Phù Thiên Ký

Chỉ có điều, mới đi còn chưa được bao nhiêu bước thì nàng đã dừng lại.

"Sao vậy? Sao lại không đi tiếp?".

"Tiểu Quỷ sư phụ". - Lạc Lâm quay đầu lại, hỏi dò - "Nàng ta... nàng ta thực đã bất tỉnh rồi đúng không?".

"Ài...".

Âm thầm lắc đầu, Thi Quỷ miễn cưỡng nói ra: "Yên tâm, tuy rằng tu vi của nàng ta rất cao nhưng dù có thanh tỉnh cũng chẳng tổn thương được ngươi đâu".

"Tại sao vậy?".

"Tại sao?".

Lần này, thay vì trả lời, Thi Quỷ hỏi ngược: "Lạc Lâm, đừng bảo ta là ngươi vẫn còn chưa nhận thức được tình hình? Còn chưa biết toàn bộ lực lượng của mình đã bị phong bế?".

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói...".

Tựa như kẻ vừa tỉnh cơn mê, Lạc Lâm vội vàng ngưng thần tra xét toàn bộ cơ thể...

Tầm chục giây sau...

"Linh lực, lực lượng huyết mạch của ta... Tiểu Quỷ sư phụ, rốt cuộc... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?".

"Cũng không có gì". - Vừa nói, Thi Quỷ vừa chỉ tay về nơi góc tối căn phòng - "Ta đoán là trò đùa nào đấy của hai vị này".

Theo ngón tay Thi Quỷ, Lạc Lâm đưa mắt nhìn về nơi góc tối. Chưa nhìn chưa biết, đợi xem kỹ thì nàng lập tức há hốc, biểu cảm thất thố: "Hoan... Hoan Vương - Ái Hậu?!".

"Tiểu Quỷ sư phụ, chuyện này...".

"Hai bức tượng kia, ta đoán là chúng đã đưa chúng ta tới đây. Bằng cách nào đó".

Thi Quỷ nhanh chóng tiếp lời: "Lạc Lâm, ngươi hẳn còn nhớ chúng ta đã bị trói giữ, thân thể bị xâm chiếm bởi những tia lực lượng thần bí màu đen chứ?".

"Ta đương nhiên là nhớ". - Chẳng cần nghĩ ngợi, Lạc Lâm lập tức gật đầu.

Nàng làm sao có thể quên được kia chứ. Cái cảm giác bị vây khốn, đau đớn và bất lực kia, nó hãy còn đang ám ảnh tâm trí nàng đấy.

"Tiểu Quỷ sư phụ, ý ngươi là những tia lực lượng quỷ dị kia đã phong bế chúng ta?".

"Ta không nghĩ còn có khả năng nào khác".

...

"Hoan Vương chết tiệt! Ái Hậu chết tiệt! Vậy mà lại dám năm lần bảy lượt gài bẫy chúng ta...".

"Chúng ta phí công quỳ bái các ngươi như vậy, các ngươi lại đối xử với chúng ta như thế, tra tấn rồi lại còn phong bế lực lượng nữa... Các ngươi là thứ chết tiệt!".

...

Sau khi mắng xong một tràng, Lạc Lâm chừng như đã dễ dịu hơn đôi chút, hướng Thi Quỷ, hỏi:

"Tiểu Quỷ sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ở đây... không phải là phòng giam biệt lập đấy chứ?".

"Chỉ mong là không phải".

Nói đoạn, Thi Quỷ đưa chân rẽ phải, nhắm một góc phòng tiến đến. Nơi ấy, dưới những tia sáng xanh huyền ảo, một lối đi đang hiển hiện.

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi đi đâu vậy?".

"Tra xét".

"Còn... còn nữ nhân này?".

"Huyệt đạo của nàng ta đã bị ta phong bế rồi, có tỉnh dậy cũng nằm bất động mà thôi".

...

Chậm rãi, và cẩn trọng, dọc theo con đường quanh co trong thạch động, Thi Quỷ cùng Lạc Lâm cứ thế lặng lẽ bước đi. Kẻ trước, người sau, chẳng ai nói với ai câu nào.

Nhưng khoảng thời gian trầm lắng ấy nó đã không kéo dài quá lâu; chừng năm phút sau đó, tính từ lúc rời khỏi căn phòng thì liền chấm dứt. Lên tiếng phá tan im lặng chính thị Lạc Lâm.

Bên trong một gian thạch thất rộng rãi, với vẻ ngạc nhiên in hằn trên khuôn mặt, nàng bật thốt: "Wow...".

Một từ duy nhất, rồi tiếp nối: "Những bức tượng này... Tiểu Quỷ sư phụ, tất cả đều là điêu khắc hình hài của Ái Hậu a".

Thi Quỷ nghe rõ nhưng không đáp lại. Đơn giản là bởi câu trả lời đã quá hiển nhiên rồi. Trước mặt hắn và Lạc Lâm, phía bên trong gian thạch thất, tượng Ái Hậu vốn còn đang sờ sờ ra đấy.

Tổng cộng có mười hai bức, bao gồm đủ các tư thế: đứng, ngồi, nằm, ca múa... trông sinh động vô cùng. Và dĩ nhiên là tất cả đều vẫn vẹn nguyên như những món đồ khác bên trong Hoan Nhạc Thần Cơ.

"Những bức tượng này, nó hẳn là do chính tay Hoan Vương tự mình điêu khắc".

