Phù Thiên Ký

...

"Cốt Đãi, lôi vân này...?".

"Là nhằm vào ta".

"Nhằm vào ngươi?".

Na Trát cảm thấy khó tin: "Nhưng ngươi không phải đã đột phá thành công, tiến vào chân nhân cấp bậc?".

Thi Quỷ lắc đầu, thần sắc cũng mờ mịt không kém: "Ta cũng chẳng rõ. Thế nhưng ta chắc chắn lôi vân này là vì ta mà xuất hiện. Ta có thể cảm nhận được. Nó đang đến...".

Nó?

Mặc dù trong lòng đã đoán ra nhưng Na Trát vẫn không nhịn được, hướng Thi Quỷ xác nhận lại: "Cốt Đãi, thật sự... thật sự là thiên kiếp hàng lâm sao?".

"Đúng là thiên kiếp".

Đối với chuyện thật như đùa này, Thi Quỷ cũng là vô phương lý giải, bất kể trong đầu hắn có cất chứa vô vàn ký ức của hàng vạn sinh linh bản nguyên đi chăng nữa.

Ban nãy, thiên kiếp rõ ràng đã hết, bản thân hắn cũng đã hấp thụ lôi quang thiên địa mà tạo ra linh anh, tiến vào chân nhân chi cảnh. Mà đã là chân nhân, cớ gì còn thiên kiếp?

Hắn chỉ mới vừa tiến vào chứ phải đâu đã luyện tới cảnh giới hậu kỳ, chuẩn bị độ từ Linh anh qua Đại hải!

Lùi một bước, tạm bỏ qua tu vị Linh anh hiện giờ, cứ cho thiên kiếp đang sắp giáng xuống đầu hắn là dành cho tu sĩ Thiên hà đệ cửu trọng hậu kỳ đại viên mãn đi, vậy thì kiếp lôi này, nó cũng không nên xuất hiện.

Nên nhớ, Thi Quỷ hắn đã hứng chịu tổng cộng chín đạo thiên kiếp rồi!


Chín, đó là con số cực hạn!

Mười ư? Trên đời này làm gì có mười đạo thiên kiếp!

Tự cổ chí kim, tính từ thời hồng hoang cho đến tận bây giờ, bất kể là ai, chủng loại nào, dẫu nghịch thiên tới đâu, sát nghiệp nặng tới cỡ nào, thời điểm độ kiếp tối đa cũng chỉ là chín đạo. Chín, đó là cực hạn!

Mười đạo thiên kiếp là tuyệt đối không thể có! Nó không thể xảy ra!

Nhưng...

Lôi vân đang tích súc lực lượng trên đầu hắn đây, nó lại là gì?

...

Thi Quỷ, hắn vô pháp lý giải hiện tượng này. Đám người Lạc Mai Tiên ư? Thời điểm nhìn thấy lôi vân bành trướng, lan đến ranh giới thành Vĩnh Dương, bọn họ đã triệt để câm nín. Chết lặng cả rồi.

Thậm chí ngay đến Dịch Thanh Hà ở cách xa vạn dặm, nàng hiện cũng đang cực kỳ rung động. Cõi lòng nàng, nó chẳng cách nào bình tĩnh nổi nữa, bất chấp nàng có là một vị bán tiên Tinh châu cảnh cao cao tại thượng, tâm vững như sơn.

"Mười đạo thiên kiếp, đây là khái niệm gì?".

"Vừa mới độ qua cửu kiếp lực, tấn cấp chân nhân đã lại tiếp tục sắp phải độ thêm một đạo thiên kiếp...".

Dịch Thanh Hà, nàng cảm thấy đầu mình đã không còn đủ dùng nữa rồi.

Trong vô số tri thức mà nàng từng tiếp thu qua, làm gì có một câu một chữ nào nhắc tới hiện tượng này?


Lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, Dịch Thanh Hà điều chỉnh tâm tình, cuối cùng quyết định rời khỏi cô phong, nơi hướng tới thì chính thị thung lũng Ai Tư.

...

Đại nhân vật ở Đà Lan cũng tốt, bán tiên Tinh châu cảnh từ thượng giới xuống cư ngụ cũng được, dù là ai thì tâm tình đều bị đả kích rất lớn. Lúc này, trong số những kẻ đang quan sát Thi Quỷ độ kiếp, duy chỉ một người là còn giữ được vẻ thong dong nhàn hạ.

Chỗ hắn đang đứng cách rất xa Thi Quỷ, so với cô phong mà Dịch Thanh Hà vừa mới rời đi còn muốn xa hơn nhiều. Rất rất nhiều. Tới mức đã không còn có thể dùng đơn vị bình thường của thế nhân để đo lường được nữa.

Cái chỗ xa xôi này, nó khá kỳ lạ. Không có mặt trời. Không có mặt trăng. Không có núi. Không có cây. Không có ngày. Không có đêm. Không gian... chỉ là một mảng hư hư thực thực, mờ mờ ảo ảo...

Ở đây, hiện hữu rõ ràng nhất duy mỗi một thứ: sông. Một con sông có nước màu trắng, không chảy xuống mà cũng chẳng chảy lên.

Trên bờ sông này có đặt một tấm bia. Trên bia có đề một hàng chữ: "Vô Định Chi Hà".

...

So với thuở nào Thi Quỷ, hay đúng hơn là Vương Chi đến đây - thế giới mông lung hư ảo này, quang cảnh Vô Định Chi Hà hôm nay đã có đôi chút khác biệt. Thay vì một chiếc thuyền nhỏ hay một cây cầu bắc ngang thì đang hiện hữu trên sông lại là một ngọn núi màu đen, cao chừng ngàn trượng.

Bên trên đỉnh núi lúc này có một nam tử đang đứng, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, phảng phất nét tà mị thần bí. Chính hắn là người duy nhất còn giữ được dáng vẻ thong dong nhàn hạ khi chứng kiến đạo thiên kiếp thứ mười sắp giáng xuống Thi Quỷ.

"Vừa rồi ta còn đang thắc mắc tại sao tiểu tử ngươi chỉ gặp phải Thất Thải Minh Lôi, hoá ra lần độ kiếp này của ngươi cũng không dừng ở chín đạo thiên kiếp".

Trong bộ đồ màu xám hơi hướng cổ lão, nam tử tà mị vừa thông qua pháp nhãn quan sát lôi vân nơi hạ giới vừa chậm rãi nói ra.


"Mười đạo thiên kiếp, hoặc có khi là nhiều hơn nữa, chuyện này đúng đã vượt ngoài pháp tắc, thoát ly cái lẽ cổ kim, nhưng đối với tiểu tử ngươi thì thật cũng chả phải điều gì quá khó hiểu".

"Thân thể chứa đựng mười vạn sinh linh bản nguyên, tu luyện lại là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công - chí thượng tà công - do chính ta hao phí một phen tâm huyết sáng tạo ra, thiên đạo pháp tắc quyết diệt ngươi, vì ngươi mà phát sinh ngoại lệ, âu cũng thoả đáng...".

Nếu hiện giờ Thi Quỷ có mặt ở đây - trên đỉnh hắc sơn - và nghe được những lời này thì cõi lòng ắt hẳn phải một phen dậy sóng.

Bao năm qua, Thi Quỷ vẫn luôn đinh ninh rằng Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công là do Ma Bôi tổn hao tinh lực, trải qua trăm vạn năm nghiền ngẫm mà sáng tạo nên. Nhưng theo những lời nam tử tà mị vừa nói thì rõ ràng chính hắn mới là người đã tạo ra công pháp, chẳng phải Ma Bôi...

Như vậy, Thi Quỷ lẽ nào đã lầm?

Có khả năng sao?

Nên nhớ "hiểu biết" của hắn là chính từ ký ức Ma Bôi! Mà ký ức Ma Bôi thì làm sao lại giả?!

Trừ phi... ký ức về Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công kia của Ma Bôi đã bị người động tay động chân.

Thế nhưng Ma Bôi, hắn phải đâu nhân vật có thể dễ dàng bị người đá động. Cấp bậc của hắn sánh ngang với cả Thần vương chi cảnh kia mà!

Kẻ có thể ra tay thao túng, sửa đổi ký ức của một vị Thần vương, cấp bậc... phải kinh khủng tới mức nào?

Thi Quỷ, hắn chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi, dù biết được chân tướng về chí thượng tà công mà mình đang tu luyện đi chăng nữa. Mười vạn sinh linh bản nguyên, vô số ký ức thần nhân, xét ra vẫn còn dung dị lắm...

...

"Vượt ngoài pháp tắc, thoát khỏi cái lẽ cổ kim, ừm... cũng không tệ".

Trên đỉnh hắc sơn ngự giữa Vô Định Chi Hà, nam tử tà mị lẩm bẩm hồi lâu thì gật gù tỏ ý hài lòng, đoạn xoay lưng nhìn lại phía sau, hỏi:

"Thiên Giả, ngươi nói xem. Đạo thiên kiếp thứ mười sắp sửa hàng lâm, nó có thể là loại nào kiếp lực?".

"Ngươi... rốt cuộc là ai?".


Đối diện nam tử tà mị, một thanh âm suy yếu cất lên.

Chủ nhân của thanh âm này, với ai khác thì xa lạ chứ riêng với Thi Quỷ, hắn lại khá quen thuộc. Tính ra thì giữa đôi bên đã có hai lần gặp gỡ, địa điểm chính ngay tại thế giới mông lung, Vô Định Chi Hà này.

Đúng vậy. Kẻ vừa mới lên tiếng đây, hắn đích thị là người thanh niên đưa đò trên sông Vô Định.

Có điều, so với hai lần gặp gỡ với Thi Quỷ, cũng là Vương Chi thuở trước, bộ dạng của hắn lúc này đã sai biệt đi nhiều. Thay vì một bộ bạch y thanh nhã, thần tình đạm mạc của năm xưa thì bây giờ, hiện hữu đây lại là máu me loang lổ, mặt mày tái nhợt, thảm hại vô cùng.

Tứ chi bị xích, người thanh niên, cũng tức Thiên Giả với thân thể đầy thương tích do tám mươi mốt cây đinh màu đen cắm ngập gây nên cố ngẩng đầu nhìn nam tử tà mị nơi đối diện, tiếp tục hỏi:

"Ngươi tại sao phải làm vậy? Tại sao... lại muốn hủy hoại cõi Phù Thiên?".

"Phù Thiên chi giới?".

Đáp lại Thiên Giả, nam tử nhếch môi cười nhạt: "Thiên Giả, ngươi lầm rồi. Cái ta muốn hủy không phải Phù Thiên, cũng không phải duy chỉ một cõi".

"Thiên Giả, thế giới này cần thay đổi".

Tới đó rồi ngưng, nam tử tà mị chẳng nói thêm gì nữa. Về phần Thiên Giả - kẻ đưa đò trên sông Vô Định, hắn cũng rất nhanh liền im bặt...

...

Trong khi ấy, nơi hạ dưới, tại thung lũng Ai Tư...

Lôi vân hiện tại đã lớn hơn trước rất nhiều, phạm vi bao phủ ước tính cũng hơn trăm dặm là ít. Uy áp phủ xuống càng khỏi phải bàn, rất ư trầm trọng. Áp lực khủng khiếp tới độ khiến cho đám người Lạc Mai Tiên, Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền, La Ti phải thôi động linh lực, xuất ra pháp bảo mà hộ thân. Mới đầu là vậy, bằng sau đó, bọn họ tất nhiên là thêm một lần nữa "cao chạy xa bay", tiếp tục di dời.

Tuy nói lần trước, ở đạo thiên kiếp thứ chín hàng lâm kia, kiếp lôi đã không lan rộng, cả Phượng Hoàng Sơn lẫn thành Vĩnh Dương đều an ổn kinh qua, thế nhưng một lần vô sự đâu có nghĩa hai lần cũng sẽ vô sự. Huống chi so với trước thì đạo thiên kiếp thứ mười đang dần hình thành này lại còn đáng sợ hơn nữa.

Cẩn tắc vô ưu, chạy là thượng sách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận