Phù Thiên Ký

"Gr...".

Há miệng thở ra một tiếng quái dị, trong hình hài chân diện ma nhân xấu xí, Mạc Tử Y lần nữa xách đao đánh tới.

Đao Phá Sơn Hà!

"Ầm... ầm...!".

"Ầm... ầm... ầm...!!".

Thế đao kinh nhân, uy lực càng là chẳng cần bàn cãi, cực kỳ mạnh mẽ. Chính nó đã vừa mới đem cả một toán chân nhân, cường giả giết sạch.

Không lầm. Mạc Tử Y, hắn đích xác là đã vừa mới đem một đám thuộc hạ của mình giết chết. Lỗi, nó tất nhiên nằm ở bọn họ - thuộc cấp của hắn.

Thế đao của hắn, ai bảo bọn họ không nhanh chân mà tránh đi?

Đối với Mạc Tử Y hắn thì sai lầm, nó luôn thuộc về kẻ yếu!

Tiếc thay, Thi Quỷ - địch nhân hiện giờ của hắn - lại chẳng hề yếu đuối một chút nào. Nhược tiểu có chăng là Âm Cơ - nữ nhân đã xuống tay cắt đầu phụ thân hắn. Nhưng khổ nỗi lúc này, với thánh thủy chi anh đang bao bọc, những đòn công kích của hắn tất cả đều vô pháp xuyên qua. Thêm nữa thì Thi Quỷ, đối phương há đâu lại đứng yên nhìn hắn tấn công Âm Cơ?

Quay phắt sang đám Linh Đồ còn lại, Mạc Tử Y quát:

"Các ngươi còn đợi đến khi nào mới chịu xuất ra toàn lực?!".

Mặc dù bị Mạc Tử Y quát tháo là vậy, thế nhưng các Linh Đồ kia cũng không dám tỏ ra bất mãn chút nào. Tốt xấu gì thì Mạc Tử Y cũng là thủ lĩnh của bọn chúng, tức giận mà nói... thật chẳng phải ý hay.

Tại đế đô có ai không biết con người Mạc Từ Y tròn méo ra sao? Bị hắn ghi thù thì quả bi ai.

Lựa chọn từ lâu đã có, và an định, tám đại Linh Đồ sau khi nghe rõ ý tứ Mạc Tử Y thì lập tức tạm dừng công kích Thi Quỷ. Phút giây ngắn ngủi, hoặc cùng lúc, hoặc cách nhau đôi chút, bọn họ nhanh chóng kích phát tối đa lực lượng huyết mạch, biến về chân diện đại ác ma.

Tám người, tám sự biến đổi, chủng tộc khác nhau, hình dạng có bất đồng nhưng nhìn chung, tám người như một, ai nấy đều rất ư hung tợn, xấu xí vô cùng.


"Khách...".

Một trong Cửu Đại Linh Đồ, ở vị trí phía tây, sau lưng Thi Quỷ, kẻ có hình hài chân diện nửa trước giống người, nửa sau giống ngựa, tạm gọi nhân mã đại ác ma vừa biến đổi xong liền mở miệng phát ra một thanh âm kỳ quái. Trên đôi tay thô kệch của hắn, một cây tì bà cầm đã mới được gọi ra, kích thước thì hiển nhiên cũng tương tự thân hình hắn, gồ ghề thô kệch.

Tuy nhiên, dù xấu xí là vậy, thế nhưng ở đây, kẻ dám khinh thị khẳng định chẳng có mấy người. Đơn giản là bởi cây tì bà cầm kia, phẩm cấp của nó rất cao. Bằng nói tới uy lực...

"Khách khách...".

Tiếp tục lại là thanh âm quái lạ của nhân mã đại ác ma. Có điều lần này, cùng với miệng thì tay hắn cũng đã bắt đầu di chuyển.

Dây loạn gảy, tiếng đàn loạn ngân, một khúc nhạc tiết tấu dồn dập được cất lên.

Khỏi cần động não, loạn khúc vừa vang lên kia, nó dĩ nhiên là đòn công kích bằng âm ba của tên Linh Đồ nhân mã đại ác ma.

Lại nói, đang gảy đàn đây, trừ bỏ nhân mã đại ác ma ra thì vẫn còn có thêm một người nữa. Người này danh tự Lưu Túc, cũng chính là kẻ mà trước đó, thời điểm Mạc Khắc còn đang cùng Thi Quỷ giao đấu, Mạc Tử Y đã quay sang bảo rằng nội trong mười chiêu phụ thân mình sẽ đem mạng Thi Quỷ bóp nát.

Tương tự đồng bọn mình, tiếng đàn của Lưu Túc cũng dồn dập và khó nghe không kém. Nếu có gì khác thì đó là nơi phát ra, nó chẳng phải tì bà thô kệch mà chính thị một cây thất huyền cầm tinh xảo vô ngần.

...

"Ha ha ha! Đám tiện nhân các ngươi... Ta xem các ngươi còn chống đỡ được bao lâu!".

"Tam, ngũ, lục, thất, bát, cửu, lục đại Linh đồ nghe lệnh! Giữ vững thế trận, tuyệt đối không được để bọn chúng thoát ra!".

...

"Đáng ra Mạc Tử Y ngươi nên thông minh hơn từ sớm...".

Cưỡi trên lưng Hoả Ngục Long Sư, Kỷ Vương Lạc Ninh sau khi cho đại quân Oa Nha của mình lui lại phía sau để tránh vạ lây từ trận chiến, quan sát thế cục một hồi, kế đến chợt ngó thấy Mạc Tử Y cuồng tiếu ban lệnh, chẳng những không tán dương mà còn ngầm lắc đầu chê bai.

Từ nãy tới giờ, sớm hơn ai hết, Mạc Tử Y luôn là người lao lên phía trước, liên tục nhằm vào Thi Quỷ và Âm Cơ công kích. Hắn đánh và đánh như một con thú đã phát điên, hoàn toàn không có chút gì thể hiện sự lý trí mà đáng ra bậc chỉ huy nên có. Thậm chí ngay lúc này, khi bắt đầu đưa ra đấu pháp, dùng âm ba nhiễu loạn địch nhân, toả giăng vây phủ, bộ dạng Mạc Tử Y hắn cũng vẫn là ngu xuẩn như vậy...


Phải chi Mạc Tử Y hắn tài cao hơn người, thần thông lấn áp địch nhân thì chả nói làm gì, đằng này...

Xét lực lượng, Thi Quỷ kia không kém hơn hắn. Còn bằng bàn về thân pháp, tốc độ, Mạc Tử Y hắn so bì được sao? Nếu là đơn đả độc đấu, chỉ e hắn đã sớm bị Thi Quỷ kia tiễn đi đoàn tụ với phụ thân mình lâu rồi.

"Nắm trong tay cả ngàn vạn quân binh vậy mà lại không biết tận dụng để đối phó kẻ địch, đúng là loại rác rưởi".

Lạc Ninh, hắn thật tình là đang cảm thấy khó chịu. Thân là người thống lĩnh quân đội nhiều năm, nay gặp phải một kẻ nắm giữ binh quyền lại ngu ngốc chẳng biết dùng, Lạc Ninh hắn làm sao vừa mắt cho được?

Nhìn mà xem. Ma pháo, lôi châu, pháp trận, phù binh của quân đội đế đô, từ nãy giờ mãi vẫn chưa được sử dụng một cái nào a. Đáng nói hơn nữa, Mạc Tử Y hắn còn không thèm cho một cánh quân binh nào của mình thoái lui để tránh bị liên lụy từ cuộc chiến cấp chân nhân kia...

"Đại vương".

Chừng như cũng đang bực bội với cách điều binh khiển tướng vô tri của Mạc Tử Y và đám Linh Đồ, Ba Nha - một trong số Bát Đại Long Tướng - hướng Kỷ Vương xin ý: "Chúng ta có cần giúp Mạc Tử Y kia một chút không?".

"Giúp?".

Kỷ Vương thay vì trả lời Ba Nha thì quay sang hỏi Cửu Xỉ bên cạnh: "Cửu Xỉ, ngươi thấy bổn vương có nên giúp hắn hay không?".

"Đây là chuyện nhà của Mạc gia, thuộc hạ cho rằng nên để người Mạc gia giải quyết thì tốt hơn".

"Cửu Xỉ, ngươi nói đúng ý ta lắm".

Liếc qua Ba Nha, Kỷ Vương thu lại chút tiếu ý vừa hiện, giọng lạnh đi một chút: "Ba Nha, sau này nên theo Cửu Xỉ mà học hỏi nhiều hơn".

Mấy lời nọ, thanh âm tuy không lớn nhưng vào tai Ba Nha thì tác động còn hơn cả sét đánh ngang tai. Bao năm theo hầu, tính tình chủ nhân mình thế nào Ba Nha hắn ít nhiều cũng hiểu được đôi phần.

Kỷ Vương, y rõ ràng đang biểu lộ sự không vừa ý.

Tâm chẳng rét mà run, Ba Nha vội cúi đầu, khẩn khoản: "Ba Nha ngu muội, mong đại vương thứ tội!".


"Bỏ qua đi".

Lạc Ninh phẩy tay, kế đấy thì bảo: "Chúng ta tiếp tục xem kịch".

...

...

"Keng! Keng!".

"Keng!".

Hiện lên trong tầm mắt Kỷ Vương và Bát Đại Long Tướng vẫn là những thân ảnh quen thuộc: Thi Quỷ, Âm Cơ và Cửu Đại Linh Đồ. Khác, có chăng là tình thế.

Chiến cục bây giờ so với ban nãy thì đã đổi thay đôi chút. Thế cân bằng, nó đang dần bị bẻ gãy. Hụt hơi nằm bên thiểu số.

Thi Quỷ, hắn đã bắt đầu có dấu hiệu đuối sức. Thần thông đánh ra càng lúc càng yếu đi.

Căn nguyên việc này, thật ra vốn không do nơi hắn; linh lực suy yếu, hết thảy đều bắt nguồn từ phía Cửu Đại Linh Đồ, mà cụ thể chính là Lưu Túc và tên Linh Đồnhân mã đại ác ma. Tiếng đàn của bọn họ đã khiến cho Thi Quỷ hắn bị nhiễu loạn rất nhiều.

Tất nhiên, đối với việc này Mạc Tử Y hết sức hả dạ. Hắn vừa đánh vừa buông lời đả kích:

"Ha ha ha!".

"Một tên Dị Chủng, một ả nghiệt chủng, đám tiện nhân thấp hèn hạ đẳng các ngươi...".

"Keng!".

"... Dám giết phụ thân ta, động tới Mạc gia ta...".

"Keng!".

"Hôm nay Mạc Tử Y ta muốn các ngươi sống không bằng chết!".

"Oành!".

"Oành!".


...

"Chủ nhân!".

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

Đem thế hợp công hung ác của Mạc Tử Y và mấy tên Linh Đồ giúp Âm Cơ hoá giải xong, Thi Quỷ liền điều khiển thánh thủy chi anh ngưng tạo kết giới, tự bảo vệ mình.

Thấy thế, Mạc Tử Y càng cuồng tiếu: "Ha ha ha! Muốn trốn âm ba công kích? Vô dụng thôi!".

Nói đoạn, hắn quay sang Lưu Túc và tên Linh Đồ nhân mã đại ác ma truyền đạt ý niệm: "Sử dụng Phá Hồn Khúc!".

Lệnh nọ vừa ra, cả Lưu Túc và tên Linh Đồ nhân mã đại ác ma tức thì thôi động huyết mạch, gia tăng linh lực. Đàn trên tay bọn họ, thanh âm ngân lên cũng hoàn toàn thay đổi.

...

"Á...!"

"Chủ nhân cứu ta...!".

Chứng kiến Âm Cơ ôm đầu lăn lộn bên trong kết giới thánh thủy chi anh, thần sắc Thi Quỷ không khỏi trở nên trầm trọng.

Âm ba này, nó vậy mà công kích linh hồn địch nhân.

...

"Âm ba đánh ra phạm vi không hẹp, cả Mạc Tử Y và những Linh Đồ khác cũng nằm bên trong. Thế nhưng bọn họ lại chẳng hề bị tác động...".

"Xem ra Cửu Đại Linh Đồ cũng rất "thấu hiểu" nhau đấy".

Thi Quỷ một bên cố thủ vững tâm linh, một bên âm thầm quan sát, đánh giá tình hình. Đến sau cùng, khi đã nhìn ra được, lúc Âm Cơ sắp tới giới hạn chịu đựng thì hắn khoé môi hắn chợt nhếch lên một cách tà dị...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận