Phù Thiên Ký

...

"Đan Đường. Có vẻ thú vị đây".

"Công tử, có cái gì thú vị?".

"Tùy tiện thôi, đừng để ý".

Mắt nhìn vào địa phận bên trong Đan Đường, Thi Quỷ thoáng thả ra thần thức, đang định tiến lên thì bên cạnh hắn, một thân ảnh yêu kiều đã bước trước. Đúng là Nghinh Tử.

Dạ hơi nghi hoặc, Thi Quỷ âm thầm cảnh giác, im lặng theo sau.

Quả như điều hắn nghĩ, Nghinh Tử đích xác đã phát hiện ra gì đấy. Thay vì dãy thạch thất gần bên, lúc này nàng lại tiến thẳng về phía căn phòng đá nằm độc lập trong cùng, ở vị trí xa nhất.

Khi đến nơi, nàng nhìn vào căn phòng, ánh mắt đờ đẫn mà như thể xuyên thấu cả vách tường, kệ ngăn. Bằng chất giọng ồm ồm quen thuộc, nàng cất tiếng:

"Bước ra ngoài đi".

Bước ra?

"Lẽ nào bên trong có người? Là kẻ đã cuỗm hết tài bảo của ta?". - Đứng ở vị trí sau cùng trong đội ngũ, Lạc Lâm bất giác chợt nghĩ.

Thần tình hơi đổi, nàng nheo mắt lại một chút, dáng vẻ hung hăng chờ đợi.

Đối với kẻ dám phỗng tay trên kia, nàng rất có thành kiến đấy. Nếu như chẳng tại hắn thì Lạc Lâm nàng đâu có lâm vào tình cảnh như bây giờ, tự cô lập mình...


"Tên chết tiệt ngươi, thò đầu ra đây bổn công chúa sẽ cho ngươi biết tay...".

...

Một đỗi sau, cũng không lâu lắm, chỉ tầm độ hơn chục giây, từ bên trong căn phòng đá, Lạc Bắc e dè bước ra. Hắn biết, hắn đã chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn.

Lúc nãy, hắn đã phán đoán sai lầm. Tu vi người đến quá cao so với những gì hắn có thể lường trước. Đừng nói đánh, dù là chạy hắn cũng không thể chạy được. Hơn ai hết trong đám người Thi Quỷ, Lạc Lâm, hắn hiểu rõ Nghinh Tử khủng bố tới cỡ nào. Nếu như... nàng thực sự là Nghinh Tử.

"Tên kia, hoá ra là ngươi a".

Giữa lúc Lạc Bắc còn đang lặng lẽ quan sát Nghinh Tử phía bên kia thì ở bên này, Lạc Lâm đã hung hăng chạy lên trước, bày ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi mà rằng: "Nhà ngươi thật là to gan a, ngay cả tài bảo của ta mà cũng dám cướp đoạt. Lệnh cho ngươi lập tức trả lại, bằng không thì... Hừ, đừng có trách ta đây vô tình!".

Mấy lời doạ nạt của Lạc Lâm rất nhanh liền phát huy tác dụng, theo nghĩa nào đấy. Minh chứng là sau khi nghe xong, Lạc Bắc đã chuyển mắt sang nhìn nàng. Chỉ có điều... nán lại cũng chẳng được bao nhiêu, năm giây bất quá thì đã dời về vị trí cũ, trên mình Nghinh Tử.

Dáng vẻ thận trọng, Lạc Bắc hỏi, giọng hơi ngập ngừng: "Tỷ... Có phải là Nghinh Tử tỷ không?".

Đơn giản chỉ là một câu nói, thế nhưng ngay tức khắc, chính nó đã làm cho nhiều người phải ngạc nhiên. Lạc Lâm, Âm Cơ, Tiểu Kiều lẫn Thi Quỷ, tất cả bọn họ đều không một ai có thể lường được câu đầu tiên mà đối phương thốt ra sẽ là như thế.

"Nghinh Tử", đối phương đã nói chinh xác hai chữ này. Nó có nghĩa gì? Đôi bên vốn có quan hệ sao?

Mang tâm nghi hoặc, bốn người Lạc Lâm, Tiểu Kiều, Âm Cơ, Thi Quỷ lần lượt hướng về Nghinh Tử, chờ nghe đáp án.

Chẳng phải đợi lâu, Nghinh Tử lên tiếng: "Là ta".

"Quả đúng là tỷ...".

Có được lời xác nhận của Nghinh Tử, thần tình Lạc Bắc phía đối diện liền thay đổi hẳn. Trên khuôn mặt, vẻ khẩn trương đã triệt để thu hồi, hắn mau chóng tiếp lời:

"Nghinh Tử tỷ, đệ là Lạc Bắc đây, tỷ nhớ không?".

Xét ra thì câu hỏi này, nó khá là dư thừa. Bởi lẽ tu sĩ có kẻ nào trí nhớ lại kém? Trong khi Nghinh Tử lại là ai? Từ trăm năm trước nàng vốn đã là một vị chân nhân, ký ức thuở nào nay há có thể dễ dàng quên đi?

Thế nhưng là...

Lạc Bắc lại không thể không hỏi như vậy. Hắn cảm thấy cần phải như thế. Nếu đang đứng trước mặt hắn vẫn là Sơn Hạ Nghinh Tử của trước kia thì chẳng nói làm gì, đằng này...

Mười mấy năm trước, từ khi đại công chúa Lạc Mai Tiên bị lật đổ thì Sơn Hạ Nghinh Tử cũng đã không còn là Sơn Hạ Nghinh Tử nữa rồi. Huống hồ hôm nay gặp lại, so với mười mấy năm trước thì nàng càng trở nên đổi khác, đến nỗi khiến cho Lạc Bắc hắn có cảm tưởng hiện hữu trước mắt mình là một người hoàn toàn xa lạ.

Cứ trông thần thái nàng bây giờ mà xem, đờ đẫn vô hồn khác chi một pho tượng?

"Nghinh Tử tỷ, tỷ... không nhớ sao?".

Lạc Bắc cố gắng gợi lại: "Tỷ nhớ Vũ sư chứ? Đại tỷ của đệ đã từng chỉ điểm cho tỷ và đại công chúa Lạc Mai Tiên hồi còn tại Thiên Lạc Thiên đấy...".


Trải qua một thôi một hồi gợi nhắc mà Nghinh Tử vẫn chưa có phản ứng gì, tâm tình Lạc Bắc không khỏi trầm đi. Lo lắng, nó lại bắt đầu hiện ra trên khuôn mặt hắn.

"Quả như đại tỷ nói qua, tình hình của Nghinh Tử tỷ đúng thật chẳng ổn chút nào. Cứ thế này chỉ sợ...".

Thoáng đảo một lượt, cuối cùng ánh mắt Lạc Bắc dừng lại trên người Lạc Lâm. Chừng như trong lòng có suy tính, hắn hỏi:

"Không biết các vị là gì của Nghinh Tử tỷ?".

"Nghinh Tử tỷ?". - Trong cái nhìn soi mói, Lạc Lâm cất lời - "Ngươi gọi cũng thân mật quá nhỉ?".

Chân bước qua lại, tay vân vê cằm, nàng tiếp tục: "Lúc nãy ngươi nói cái gì Vũ sư, rồi Thiên Lạc Thiên, rồi còn cái gì đại công chúa Lạc Mai Tiên... Rốt cuộc thì ngươi là ai, mau khai ra".

"Ta? Như vừa mới nói, ta là Lạc Bắc - đệ đệ của Vũ sư - người từng chỉ điểm cho Nghinh Tử tỷ và đại công chúa Lạc Mai Tiên khi còn tại Thiên Lạc Thiên".


Dừng một chút, hắn hỏi lại: "Vậy còn cô nương, không biết cô nương là?".

"Ta?".

Nét mặt có phần đắc ý, Lạc Lâm đáp: "Ngươi nghe cho rõ đây. Hừm hừm... Ta đây... chính là tiểu muội của đại công chúa Lạc Mai Tiên, tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc: Lạc Lâm".

...

Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lạc Bắc nói năng gì, Lạc Lâm mất vui, truy vấn: "Bộ dạng của ngươi như vậy là sao? Đừng bảo là ngươi đang nghi ngờ những lời của ta đấy".

"Cô nương, nếu ta nhớ không lầm thì tiểu công chúa Lạc Lâm còn chưa lớn tới nhường này. Hơn nữa, tóc của cô nương...".

"Xuy...".

Lạc Lâm bĩu môi xem thường: "Đó là do tiểu Lạc Bắc ngươi còn chưa có cập nhật tin tức. Những năm gần đây đã xảy ra một ít sự cố, vậy nên tướng mạo ta có thay đổi đôi chút, tóc từ vàng chuyển thành màu lục...".


"Mà thôi mà thôi, nói với ngươi mấy cái này làm gì...". Lạc Lâm quay lại vấn đề trước đó: "Tiểu Lạc Bắc, ngươi bảo ngươi là đệ đệ của Vũ sư Thiên Lạc Thiên nào kia, nhưng ai biết ngươi thật tình hay chỉ đang bịa đặt. Có bằng chứng để chứng minh không?".

Trầm ngâm giây lát, Lạc Bắc lấy từ không gian giới chỉ một tấm ngọc bài, đưa qua cho Lạc Lâm, đoạn nói: "Đây là lệnh bài thân phận chỉ thành viên của Thiên Lạc Thiên mới có".

"Chờ đó, để ta xem".

Lạc Lâm cầm ngọc bài đưa lên, lật qua lại mấy vòng, xem xong thì tặc lưỡi: "Chậc, cái này có vẻ khó khăn. Ta cũng chẳng biết đây có phải đồ thật không nữa...".

Ngó sang Nghinh Tử, nàng xin ý kiến: "Nghinh Tử, tỷ xem. Cái này có phải đồ thật không?".

Bên cạnh, Nghinh Tử nghe xong nhưng chưa vội hồi âm. Tay thon khẽ nhấc, nàng cầm lấy ngọc bài, nhìn ngắm hồi lâu mới hỏi, giọng vương chút vị xa xăm: "Vũ sư... vẫn khoẻ chứ?".

"Cuối cùng cũng có phản ứng...".

Trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lạc Bắc nhanh chóng hồi đáp: "Nghinh Tử tỷ, đại tỷ đệ dạo này vẫn tốt, chỉ là bận bịu hơn xưa".

"Có còn giảng dạy ở nội thiên nữa không?".

"Tỷ có điều còn chưa biết, vào trăm năm trước, khi tỷ và đại công chúa rời khỏi Thiên Lạc Thiên thì đại tỷ đệ cũng thôi giảng dạy, mấy năm gần đây thì chuyển sang đảm nhiệm trông coi sinh ý thương hội".

"Như vậy cũng tốt...".

Ném trả Lạc Bắc ngọc bài, Nghinh Tử nhìn qua Lạc Lâm, bảo: "Lạc Bắc, nàng không gạt ngươi đâu. Nàng đúng thật là thân muội muội của đại công chúa Lạc Mai Tiên: tiểu công chúa Lạc Lâm".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận