Edit: Đào Không Chín
"A… Đau quá…" Cô gái bất lực vùng vẫy, toàn thân bắt đầu run rẩy dữ dội, hai mắt mở lớn, huyết sắc trong mắt nhanh chóng biến mất.
Haiyin liếm liếm môi, vẫn còn không dám tin tưởng, nhưng lúc này cũng không thích hợp tiếp tục suy nghĩ, Andro kia sắp chết đến nơi rồi, nàng mau chóng tiến lên vài bước: "Ngươi đem nàng giữ chặt, nếu nàng lại đánh lén ta, ta mới mặc kệ là ai chuyển hóa nàng." Vừa nói chuyện vừa sảng khoái rút tấm thẻ ngọc lưu ly trong tay Alexander Sterling.
Alexander Sterling nhìn bàn tay trống không của mình, không nhịn được cười khẽ lắc đầu.
Sau đó bóp chặt hàm dưới của cô gái, thái độ không một chút dịu dàng.
Hai mắt hơi híp lại, răng nanh bén nhọn của cô gái lập tức thu vào.
"Ra tay đi, nàng không thể cắn ngươi được nữa."
Haiyin nghe vậy, ngồi xổm người xuống bắt đầu kiểm tra vùng ngực còn đang bốc khói của cô gái.
Vừa rồi quá căng thẳng nên nàng không chú ý tới ngân châm đâm vào chỗ nào, căn cứ vào khu vực bốc khói mới gian nan xác định vị trí.
Rồi nàng duỗi bàn tay phải trắng nõn ra, để lên trên vùng có ngân châm.
"Âu lệ phục lệ tháp…" Khẽ mở đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, trên tay Haiyin bao quanh một tầng hào quang như ánh sáng mặt trăng.
Nơi ngực đang bốc khói nhẹ tựa như có đồ vật gì bị kéo ra, bắt đầu sôi trào.
Vốn đã thoi thóp, cô gái đột nhiên như hồi quang phản chiếu (là một thuật ngữ Phật giáo chỉ hiện tượng đột ngột hồi phục mạnh mẽ trở lại của con người hay các sự vật khác trước khi chết), giãy dụa kịch liệt, cực kì thống khổ mở miệng gào thét: "A…"
Dù vậy, Alexander Sterling vẫn như cũ chuyên tâm giữ chặt cằm của nàng ta.
"Âu lệ phục lệ tháp…" Khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn của Haiyin đầy vẻ nghiêm túc.
Cái ngân châm này cũng không phải vũ khí hắc ám được chứa đựng phép thuật hắc ám, vì thế nó cũng không bị phép thuật của nàng điều khiển.
Bây giờ muốn lấy nó ra, lại không thể mổ bụng, vậy cũng chỉ có thể khống chế phép thuật tiến vào trong cơ thể của vị Andro này, từ từ lôi nó ra ngoài.
"A..." Hai mắt vừa rút huyết sắc lại dần dần nhuộm đầy, hai tay cô gái cầm chặt cỏ dại trên đất, răng nanh bén nhọn lại từ từ mọc ra.
"Âu lệ phục lệ tháp…" Haiyin không bị ảnh hưởng chút nào, hai mắt nhìn chằm chằm vùng ngực đang sôi trào của cô gái.
Có thứ gì đó muốn nhô ra, nàng khống chế phép thuật tiếp tục lôi nó ra ngoài.
Rất nhanh, hai cây ngân châm nhô ra, bàn tay nhỏ nhắn của nàng không phí chút sức đã rút được bọn nó.
"A…" Eo của Andro kia ưỡn một cái, hai mắt trợn lên, ngất đi.
Haiyin vẫn đang ngồi xổm bên cạnh, thấy thế cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lấy ra cái khăn tay vừa rồi lau cổ, tỉ mỉ lau sạch sẽ hai cây ngân châm: "Sao ngươi lại nhìn trúng nàng, có phải là do mở một con mắt nhắm một con mắt?"
Trước đó, mấy cô gái người La Tông đứng ngoài cửa hàng đá quý kia không phải đã nói sao, Alexander Sterling lần này tới thành Anasta cũng không vẻn vẹn chỉ vì muốn chúc mừng Lodge Anasta được một đứa con? Hiện giờ thấy cô gái mới bị chuyển hóa không lâu này, nàng đã hiểu chút gì.
Alexander Sterling buông hàm dưới của cô gái ra, sau đó rút cái khăn trong tay Haiyin đi, bắt đầu lau tay của mình.
Hai mắt đỏ tươi bình tĩnh không chút dao động, nhưng khóe miệng nhếch lên lại lộ vẻ bất cần đời: "Nhà Desi các ngươi có bán thuốc hối hận không? Ta có thể mua."
Thuốc hối hận? Haiyin nhếch miệng đứng lên, sửa sang lại làn váy xòe rộng lớn của mình: "Andro các ngươi có phải đều không chút thực tế nào không?" Một người muốn hút máu nàng, một người muốn mua thuốc hối hận, sao bọn họ không lên trời lấy trăng luôn đi?
"Vậy ngươi còn hỏi ta làm sao nhìn trúng nàng?" Alexander Sterling liếc mắt nhìn thiếu nữ thấp bé kia, rồi lại nhìn về phía cô gái đang co quắp trên mặt đất, huyết sắc trong đôi mắt dần dần dày đặc.
Kiểm tra một lần, phát hiện sau khi hai cây châm đều bị lấy ra, thân thể của cô gái liền không còn khô héo, nhưng có lẽ bởi vì do mới bị chuyển hóa không lâu nên năng lực tự lành của nàng ta không sánh bằng Andro bình thường khác.
Haiyin ngửa đầu nhìn trăng tròn trên cao, nàng ra ngoài đã lâu, không biết mẫu thân có phát hiện nàng mất tích hay không?
Giơ tay phải gỡ chiếc vương miện nhỏ trên đầu xuống, tay trái cầm làn váy, vừa định rời đi, nàng chợt nghĩ tới một chuyện, liền quay đầu nhìn về phía Alexander Sterling: "Nể tình ta và ngươi có duyên, hữu nghị nhắc nhở ngươi, đừng lại mặc kệ nàng chạy lung tung săn tìm thức ăn."
Thứ này bị thương nặng, đoán chừng trong thời gian ngắn không thể hồi phục, nàng thật đúng là lo lắng nàng ta lại chạy ra ngoài gây họa cho người La Tông vô tội: "Lần đầu đi săn liền chọn ta, vận khí của nàng khẳng định chẳng tốt đẹp gì, nói không chừng lần sau sẽ gặp phải người lợi hại hơn."
"Hình như người không sợ ta một chút nào?" Alexander Sterling nhấc cô gái lên, đêm nay ánh trăng rất tuyệt, con người cũng rất thú vị.
Nghe lời này, Haiyin bắt đầu nhìn thẳng vào người đàn ông này, đánh giá hắn một hồi lâu mới lên tiếng: "Dung mạo của ngươi cũng không đáng sợ."
Trước khi ra ngoài, tổ mẫu giấu tám mươi tám cái phi tiêu ô linh nguyệt tinh trong váy của nàng, mỗi một cây phi tiêu ô linh nguyệt tinh đều được tẩm độc, nàng thật sự không phải đứa trẻ bình thường nha.
Alexander Sterling bật cười, một cơn gió thoảng qua, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Desi bé nhỏ, chúng ta đi trước một bước." Vừa dứt lời, sương
.