Phù Thiên Ký

“Khang Hải!”.

Đúng vào lúc thi thể Khang Hải rơi xuống này, từ nơi nào chẳng rõ, một tiếng hét thất thanh truyền đến. Tiếp đó, một đạo lưu quang phá không bay tới.

Mà không. Không phải một đạo, theo sau đạo lưu quang kia còn có thêm hai đạo khác nữa. Tất cả đều đang hướng về thi thể Khang Hải mà tới. Tốc độ cực nhanh.

Nhưng, người ở vị trí gần với thi thể Khang Hải nhất là Thi Quỷ. Và thật trùng hợp, hắn cũng đang hướng nó bay đến. Tốc độ so với ba đạo lưu quang kia còn nhanh hơn một chút.

Nói thì chậm nhưng mọi việc lại diễn ra vô cùng chóng vánh, kể từ lúc đầu Khang Hải bị xuyên thủng cho tới khi Thi Quỷ tiếp cận thi thể hắn, thời gian trôi qua thậm chí còn chưa qua hết giây thứ hai nữa.

Và bây giờ, khi mà Thi Quỷ đã ở đây, bên cạnh thi thể Khang Hải thì cũng là lúc hắn xuất thủ. Đối tượng công kích thì hiển nhiên là ba kẻ vừa tới.

Mắt lóe hung quang, Thi Quỷ thúc động linh lực, vận hành pháp quyết của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, liên tiếp xuất liền ba chưởng.

Với động tác cực kỳ mau lẹ của Thi Quỷ, gần như tức khắc, ba chưởng ảnh đồng loạt bay ra. Hình dạng hiển hóa là ba bàn tay máu.

Đích thị Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!

Phía bên này, Khang Dã, Ban Đạt, Thiên Nguyên vừa trông thấy ba huyết thủ nọ thì sắc mặt tức thì biến đổi, chẳng ai bảo ai, cả ba đồng thời xuất ra bảo vật đối kháng.


Một chuyện khó tin liền xảy ra: Sau va chạm, Khang Dã, Ban Đạt, Thiên Nguyên, cả ba đồng loạt bị đẩy lui! Khá xa!

Thậm chí là tu vi Thiên hà đệ nhị trọng như Thiên Nguyên cũng bị đẩy lui gần trăm thước!

...

“Làm sao có thể... Làm sao có thể...”.

Đứng theo dõi từ xa, đám đạo tặc chứng kiến hết thảy thì ai nấy đều trợn mắt há mồm chết lặng. Duy nhất còn thốt ra thành lời được cũng chỉ có mỗi mình tên cao đẳng ma tộc Linh châu đệ cửu trọng mà thôi. Dẫu vậy, so với đám huynh đệ của mình, tâm tình hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Hắn rung động, thật sự rất rung động. Hắn không cách nào tin nổi những gì đã và đang diễn ra trước mắt mình.

Độc nhãn nam nhân kia, đối phương đã giết chết tứ động chủ, sau đó lại tiếp tục đánh bật ba vị động chủ nữa...

Độc nhãn nam nhân kia, đối phương cùng tứ động chủ mới đánh xuống được bao lâu?

Một lớp lam băng, một mớ băng thứ, một tia huyết quang, từ đầu tới cuối đối phương cũng chỉ mới xuất ra ba đòn.

Ba đòn... Chỉ ba đòn liền đem tứ động chủ giết chết. Phải biết tứ động chủ thiên chân vận xác là một cường giả Thiên hà cảnh! Trong khi độc nhãn nam nhân kia, tu vi đối phương lại ở cấp bậc nào? Giống như hắn bất quá là Linh châu đệ cửu trọng mà thôi!

Một tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng từ khi nào có thể mạnh mẽ như vậy? Khủng bố như vậy?

Lẽ nào là do đối phương may mắn? Có bảo vật khó lường nào đấy?

Không phải! Tuyệt đối không phải!

Tia huyết quang đã xuyên thủng đầu tứ động chủ là thần thông thi triển hay uy năng bảo vật thì hắn đúng là không biết thật; Tuy nhiên sau đó, ba huyết thủ đã đánh bật ba vị động chủ kia, hắn chắc chắn đấy là thần thông, do chính độc nhãn nam nhân xuất ra!

Độc nhãn nam nhân kia, đối phương rõ ràng có năng lực vượt cấp giết chết cường giả Thiên hà cảnh!

“Huyết mạch đại ác ma đều là khủng bố thế này sao...”.

Bất giác, trong đầu tên cao đẳng ma tộc chợt hiện lên ý nghĩ như vậy. Sau những gì vừa chứng kiến, hắn đối với Thi Quỷ nói riêng và chủng tộc đại ác ma nói chung đã lại càng thêm kính, lại càng thêm sợ.


Thủ đoạn của đối phương, thực sự là quá mạnh mẽ, quá kinh khủng rồi.

...

Tên cao đẳng ma tộc cùng đám đạo tặc kia là như thế, hoàn toàn bị thực lực của Thi Quỷ chấn nhiếp. Có điều bị chấn nhiếp chẳng riêng mình bọn hắn, ngoài bọn hắn ra thì ở đây vẫn còn một người khác cũng bị Thi Quỷ làm cho rung động nữa. Là Lạc Lâm tiểu công chúa.

Thú thực, Lạc Lâm đã không hình dung ra được, rằng Thi Quỷ có thể mạnh mẽ tới tình trạng này.

Đối đầu với bốn tên cường giả, trước giết một sau đẩy lùi ba, chiến lực nhường ấy, Lạc Lâm nàng dám cá là tính hết toàn bộ Đại La Thành cũng khó moi ra được một tên. Chí ít, từ nhỏ đến lớn, người có thể làm được như Thi Quỷ, Lạc Lâm nàng cũng chỉ nhận thức hai người. Một là Nghinh Tử, còn hai thì chính là thân tỷ tỷ nàng: Lạc Mai Tiên. Theo những gì nàng được nghe, trong quá khứ, thời điểm tỷ tỷ nàng và Nghinh Tử ở cảnh giới Linh châu đệ cửu trọng đã từng cùng lúc đánh bại bốn tên cường giả Thiên hà cảnh, từ đó uy danh vang dội khắp đế đô...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng và Nghinh Tử, cả hai đều là những thành viên xuất sắc nhất của chủng tộc đại ác ma. Một người là hoàng gia Lạc tộc trong khi một người lại là huyết mạch chính thống của tộc Âm Mị, hai người bọn họ ai không phải bậc kỳ tài ngàn năm khó gặp?

Trong khi ấy, xét đến Thi Quỷ...

Gốc gác của hắn là gì? Dị Chủng. Bất quá là Dị Chủng mà thôi.

Một Dị Chủng lại có năng lực ngang bằng với cả bậc kỳ tài trong giới đại ác ma?

Chuyện này...

Dị Chủng từ khi nào lại trở nên khủng bố tới như vậy rồi?

Tuy rằng vừa rồi Thi Quỷ chỉ mới giết một tên chứ chưa phải đánh bại hết cả bốn tên, điều mà Nghinh Tử và tỷ tỷ nàng từng làm được năm xưa, thế nhưng... Năm xưa đối thủ của Nghinh Tử và tỷ tỷ nàng cũng không có cường giả Thiên hà đệ nhị trọng đấy!


Năm đó, tỷ tỷ nàng và Nghinh Tử, hai người bọn họ mỗi người chỉ đánh bại bốn tên Thiên hà đệ nhất trọng mà thôi. Đằng này, kẻ địch của Thi Quỷ, ngoài ba tên Thiên hà đệ nhất trọng thì còn có thêm một tên Thiên hà đệ nhị trọng nữa...

Thiên hà đệ nhất và Thiên hà đệ nhị, mặc dù chỉ chênh nhau một tiểu cảnh giới nhưng lực lượng cũng đã sai biệt nhiều rồi. Theo kiến thức mà Lạc Lâm nàng học được thì nếu xét ở mức tiêu chuẩn, một tên Thiên hà đệ nhị trọng muốn giết ba bốn tên Thiên hà đệ nhất trọng cũng chẳng phải việc khó khăn gì lắm đâu.

Nói cách khác, với màn diệt sát chóng vánh một cường giả rồi tung chưởng đồng thời đẩy lui cả ba cường giả khác, nhất trọng lẫn nhị trọng vừa rồi, Thi Quỷ đã hoàn toàn có đủ tư cách sánh ngang với Nghinh Tử và tỷ tỷ của Lạc Lâm nàng.

Và nếu như tiếp theo đây, Thi Quỷ có thể đem ba tên cường giả vừa bị mình đẩy lui giết chết, như vậy thì... Đẳng cấp của hắn sẽ triệt để vượt qua cả Nghinh Tử và tỷ tỷ nàng. Không phải một chút mà là hoàn toàn vượt qua!

“Không thể nào đâu... Hắn chỉ là một Dị Chủng, làm sao có thể...”.

Trong nội tâm Lạc Lâm bây giờ thật sự đang rất mâu thuẫn. Một mặt nàng muốn Thi Quỷ có thể làm được, đem cả ba tên thủ lĩnh đạo tặc kia giết chết, tận mắt chứng kiến một sự kiện mang tính lịch sử, chứng kiến một Dị Chủng làm ra một chuyện mà hàng vạn năm qua chưa từng có Dị Chủng nào làm được...

Thế nhưng ở mặt khác, Lạc Lâm nàng lại rất không hy vọng Thi Quỷ sẽ giành thắng lợi. Từ nhỏ đến lớn, những gì nàng biết về Dị Chủng chỉ là thấp hèn, ti tiện, yếu đuối, vô năng,..., hết thảy đều là mấy thứ tệ hại nhất. Đối với Dị Chủng, giống như tất cả mọi người ở đây, định kiến về bọn họ đã in sâu trong tiềm thức nàng rồi.

Là thế đấy. Vấn đề ở đây là nhận thức. Nếu Thi Quỷ đánh bại được ba tên thủ lĩnh đạo tặc, đánh bại được cường giả Thiên hà đệ nhị trọng, như vậy cũng đồng nghĩa rằng nhận thức bấy lâu của Lạc Lâm nàng về Dị Chủng sẽ sụp đổ.

Một tên Dị Chủng có năng lực vượt qua cả Nghinh Tử, vượt qua cả tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, chuyện này... Lạc Lâm nàng quả thực rất khó tiếp nhận được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận