắp tiêu hao hết rồi.

“Phù... Phù...”.

“Phù... Ù...”.

Trong tiếng thở gấp, Lạc Lâm liên tiếp nuốt xuống hai ngụm nước bọt, vội vội vàng vàng lấy từ không gian giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng ngà, mở nắp rồi kê lên miệng uống liền mấy ngụm.

“Hà a a a...”.

“Mệt chết ta...”.

Sau khi đem chiếc lọ nhỏ cất vào lại không gian giới chỉ, Lạc Lâm lúc này mới đưa mắt nhìn về phía đối thủ của mình.

Địa Ma Tích kia, nó hiện đang nằm cách nàng khoảng độ mười mấy bước chân, bộ dạng trông khá là thảm hại. Toàn thân nó đã bị máu nhuộm đỏ cả. Hiển nhiên đấy chẳng thể nào là của Lạc Lâm nàng rồi. Máu là của Địa Ma Tích, chảy ra từ chính những vết thương trên mình nó.

Hết cách, tốc độ Địa Ma Tích nó dù nhanh thì khả năng và không gian tránh né cũng có hạn, liên tiếp bị người dồn dập tấn công như vậy, thương tích là khó tránh. Nó còn sống được thì đã xem như rất may mắn rồi.

Có điều... Cũng chỉ là tạm thời thôi. Bởi vì Lạc Lâm vẫn đang còn ở đây, bên trong kết giới và dám cá là nàng sẽ chẳng nhân từ buông tha cho đối thủ của mình đâu. Nên nhớ trước đó chính nàng đã đem Song Thủ Viêm Ma Báo ra giày vò tới chết mặc cho nó đã vô lực kháng cự...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận