Phù Thiên Ký

Thời gian chẳng đáng là bao, từ trong im lặng, Lạc Bắc nhấc chân tiến thêm mấy bước, hướng Lạc Lâm ôm quyền cáo lỗi:

"Tiểu công chúa, vừa rồi có chút thất lễ, mong đừng trách".

"Ngươi... thật tin tưởng?".

"Lời của Nghinh Tử luôn luôn đáng tin".

Ra là tin Nghinh Tử tỷ...

Sau khi đã thấu triệt căn nguyên về sự chuyển biến thái độ của Lạc Bắc, Lạc Lâm chẳng những không lấy làm vui mà so ra còn mất hứng hơn trước. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt chếch lên nhìn trời, nàng chìa một tay ra, nói: "Tiểu Lạc Bắc, chúng ta đã chào hỏi xong rồi, giờ thì trả ta đi".

Trả?

Trong lòng nhất thời còn chưa kịp hiểu, Lạc Bắc đang định hỏi thì một giọng nói trầm ổn bất ngờ cất lên. Tuy nhiên, đối tượng hướng đến lại không phải hắn.

"Lạc Lâm, như vậy thật rất không tốt".

"Không tốt?".

Chẳng buồn liếc Thi Quỷ - người vừa lên tiếng, trong tư thế quay lưng ngoảnh mặt, Lạc Lâm đáp trả, giọng điệu có phần lãnh đạm: "Có cái gì không tốt? Tài bảo cũng đâu phải của Tiểu Quỷ sư phụ ngươi".

"Tài bảo tất nhiên không phải của ta. Nhưng, nó vốn cũng không phải của tiểu công chúa ngươi".

Chuyển tầm mắt lên trước, Thi Quỷ nhìn về nam tử có tướng mạo ẩn ẩn nhiều nét giống mình, tiếp tục: "Bảo vật vô chủ, ai lấy được thì là của người đó. Lạc huynh đây vốn dĩ tìm thấy trước, sở hữu lại có gì không đúng. Huống chi... Lạc huynh cũng đâu phải người lạ".


Đáp lại Thi Quỷ bằng cái nhìn thiện chí, Lạc Bắc hỏi: "Vị huynh đệ này, chẳng hay huynh đệ là?".

"Chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, cứ gọi Thi Quỷ là được".

"Cái gì mà vô danh tiểu tốt".

Đứng kế bên, Lạc Lâm rất không tán đồng với cách mà Thi Quỷ vừa mới tự giới thiệu về mình. Dáng vẻ hơi bất bình, nàng lập tức đính chính: "Tiểu Lạc Bắc, hắn là sư phụ của ta đấy. Bản lãnh rất lớn, ngươi đừng có xem thường".

"Nào dám".

Sau khi phủ nhận xong, Lạc Bắc bất chợt mỉm cười - một nụ cười khác hẳn Thi Quỷ. Thần niệm khẽ động, từ chiếc giới chỉ trên tay, hắn lấy, hoặc có lẽ nên gọi là trút ra bảo vật thì chính xác hơn.

Đồ vật, chúng thật là nhiều lắm, gần trăm món chứ chả ít. Chủng loại thì đủ cả. Nào đan dược, bảo thạch, pháp khí, lô đỉnh, phù triện,..., món nào cũng có. Thậm chí hai loại linh thụ, linh quả là Bạch Diệp Hoàn Minh Thụ và Hắc Thủy Hàn Băng Quả cũng nằm lẫn bên trong...

Trước ánh mắt ngạc nhiên, ngoài ý muốn của đám người Lạc Lâm, Thi Quỷ, Lạc Bắc chủ động mở lời: "Đây là toàn bộ tài bảo mà ta đã lấy được kể từ khi tiến vào cổ tích cho tới lúc này. Bây giờ, ta sẽ đưa hết cho mọi người, coi như một chút tâm ý".

...


"Ực...".

Giữa bầu không khí yên ắng dị thường, một âm thanh có phần khiếm nhã khe khẽ vang lên.

Chủ nhân của thanh âm kia - người vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt, nàng cũng chẳng ai xa lạ, chính thị kẻ vẫn luôn âm thầm mắng chửi, nguyền rủa Lạc Bắc suốt dọc đường: Lạc Lâm.


Ngoài ý muốn?

Không. Là rất ngoài ý muốn. Lạc Lâm nàng làm sao cũng chẳng thể lường được tình huống lại diễn ra như vầy. Tài bảo nàng đương nhiên muốn Lạc Bắc nhả ra, nhưng nhả ra toàn bộ thì lại là chuyện khác. Nói thế nào thì số bảo vật kia cũng là của người ta tìm thấy trước, vốn dựa vào năng lực bản thân mà giành được a.

"Hừm hừm...".

Nhẹ hắng giọng cho tâm tình bình ổn, Lạc Lâm lấy lại vẻ tự nhiên, mắt nhìn Lạc Bắc ẩn ẩn hoài nghi: "Tiểu Lạc Bắc, ngươi rốt cuộc là đang có âm mưu gì? Lập tức khai ra mau".

"Âm mưu?". - Lạc Bắc lắc đầu - "Tiểu công chúa, người hiểu lầm. Những món tài bảo ở đây, hết thảy đều là ta cam tâm tự nguyện, nào có mưu kế gì".

"Xuy...".

Lạc Lâm chỉ một ngón tay về trước, học theo Thi Quỷ cười nhạt một tiếng: "Tiểu Lạc Bắc ngươi tưởng ta sẽ tin sao? Tài bảo ngươi khổ công mới lấy được, lý nào lại không không đem dâng tặng... Ngươi bảo không có tâm tư nào khác, quỷ mới tin được".

...

"Khì...".

Ngó thấy Lạc Bắc chợt lâm vào trầm mặc, thần sắc có phần khác lạ, Lạc Lâm mở cờ trong bụng, càng thêm tin tưởng vào nhận định của mình.

Sau tiếng cười nhạt thứ hai, nàng tiếp tục công kích: "Thế nào? Tiểu Lạc Bắc ngươi bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì. Khai ra đi, mục đích của ngươi là gì?".

"Ài...".


Lạc Bắc mở đầu bằng một tiếng thở dài phiền muộn, thành thật thú nhận: "Tiểu công chúa nói quả không sai, ta đúng là có chuyện muốn cầu".

Chuyển hướng sang Nghinh Tử, hắn nói tiếp: "Nghinh Tử tỷ, tỷ nếu vẫn còn nhớ chuyện xưa thì chắc hẳn cũng biết đệ đã luôn khổ sở vì điều gì".

"Trăm năm trước, sau khi bước vào Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đỉnh phong thì tu vi của đệ chẳng thể nào tăng tiến thêm được nữa. Bao phen mạo hiểm kiếm tìm, thử vô số cách, thế nhưng công cốc vẫn cứ hoàn công cốc".

Hít vào một hơi, Lạc Bắc cười một cách chua xót: "Thiên ý trêu ngươi... Thật đúng là thiên ý trêu ngươi. Thiên tài thoáng chốc lại biến thành phế vật, cảm giác... thực khó mà diễn tả thành lời, nói được thành câu...".

"Sau bao phen vô vọng, đệ gần như đã buông bỏ tu hành, vốn tính làm một kẻ lang bạt sống hết phần đời còn lại. Nhưng, ai mà ngờ được... Trong chuyến đi đến Đại La này, chính tại nơi đây, ngay vừa rồi trời cao lại cho đệ nhìn thấy hy vọng. Một bảo vật có thể trợ giúp đệ dễ dàng đột phá đang ở chỗ này...".

"Tiểu Lạc Bắc, đó là bảo vật gì? Rất lợi hại sao?".

Thoáng ngó qua Lạc Lâm - người vừa mới chen ngang, Lạc Bắc gật đầu: "Công dụng quả rất lợi hại".

"Thế... Nó đâu? Bảo vật mà ngươi nói ấy?".

"Tiểu công chúa, người không cần tìm. Nó không nằm trong đống tài bảo này đâu".

Chỉ tay về phía căn phòng đá sau lưng, Lạc Bắc nhanh chóng tiếp lời: "Bảo vật ta đang nhắc đến, nó vẫn còn nằm tại bên trong".

...

"Khổ Qua Đằng...".

Theo chân Lạc Bắc, đám người Lạc Lâm, Thi Quỷ tiến vào bên trong căn phòng. Đứng trước chiếc lọ ngọc màu lam nọ, Thi Quỷ là người đầu tiên lên tiếng.

"Đây hẳn là bảo vật mà Lạc huynh đề cập?".


"Đúng là nó". - Lạc Bắc gật đầu xác nhận.

Sau đó thì nói: "Theo cổ thư ghi chép, Khổ Qua Đằng này là một trong những bảo vật đặc hữu duy chỉ tộc nhân Thiên Vu mới tinh chế ra được. Nghe bảo chỉ cần dùng một giọt thì đã có trợ giúp rất lớn trong việc phá tan bình cảnh. Linh anh không dám nói chứ từ Thiên hà trở xuống, chưa trường hợp nào tu sĩ phục dụng Khổ Qua Đằng là thất bại cả. Hoặc ít ra cổ thư đã ghi như vậy".

"Ồ, lợi hại thế sao...".

"Tiểu công chúa, xin đừng động". - Phát giác Lạc Lâm có ý đồ, Lạc Bắc tức thì ngăn cản - "Cấm chế bao quanh nó rất kỳ dị, một khi bị kích động sẽ rất khó kiểm soát. Thậm chí kể cả khi phá bỏ được thì nó cũng sẽ đem bảo vật bên trong hủy đi".

"Còn có chuyện như vậy?".

Lạc Lâm nghe xong liền cau mày, thoáng nghĩ rồi nói: "À à, giờ ta hiểu rồi. Bảo vật dù hiện hữu trước mắt nhưng Lạc Bắc ngươi lại không cách nào lấy được, thế nên muốn nhờ chúng ta giúp ngươi có đúng hay không?".

"Hừ... Lúc nãy ngươi vừa đem tài bảo lấy ra hết thì ta đây đã biết ngươi có ý đồ mà...".

"Tiểu công chúa, ta... Thực ra ta không có nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ là...".

"Dừng".

Sau khi đã cắt ngang lời Lạc Bắc, Lạc Lâm lúc này mới quay sang nói với Nghinh Tử: "Nghinh Tử tỷ, tỷ cũng thấy rồi đấy, cái tên này không phải người tốt đâu. Tỷ xem chúng ta có nên lấy hết bảo vật rồi đem hắn giết luôn không...".

"Ực...".

Mới nghe tới đấy, tâm tình Lạc Bắc đã liền chìm xuống hơn phân nửa. Trên mặt hắn, nét khẩn trương mỗi lúc một đậm dần...

Hắn đang lo lắng, dám cá là như vậy. Hắn có đủ lý do cho điều này. Mặc dù năm xưa Nghinh Tử từng là thành viên của Thiên Lạc Thiên, đệ tử của đại tỷ hắn, nhưng từ trăm năm trước, cùng với Lạc Mai Tiên, nàng đã trao trả ngọc bài, rời khỏi sơn môn. Trăm năm qua đi, thế sự dời đổi, tình cảm của nàng dành cho Thiên Lạc Thiên còn được bao nhiêu? Đối với đại tỷ hắn lại còn bao nhiêu?

Lại nói, Sơn Hạ Nghinh Tử của hôm nay đâu phải Sơn Hạ Nghinh Tử của năm xưa. Nàng... đã thay đổi nhiều lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận