Phù Thiên Ký

...

"Ừng ực...".

"Ừng ực...".

...

"Ừng ực...".

La hét đã dừng, thống khổ tạm ngưng. Hiện tại, vang lên có chăng là những thanh âm của sự tham lam hòng mong thoả mãn.

Lạc Lâm ngồi đấy, dùng cả hai tay giữ chặt cánh tay Thi Quỷ, trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, dưới sự thúc giục của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công ra sức hút lấy tinh huyết. Máu tươi, nó lem cả bên ngoài, dính đầy khoé miệng, làn môi, cánh mũi...

Những tiếng "ừng ực" nối nhau không dứt, đến độ tưởng chừng vô tận. Nhưng... cũng chỉ chừng như. Thực tế, nó chẳng kéo dài quá lâu. Thi Quỷ, hắn nào có nhiều máu huyết để thoả mãn cơn khát của ai kia. Muốn cũng không thể.

Sau cái cau mày, hắn nhanh chóng đem đầu Lạc Lâm gỡ ra, cố giữ nàng yên vị. Nhìn vào đôi mắt còn đong đầy huyết sắc, hắn im lặng chờ đợi. Một sự hao mòn.

Như đã nói, Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công tuyệt chẳng phải thứ có thể dễ dàng an phận. Nó giống như một dạng sinh mệnh, một con quái vật. Nó cần máu huyết để thoả mãn cơn khát, nhưng không có nghĩa chỉ cung cấp máu huyết liền xong. Trước khi lui vào giấc ngủ, nó sẽ quấy phá thêm một lượt nữa. Lần này, thứ nó cần chính là sinh mệnh lực. Nói cách khác, thọ nguyên là thứ tiếp theo sẽ bị nó cắn nuốt.

Tất nhiên Thi Quỷ muốn ngăn lắm. Ngặt một điều là hắn ngăn không được. Tu vi bị phong, muốn vận hành Linh Lung Đồng Ngọc Công mà nói... căn bản viễn vông... Hiện tại, chờ đợi là việc duy nhất hắn có thể làm.

"Không biết thọ nguyên bị cắn nuốt sẽ là bao nhiêu năm đây...".

...

Trong lúc Thi Quỷ bất lực ngồi nhìn thì cơ thể Lạc Lâm cũng nhanh chóng xảy ra những dị biến. Đầu tiên, toàn thân nàng đỏ bừng lên; trên từng thớ thịt, làn da, huyết sắc mỗi lúc một nồng đậm. Mọi thứ đều y như dự kiến.

Nhưng...

Đó là khởi đầu. Những biến đổi tiếp theo, chúng lại nằm ngoài suy nghĩ của Thi Quỷ. Đáng lý ra, tại thời khắc này, sự thống khổ của Lạc Lâm đã phải dần lắng dịu; ấy vậy mà không, cơn đau của nàng, nó chẳng những không giảm đi, hoàn toàn trái lại, nó càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.

Cùng với những thanh âm gào thét, những màn cào cấu lăn lộn, thân thể Lạc Lâm cũng mau chóng chuyển từ huyết sắc sang thanh sắc. Thoáng chốc, cả người nàng, từ đầu tới chân, da thịt đã bừng lên một màu xanh buốt giá.

So sánh? Liên tưởng? Không, đó là hiện thực. Thanh sắc, nó đang bao trùm lấy Lạc Lâm; từ bên trong, hàn khí toả ra liên tục...

"Chuyện này...".

Chứng kiến hết thảy mọi diễn biến, Thi Quỷ không khỏi cau mày lần nữa, dạ đẫm hoài nghi. Mặc dù hàn khí phát tán ra mức độ còn khá thấp, chưa đủ để tổn thương nhục thân một tu sĩ Linh châu cảnh như hắn, thế nhưng bằng vào trực giác cộng thêm vốn kiến thức uyên sâu, hắn lờ mờ cảm nhận được điều gì đó. So với bên ngoài, chỉ sợ hàn khí bên trong thân thể Lạc Lâm vốn dĩ không cùng cấp bậc...

Có chút e ngại, Thi Quỷ tạm thời thoái lui, chẳng dám ngồi cạnh Lạc Lâm thêm nữa. Cỗ lực lượng kỳ dị đang lưu chuyển trong cơ thể nàng, nó quá đỗi khó lường.

...

Vài phút sau.

Dưới mắt Thi Quỷ, Lạc Lâm như cũ hãy còn kêu la thảm thiết. Màu xanh trên da thịt nàng, so với trước thì lại càng đậm thêm một chút. Sự thống khổ, nó có vẻ đã tăng lên nhiều. Tuy vậy, ở Thi Quỷ, từ thần thái hiển hiện trên mặt, mười thì đến chín có thể khẳng định hắn đã bớt lo lắng hơn. Sự khẩn trương, nó đang dần thuyên giảm.

Thoạt nghe có phần kỳ quái, nhưng thực tế quả là như vậy. Tất nhiên, mọi sự đều có nguyên do. Trong trường hợp này thì lại càng hợp lý. Thi Quỷ, hắn đã vừa phát giác ra một điều: sinh mệnh của Lạc Lâm không hề bị lấy đi, dù chỉ một chút.

Cái này có ý nghĩa gì?

Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công tuyệt đối sẽ chẳng tự dưng mà an phận, trở nên ngoan ngoãn, tin tưởng hết thảy bởi vì thứ lực lượng màu xanh đang liên tục lưu chuyển khắp người Lạc Lâm kia. Chính nó đã đem con quái vật tham lam đàn áp lại...

...

"Càn Khôn Đại Na Di, luân chuyển âm dương, đảo ngược khí tức, lẽ nào...".

Thi Quỷ chợt nhớ đến nội dung của cuốn công pháp Càn Khôn Đại Na Di, trong lòng liền máy động.

Cứ thế, trải qua hồi lâu suy ngẫm cộng thêm những biểu hiện trên người Lạc Lâm, Thi Quỷ dần đi đến kết luận. Hắn biết, Lạc Lâm hiện đã an toàn. Con quái vật ẩn chứa bên trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, nó đã bị kiểm soát bởi sức mạnh đến từ những tia lực lượng màu đen do Hoan Vương lưu lại. Chúng - sự dung hoà lực lượng của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di - đã giúp nàng qua khỏi.

"Phải. Đúng là như vậy...".

Một chút vui mừng lộ trên gương mặt, Thi Quỷ âm thầm suy nghĩ.

"... Càn Khôn Đại Na Di vốn có thể luân chuyển âm dương, đảo ngược khí tức. Trong khi đó, Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết lại cực kỳ tương hỗ với Càn Khôn Đại Na Di...".

"Hai loại công pháp này vốn dĩ trời sinh một cặp, hợp lại chẳng những không có bài xích mà càng trở nên cường đại hơn. Loại lực lượng này, nó vừa là âm, cũng vừa là dương, cần thiết có thể chuyển đổi sang một thái cực duy nhất... Xét về cấp bậc, Càn Khôn Đại Na Di và Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết đều thua xa Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, tuy nhiên, bàn về sức mạnh hiện thời lại khác...".

Nên nhớ Lạc Lâm tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công còn chưa lâu, con quái vật bên trong còn chưa lớn lên được bao nhiêu; trong khi ấy, những tia lực lượng màu đen do Hoan Vương lưu lại kia, phẩm cấp của chúng đã đạt đến chí cực của công pháp rồi. Muốn kiểm soát mà nói... thật cũng không quá khó khăn đâu.

"Hoan Vương, xem ra lần này phải cảm ơn ngươi rồi".

Tâm tình buông lỏng, Thi Quỷ thốt ra một câu như vậy xong thì đưa mắt nhìn Lạc Lâm hiện đã nằm mê man bất tỉnh, chậm rãi bước qua.

Kiểm tra một hồi, hắn yên tâm nhận định: "Có lẽ đã thực sự bình an rồi. Thọ nguyên hẳn vẫn còn nguyên vẹn".

...

Lát sau.

Từ bộ dạng thảm hại co ro, áo quần xốc xếch ban đầu, hiện tình trạng Lạc Lâm đã tốt hơn rất nhiều. Thi Quỷ, hắn đã giúp nàng chỉnh trang y phục, chuyển đổi tư thế.

Sát ngay bên cạnh nàng, Thi Quỷ ngồi đấy, gương mặt đượm nét suy tư.

Lúc nãy, khi chứng kiến Lạc Lâm vật lộn với cơn đói khát, hắn đã thực sự rất lo lắng. Một nửa vì nàng, nửa còn lại thì vì bản thân mình. Chính hắn, hắn cũng tu luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công. Hăn sợ rồi hắn cũng sẽ như nàng, bị con quái vật kia hành hạ, cắn nuốt thọ nguyên. Hắn sợ mình sẽ phải táng thân tại đây, bên trong Hoan Nhạc Thần Cơ này...

Thi Quỷ hắn còn chưa thể chết. Muốn yên nghỉ, chí ít phải là lúc hắn đã trả được thâm cừu. Hắn phải thay Tố Thanh, vì Tâm Lan - thê nhi của hắn, Na Trát Sa Đài - tứ a di của hắn, rồi cả Lăng Mị, Tiểu Đinh Đang,... - những người thân thuộc của hắn - mà đòi lại công đạo...

Công bằng, hắn còn chưa thấy được thì sao có thể chết? Làm sao có thể...

Lúc nãy, tâm tình của hắn là như thế, khá bất ổn; còn bây giờ, khi trong cái rủi vẫn còn cái may, khi con quái vật bên trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công đã dễ dàng bị những tia lực lượng màu đen do Hoan Vương lưu lại đàn áp, đáng lý hắn nên thoải mái thì không...

Vừa nãy hắn đích thị đã buông lỏng, tạm gạt đi. Nhưng rồi sau đó, trong lúc chỉnh sửa y phục cho Lạc Lâm, nhìn vào những vết cào cấu rướm máu trên da thịt nàng, bỗng chốc, quá khứ lại ùa về trong tâm trí hắn. Trước đây, hắn cũng đã từng giống như nàng, phải thường xuyên vật lộn với nỗi thống khổ, những cơn đau như bị người bóp nghẹt tim gan...

Khổ đau hắn chịu, hôm nay nó lại tái hiện trên một thiếu nữ mà chuyện đời còn chưa hiểu được bao nhiêu, nó liệu có quá lắm không?

Và hắn, một kẻ đã rắp tâm hại nàng, hắn có đáng để nàng phải quan tâm, có đáng được nhận hai tiếng "sư phụ" từ nàng không?

Hai năm trước, Thi Quỷ hắn truyền cho Lạc Lâm nàng Hoả chủng, giúp nàng kiểm soát Tiên Linh Chi Huyết. Là cứu mạng ư? Thực chất chỉ vì muốn lợi dụng Tiên Linh Chi Huyết trong người nàng để cởi bỏ phong ấn của Hoả chủng mà thôi. Lạc Lâm, nàng bất quả chỉ như một lô đỉnh, một huyết lệ chờ đợi bị hắn hấp thụ.

Cứu người bất quá chỉ để hại người.

...

"Cứu người bất quá chỉ để hại người...".

Thi Quỷ đặt bàn tay lên khuôn mặt diễm kiều của thiếu nữ, giọng vương vị xa xăm: "Đứa trẻ này... nó cùng ta nào có oán thù gì? Khúc mắc nếu có cũng chỉ ở Lạc Mai Tiên kia...".

"Ta biến nó thành lô đỉnh, gieo xuống huyết chủng... Ta... có quá ác âm?".

Sau bấy nhiêu thì Thi Quỷ đã không nói thêm một lời nào nữa. Hắn ngồi yên đấy, tâm trí chìm đắm trong những suy tư...

Thật lâu, khi mà thời gian đã qua chừng độ nửa giờ, Thi Quỷ lúc này mới bắt đầu có phản ứng. Một cách từ tốn, hắn đem bàn tay đang đặt trên má giai nhân thu hồi, kế đấy thì chuyển mình đứng lên. Ánh mắt thanh minh, thần tình điềm tĩnh, hắn cất tiếng:

"Sinh mệnh kẻ khác, với ta nào có can hệ gì".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui