Phù Thiên Ký

Nàng hướng Hoàng Nữ Tú Anh hỏi: "Tú Anh, Nhược Hy kia đâu?".

"Nhược Hy?". - Hoàng Nữ Tú Anh chỉ tay vào thi thể Trư yêu, bảo: "Cô ta đây".

"Này...". - Ni Na nhất thời bị làm cho kinh ngạc. Phải mất vài giây để tiêu hóa sự thật trước mắt rồi nàng mới lần nữa lên tiếng: "Cô ta là heo sao?".

"Đúng vậy". - Cô gái nhỏ Hà Linh chạy tới chỗ Ni Na, liu ríu nói - "Nhược Hy kia là do Trư yêu biến thành. Ni Na sư tỷ, ngươi không biết đâu, con Trư yêu này rất lợi hại, mặc dù tất cả chúng ta liên thủ cũng không có làm gì được nó. May mà nhờ có trưởng lão ra tay, nếu không thì sợ là chúng ta đều đã bị nó ăn thịt hết rồi".

Được Hà Linh kể lại, Ni Na rốt cuộc cũng hiểu rõ đầu đuôi. Như chợt nhớ đến chuyện gì, nàng nhìn xuống Vương Chi vẫn còn nằm bất tỉnh dưới đất, bất ngờ giơ chân đá một phát thật mạnh vào mông khiến hắn lăn lông lốc mấy vòng.

"Sư tỷ!". - Đứng kế bên, cô gái nhỏ Hà Linh kinh hô.

Chẳng riêng gì Hà Linh, mấy người Hà Khương, Hoàng Nữ Tú Anh lúc này đã tiến đến cũng bị dọa một phen.

"Sư tỷ, sao tự dưng ngươi lại đánh hắn?!". - Hoàng Nữ Tú Anh có phần bức xúc chất vấn.

Ni Na chỉ vào Vương Chi, giọng chưa hết tức giận:

"Nếu không phải hắn mang con heo kia về thì chúng ta đã chẳng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, ta cũng sẽ không phải vô duyên vô cớ bị ăn một đòn đau như vậy!".

"Ni Na, lần này ngươi không đúng rồi". - Lăng Tố không nhịn được cất tiếng - "Trư yêu kia đã tu luyện tới cảnh giới Linh châu, thuật biến hóa rất lợi hại, căn bản không phải pháp nhãn của một tu sĩ Linh tuyền cảnh sơ kỳ như Vương Chi có khả năng nhìn ra được".

"Ni Na sư tỷ, trưởng lão nói phải đấy". - Hà Linh tiếp lời - "Ngay cả sư tỷ và Tú Anh sư tỷ cũng đều không nhìn ra được thì Vương sư đệ sao có thể chứ".

Lần lượt bị Lăng Tố và Hà Linh phê bình, Ni Na nhất thời trầm mặc không nói. Xem bộ dạng thì có lẽ là đã biết mình sai.

"Ưm".

Đúng lúc này, Vương Chi vốn đang nằm bất tỉnh đột nhiên phản ứng.


"Sư đệ, ngươi tỉnh rồi?".

"Tú Anh sư tỷ...". Vương Chi mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hoàng Nữ Tú Anh thì khẽ gọi một tiếng. Sau đó, nhớ tới Nhược Hy kia, ánh mắt hắn không khỏi khẩn trương tìm kiếm.

"Sư tỷ, Nhược Hy kia đâu?".

Chẳng đợi Hoàng Nữ Tú Anh lên tiếng thì Hà Linh đã đáp thay: "Vương sư đệ, ngươi không cần khẩn trương. Trư yêu kia bị trưởng lão tiêu diệt rồi".

"Trư yêu?".

Thấy hắn nghi hoặc, Hà Linh lần nữa nhận lấy nhiệm vụ giải thích:

"Nhược Hy kia là do Trư yêu biến thành. Vương Chi sư đệ, ngươi không biết đâu, con Trư yêu này rất lợi hại, mặc dù tất cả chúng ta liên thủ cũng không có làm gì được nó. May mà nhờ có trưởng lão ra tay, nếu không thì sợ là chúng ta đều đã bị nó ăn thịt hết rồi".

Nghe nàng nói xong, Ni Na đứng sát đó lập tức mở miệng: "Linh, mấy lời này chẳng phải vừa được ngươi nói với ta sao?".

Bị "bóc trần", Hà Linh cúi thấp đầu, lí nhí: "Muội... muội chỉ muốn giải thích cho Vương sư đệ rõ...".

"Ừ, ngươi nói đúng lắm. Dù sao con heo kia cũng là do hắn đưa về, nay nó chết rồi thì cũng nên thông báo với hắn một tiếng để hắn tiếc thương".

Đó chắc chắn là một câu nói xỏ xiên, đối tượng thì hiển nhiên không ai khác ngoài Vương Chi.

Hắn có bị tác động không ư?

Có đấy. Hắn rất tức giận. Hắn cảm thấy mình như một kẻ ngốc bị lừa gạt. Đáng nói hơn là kẻ lừa gạt hắn lại là... lại là... một con heo!

Cái này... có còn thiên lý hay không?

Càng nghĩ, lửa giận trong lòng Vương Chi càng bùng lên. Và thế là dưới ánh mắt nghi hoặc của đám người Lăng Tố, Hoàng Nữ Tú Anh, hắn đứng dậy tiến thẳng về chỗ thi thể Trư Yêu. Nhìn chằm vào con vật xấu xí trước mặt rồi lại nhớ đến hình ảnh cô gái Nhược Hy, nhớ đến viên đan dược của hắn, nhớ đến việc hắn đã cõng nó cả một đoạn đường dài thì mặt hắn liền đen lại.

Nghiến răng nghiến lợi mấy lượt, cuối cùng Vương Chi giơ chân lên đạp cho Trư yêu mấy cái thật mạnh. Vừa đạp miệng hắn vừa mắng:

"Con heo chết tiệt!".

"Con heo xấu xa!".

"Dám lừa ta này!".

"Dám ăn đan dược của ta này!".

"Dám đánh ta này!".

...

Sau một hồi ra sức đòi lại "công lý" cho mình, Vương Chi rốt cuộc cũng dừng tay, à không, là dừng chân mới đúng. Thở phào một hơi, hắn phủi tay mấy cái, đang định quay sang nói gì đó với đám người Lăng Tố thì thần sắc chợt đổi, lời ra đến miệng đành thu trở vào.

"Trưởng lão, sư huynh, sư tỷ, các ngươi... các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?".

"Vương Chi". - Cuối cùng thì Ni Na là người đầu tiên lên tiếng - "Ngươi thật man rợ".

Vương Chi không cho là đúng: "Nó lừa gạt ta. Còn đánh ta nữa".


"Nhưng mà nó chết rồi". - Ni Na phản bác.

"Chẳng cần ngươi nói ta cũng biết".

"Vậy tại sao ngươi còn đánh đập nó?".

"Thì bởi vì nó chết rồi nên ta mới đánh đập. Nếu nó mà còn sống ta ngu gì lại gần. Nó rất lợi hại".

Nghe Vương Chi đáp trả, Ni Na nhất thời cứng họng. Nghĩ một đỗi vẫn không tìm ra được lời phản biện thỏa đáng, nàng dứt khoát gạt qua một bên, chẳng thèm nghĩ nữa. Ngoắt tay gọi Hà Linh, nàng bảo:

"Linh, cho ta mượn kiếm".

"Ni Na sư tỷ, tỷ mượn kiếm muội làm gì?". - Hà Linh e dè hỏi lại.

Ni Na chỉ vào Trư yêu, nói: "Còn làm gì nữa, tất nhiên là mổ lấy yêu hạch và nội đan của con heo này rồi".

"Thì ra ý tỷ là vậy".

"Vậy chứ ngươi cho là ta định làm gì?".

"Không... Không có gì". - Hà Linh vội lắc đầu phủ nhận. Cầm thanh kiếm của mình đưa qua cho Ni Na, nàng nhỏ giọng: "Ni Na tỷ, kiếm của muội đây".

Thoáng liếc qua thanh kiếm, Ni Na nhận xét: "Vừa mỏng vừa sắc, đúng là kiếm tốt".

Mang thanh kiếm tiến sát thi thể Trư yêu, Ni Na vung lên...

"Keng... g... g...!".

"Hả?".

Nhìn vào cái đầu vẫn còn nguyên vẹn của Trư yêu, Ni Na cau mày: "Cứng như vậy?".

Thế là một lần nữa, nàng vung kiếm lên...

"Keng... g... g...!".


"Chỉ cắt vào được một chút?".

Dùng sức rút thanh kiếm ra, Ni Na tức giận giơ chân đá cho Trư yêu một phát:

"Đồ con heo chết tiệt, chết rồi mà còn dám gây khó dễ cho ta!".

"Hừ! Nghĩ ta không làm gì được ngươi sao?!".

Hít vào một hơi thật sâu, Ni Na bắt đầu vận linh lực, tay siết chặt thanh kiếm, và...

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

...

Cùng với những đường kiếm chém ngang bổ dọc loạn xạ là một tràng âm thanh đinh tai nhức óc nối nhau vang lên, cái này chưa hết thì cái kia đã tới, tất cả hợp thành một giai điệu cực kỳ khó nghe. Thiết nghĩ nếu mà đem nó đi biểu diễn thì khẳng định là sẽ tạo được tiếng vang rất lớn, khiến không ít người bị ám ảnh.

"Phù... ù... ù...".

Sau một hồi chặt chém chán chê, Ni Na rốt cuộc cũng chịu dừng tay. Đưa thanh kiếm dính đầy máu qua cho Hà Linh, nàng mở miệng:

"Linh, trả cho ngươi".

Nhìn thanh kiếm vốn sạch bong bóng loáng của mình đã bị biến thành một thanh kiếm sứt mẻ nhuốm đầy máu tanh, trong lòng Hà Linh không khỏi có chút "nhói đau". Nói thế nào thì thanh kiếm này cũng đã gắn bó với nàng nhiều năm... Mặc dù "nhói đau" như vậy, thế nhưng nàng tuyệt chẳng dám thốt ra nửa lời oán trách nào. Thú thật, sau khi chứng kiến một màn "chém giết" vừa rồi thì nàng bỗng thấy có chút sợ hãi. Vị Ni Na sư tỷ của nàng... rất đáng sợ a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận