...
Giữa lúc Lạc Lâm đang ngồi trên ngọn cây lầm bầm trách móc thì Thi Quỷ - một trong hai đối tượng bị nàng trách móc ấy, hắn đã đánh vào Lam Dương Động. Nguyên một đám thủ hạ bên trong, phàm bất cứ kẻ nào ngán đường, mười kẻ như một, trăm tên như nhất, toàn bộ đều bị hắn ra tay diệt sát.
Cực kỳ dứt khoát. Cực kỳ hung lệ.
Lẽ dĩ nhiên, hành động xông thẳng vào Lam Dương Động chém giết ấy của Thi Quỷ, nó đã sớm bị đám người Diệp Lang Khải, Âm Cơ phát hiện.
Linh giác của cường giả là cỡ nào nhạy bén, huống hồ khoảng cách hai nơi cũng bất quá vài trăm thước, bọn chúng há có thể không hay không biết?
"Diệp Lang thiếu chủ...". - Dạ lo lắng vì động phủ của mình bất ngờ bị người xâm nhập, Nguyên Trực hướng Diệp Lang Khải gọi.
Diệp Lang Khải vừa nghe liền hiểu ý, lập tức hạ lệnh: "Ngươi đi giải quyết hắn".
"Vâng!".
...
"Hì hì...".
Kiếm quét ngang một đường, Âm Cơ tạm thời đẩy lui đám người Diệp Lang Khải ra, cười mà rằng: "Tiểu tử kia gan cũng to phết".
"Hừ". - Đáp lại nàng là tiếng hừ lạnh của Diệp Lang Khải - "Âm Cơ ngươi sẽ sớm được gặp hắn dưới địa ngục thôi!".
"Ồ, phải không?".
Nhân lúc Diệp Lang Khải cùng mấy tên thủ lĩnh đạo tặc khác chưa lao tới, Âm Cơ tranh thủ đem tóc rối vuốt ra sau đầu, đoạn bảo:
"Dâm tiện Diệp Lang, ngươi không sợ gió lớn quá sẽ làm đau đầu lưỡi à? Địa ngục ta đây không phải không nguyện xuống, thế nhưng muốn ta xuống dưới thì ngươi cũng nên thể hiện chút bản lãnh đã chứ".
Tay đưa ra, Âm Cơ lần lượt chỉ mặt từng người, vừa chỉ vừa lắc đầu:
"Nhìn ngươi mà xem, nhìn các ngươi mà xem, cả lũ nam nhân vây công một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta, vậy mà suốt cả buổi vẫn chẳng đụng được tới cái gấu quần... Ta thấy đám người các ngươi tốt nhất là nên đem quần áo cởi hết ra rồi nhận lấy váy áo của ta mà mặc vào thì hơn...".
"Câm miệng...".
Nấm tay siết chặt, Diệp Lang Khải gằn từng tiếng: "Âm Cơ, ngươi rất tốt... rất tốt...".
Trong khi nói, Diệp Lang Khải nhanh chóng lấy từ không gian giới chỉ ra hai món đồ vật, âm thầm quán thâu linh lực.
"Nếu ngươi đã muốn nhìn thấy "bản lãnh", vậy thì ta... sẽ cho ngươi thấy "bản lãnh"!".
Lời chưa kịp dứt thì từ trên tay Diệp Lang Khải, hai món đồ vật vừa được hắn lấy ra nọ đã đón gió bay đi, vốn kích cỡ ban đầu chỉ bằng hai ngón tay, trong nháy mắt chúng đã biến cao hơn chín thước, oai vệ vô cùng.
Thứ vừa biến hóa này đây, chúng có hình dạng ma nhân, đầu mình tay chân chẳng thiếu thứ gì, rõ ràng là hai cỗ khôi lỗi.
Chỉ tay về phía hai cỗ khôi lỗi nọ, Diệp Lang Khải liên tiếp đánh ra hai giọt tinh huyết, đoạn hô lớn:
"Giải!".
Gần như tức khắc, khi tiếng hô của hắn vừa dứt thì từ trong những hốc mắt của hai cỗ khôi lỗi, lam quang bất ngờ bạo phát, uy áp do chúng phát ra cũng là như thế, gia tăng thần tốc.
Thoạt đầu mới chỉ là Thiên hà đệ tam trọng sơ kỳ, sau đó là Thiên hà đệ tam trọng trung kỳ, hậu kỳ đỉnh phong rồi Thiên hà đệ tứ trọng sơ kỳ, Thiên hà đệ tứ trọng trung kỳ... cứ thế gia tăng.
Kể thì chậm nhưng quá trình tăng trưởng ấy, thực chất nó đã diễn ra rất chóng vánh. Từ lúc Diệp Lang Khải ném khôi lỗi ra cho đến khi chúng biến hóa, dung nhập tinh huyết giải khai phong ấn, đề thăng lực lượng, thời gian trôi qua bất quá vài giây là cùng. Hiện tại thì quá trình ấy đã kết thúc. Hai cỗ khôi lỗi nọ đã dừng gia tăng khí tức, lực lượng ổn định ở mức tương đương với tu vi Thiên hà đệ ngũ trọng sơ kỳ.
Không lầm, đích xác là Thiên hà đệ ngũ trọng sơ kỳ.
Xét trong tràng cảnh lúc này, bằng việc biến đổi trở về chân diện, chiến lực của Diệp Lang Khải sớm đã tăng lên một bậc, nay có thêm trợ lực từ hai cỗ khôi lỗi mang sức mạnh tương đương với cường giả Thiên hà đệ ngũ trọng sơ kỳ, có thể nói chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, so với kẻ một thân một mình như Âm Cơ thì lợi thế hơn hẳn.
Xem ra "bản lãnh" của Diệp Lang Khải bây giờ mới thực sự được triển khai.
Tuy chưa biết "bản lãnh" vừa mới bộc lộ ra này liệu có phải đã là cuối cùng hay chưa, nhưng thiết nghĩ chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để tạo nên khác biệt rồi. Cuộc chiến từ lúc này chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi. Mức độ ác liệt khẳng định sẽ tăng lên không ít.
Hai cỗ khôi lỗi cấp bậc cường giả cảnh giới thứ năm, đó hoàn toàn là lực lượng đủ sức uy hiếp đến một tên Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong đấy. Âm Cơ dẫu mạnh thì rốt cuộc cũng chỉ có một thân một mình, trước sự vây công từ hai cỗ khôi lỗi cùng Diệp Lang Khải và đám người Phong Bất Bình, Thác Ban, Trần Đức, nàng liệu sẽ chống đỡ nổi? Thời gian cầm cự lại kéo dài được bao lâu?
Diệp Lang Khải tin là sẽ chẳng bao lâu cả.
Với lòng tin vào một chiến thắng, hắn hướng hai cỗ khôi lỗi của mình truyền đạt mệnh lệnh:
"Băm vằm ả tiện nhân kia ra cho ta!".
Quay phắt nhìn sang đám người Thác Ban, Trần Đức, hắn quát tiếp: "Các ngươi cũng lập tức dốc hết toàn lực cho ta!".
...
"Keng!".
"Keng!".
...
...
Trong lúc chiến cục bên ngoài đang được đẩy lên một tầm cao mới thì phía bên trong động Lam Dương, một trận chiến khác cũng đã bắt đầu.
Nguyên Trực - chủ nhân của Lam Dương Động - hiện đã bắt kịp Thi Quỷ. Lúc này cả hai đang giao chiến với nhau.
Không thể không nói, gã Nguyên Trực này bản lãnh quả thực chẳng tệ, mặc dù tu vi mới chỉ là Thiên hà đệ tứ trọng sơ kỳ nhưng chiến lực phát ra so với cường giả Thiên hà đệ tứ trọng trung kỳ bình thường còn muốn mạnh hơn một bậc.
Tuy nhiên, dù có là như vậy, dù sở hữu chiến lực vượt trội hơn thường nhân thì tại thời khắc này đây, Nguyên Trực vẫn chẳng thể làm gì được cả. Kẻ địch của hắn mạnh hơn cái vỏ Linh châu đệ cửu trọng bên ngoài nhiều lắm.
Thật sự rất mạnh. Cực kỳ mạnh. Tới mức khiến cho Nguyên Trực đinh ninh rằng đối phương đang giả trư để ăn thịt hổ. Trong nhận định của hắn, kẻ địch đang cùng hắn giao chiến này chắc chắn cũng giống như hắn, là một cường giả chứ không phải cao thủ Linh châu đệ cửu trọng như cái vỏ bên ngoài.
Dĩ nhiên, đấy là một nhận định sai lầm. Bởi lẽ Thi Quỷ nào có giả trư, cảnh giới của hắn đích thị vẫn mới chỉ là Linh châu đệ cửu trọng mà thôi. Chiến lực sở dĩ khủng bố vượt ngoài lẽ thường, căn nguyên hết thảy đều xuất phát từ thân thể đã được mười vạn sinh linh bản nguyên cải tạo cùng việc hắn tu tập công pháp thần nhân.
Nguyên Trực đã sai. Nhưng đấy là vấn đề của hắn, Thi Quỷ chẳng có lý do gì để phải bận tâm hay giải đáp cả. Hắn không có dư dả thời gian để đi làm những chuyện vô bổ đó. Việc cấp bách lúc này mà hắn cần làm là mau chóng tìm đến chỗ Tiểu Kiều, đem nàng cứu ra.
Muốn được như vậy, trước tiên hắn cần phải giải quyết chướng ngại đang cản đường mình.
Hung quang trong mắt bất chợt gia tăng, Thi Quỷ cấp tốc điều động Huyết Sát Chi Lực, tung ra một chưởng về phía Nguyên Trực hiện đang lao tới.
Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ!
Phía đối diện, Nguyên Trực vốn đang băng băng lao đến, vừa trông thấy hư ảnh bàn tay máu do Thi Quỷ đánh ra thì thần tình liền đại biến. Một đòn này, so với từ nãy giờ thì uy lực của nó hoàn toàn ở một đẳng cấp khác.
Mạnh hơn rất nhiều!
Chỉ trong nháy mắt lại có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy, nếu là người quan chiến, Nguyên Trực ắt hẳn sẽ kinh dị cảm thán vài câu. Tiếc thay hắn nào phải đâu kẻ đứng ngoài. Nguyên Trực hắn đang ở bên trong trận chiến, và bàn tay máu ẩn chứa lực lượng khiếp người kia, nó hiện đang đánh vào hắn. Ngay trực diện!
Tránh, Nguyên Trực hắn đã không thể nữa rồi. Lựa chọn duy nhất lúc này của hắn là đối đầu.
Tâm động, thân chuyển, hắn lập tức gọi ra một tấm thuẫn màu đỏ che chắn trước người đồng thời cấp tốc thúc động linh lực chuẩn bị đánh trả.
Ý định của hắn là như thế, ngay khi bàn tay máu nọ bị linh thuẫn của hắn ngăn chặn thì sẽ liền phản công, dùng thủ đoạn lôi đình xông lên dồn ép rồi giết chết kẻ địch.
Linh thuẫn của hắn nói thế nào cũng là một kiện thánh khí tự thân có năng lực phòng ngự cường đại, bất quá một đòn há lại chẳng ngăn đỡ nổi?
Phải. Nguyên Trực, hắn đã cho rằng như vậy.