Bên cạnh, Lạc Lâm nghe Thi Quỷ nói vậy thì nhất thời nghi hoặc: "Tiểu Quỷ sư phụ, làm sao ngươi khẳng định là do Hoan Vương tự mình điêu khắc? Hắn có thể sai người làm mà. Tốt xấu gì hắn cũng là thống lĩnh Thiên Vu tộc, thuộc hạ rất nhiều a".

"Không phải".

Cùng với cái lắc đầu, Thi Quỷ tiến vào bên trong thạch thất, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên những bức tượng, hồi lâu mới bảo:

"Mười hai bức tượng ở đây, đường nét tuy chưa phải tinh tế, điêu luyện nhưng lại cực kỳ có hồn. Bên trên mỗi bức, cảm xúc tồn tại rất nhiều...".

"Cảm xúc?".

Lạc Lâm càng nghe lại càng mơ hồ: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói gì mà khó hiểu quá. Cái cảm xúc gì đó, ta có thấy đâu...".

"Ngươi sao...".

Thi Quỷ bỗng nở nụ cười nhạt nhẽo, giọng vương chút u buồn xa xăm: "Ngươi vẫn còn quá nhỏ để có thể cảm nhận được".

"Nhỏ gì chứ? Ta lớn rồi mà...".

Mặc kệ thái độ bất mãn của ai kia, Thi Quỷ dứt khoát im lặng cho qua. Thay vì tiếp chuyện thì hắn bắt đầu dạo bước bên trong thạch thất. Tra xét, và tìm kiếm.

Mười phút sau...

Những bước chân đã sớm dừng lại. Sát bên một trong số mười hai bức tượng Ái Hậu, cạnh Lạc Lâm, Thi Quỷ cầm một vật đưa lên, vừa nhìn vừa nói:

"Trừ bỏ mười hai bức tượng Ái Hậu thì đây hẳn là món đồ vật duy nhất còn lưu lại rồi".

"Cũng chỉ là một thanh trủy thủ...". - Lạc Lâm hơi thất vọng - "Với thứ này thì làm được gì chứ...".

"Không biết. Trước cứ lấy thôi".

"Được rồi. Chúng ta tiếp tục tra xét thạch động này thôi, tiểu Lạc Lâm".

"Đã bảo ta lớn rồi mà!".

...

Rời khỏi gian thạch thất chứa đầy những bức tượng nọ, Lạc Lâm và Thi Quỷ tiếp tục đi thêm một quãng, ước chừng ba mươi thước có lẻ nữa thì dừng lại.

Trước mặt bọn họ, một gian thạch thất, hay chính xác hơn thì là một căn phòng khác đang hiển hiện.

Phòng này rất rộng, so với căn phòng bên ngoài - nơi bọn họ bị phong bế lực lượng - thậm chí còn muốn rộng hơn gấp ba lần. Tuy nhiên, dù rộng lớn là vậy, thế nhưng đồ vật ở đây, nó lại quá ít. Thật sự quá ít...

Một tấm bia, hai bộ xương, và... chẳng còn gì nữa cả.

"Tiểu Quỷ sư phụ, bọn họ...". - Lạc Lâm chỉ vào hai bộ xương, một ngồi một nằm ở sát bức tường, hơi e ngại.

Trái hẳn với nàng, Thi Quỷ lại rất điềm tĩnh. Nhìn hai bộ xương khô, hắn thoáng suy tư rồi nói: "Hai bộ xương này hẳn là di hài của Hoan Vương và Ái Hậu. Ngồi là Hoan Vương, gối đầu trên đùi Hoan Vương thì chính thị Ái Hậu".

"Bọn họ... bọn họ tại sao lại cùng chết ở đây?".

"Không rõ. Tuế nguyệt đằng đẵng, hơn mười vạn năm đã qua đi, chuyện năm xưa nay còn mấy người tường tận? Muốn biết chút gì đó, e là phải làm theo di ngôn của bọn họ".

"Di ngôn?".

Lạc Lâm hơi biến sắc, tay chỉ bốn hàng chữ màu đỏ lưu trên nền đá, ngay phía trước hai bộ hài cốt của Hoan Vương - Ái Hậu, nói:

"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi... ngươi không phải muốn chúng ta lại tiếp tục quỳ bái nữa đấy chứ?".

"Lấy đồ của ta

Phải quỳ trước ta

Nữ ba ngàn bái

Nam ba ngàn lạy".

"Tiểu Lạc Lâm, ngươi cũng thấy rồi đấy. Đây là yêu cầu của bọn họ".

"Yêu cầu quỷ gì chứ?". - Lạc Lâm bác bỏ ngay - "Lúc ở bên ngoài căn phòng chứa bảo vật kia, bọn họ chẳng phải cũng nói y như vậy? Nhưng kết quả thì sao? Chúng ta mới vừa bái lạy xong thì liền bị đưa tới chỗ quỷ quái này, lại còn bị phong bế lực lượng...".

"Ta thật đang lo lắng không biết phải thoát ra bằng cách nào đây này. Từ nãy giờ chúng ta tra xét hết cả thạch động rồi mà vẫn chưa tìm được lối ra a...".

"Đúng như ngươi vừa nói, hiện giờ gần như chắc chắn là chúng ta đã bị giam giữ rồi".

Thi Quỷ tiếp lời: "Với thân thể hiện không khác biệt thường nhân của ta và ngươi mà nói, muốn dùng vũ lực thoát ra khẳng định là việc bất khả thi hành. Muốn rời đi, thiết nghĩ cũng chỉ có thể làm theo lời của hai vị Hoan Vương và Ái Hậu này mà thôi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui