Phù Thuỷ Hắc Ám Và Thẩm Phán Dị Giáo


Ngọn lửa trong chiếc chậu kim loại như một mảnh vải rách, phất phới một cách chậm chạp và không mấy sống động, ánh sáng đỏ rực lấp láy chỉ miễn cưỡng có thể chiếu sáng khu vực tăm tối này của nhà tù.

Mọi thứ khác đều bị bao phủ trong bóng tối, qua cái cửa kim loại chỉ có một lỗ trống bằng bàn tay, có thể nhìn thấy một gã đồ tề đầu đội mặt nạ bao tải đi qua hành lang.

Da bị lột lên đau như bị thiêu, cổ chân bị cào nát, khớp bị lệch khiến mỗi khối cơ đều co giật.

Lúc đầu, hắn ta còn không nhận ra mình đã tỉnh dậy, chỉ đến khi thấy khuôn mặt trước mắt biến thành một cái đầu lăn xuống đất - cổ bị xé da thịt, dính vào máu đã đông cứng, thậm chí còn nhìn thấy xương thanh quản chọc đi ra ở chỗ đứt.

Nếu không phải ta đã điên rồi, thì đây chắc là tình huống xui xẻo nhất mà ta gặp phải trong lần chuyển sinh này.

Hắn hơi nghiêng đầu một chút, cố gắng rời mắt khỏi đầu của người chết để quan sát xung quanh, nhưng ngay lập tức cảm thấy đau nhói thấu xương.

Ta ghét cơ thể chưa qua cải tạo này! Hắn nguyền rủa trong lòng.

Kẻ đuổi giết cũng không cho hắn quá nhiều thời gian chuẩn bị, do đó lần chuyển sinh vội vã này thực sự là một thảm họa.

Nếu hắn có thể thoát khỏi hầm ngục này, ít nhất hắn phải hoàn thành cuộc phẫu thuật điều khiển tín hiệu thần kinh bằng ý thức trước đã.

Sau khi hít thở điều hòa một lúc, hắn bắt đầu đưa những xúc giác tinh thần vào bên trong cơ thể, miễn cưỡng kích hoạt những mảnh vụn linh hồn cuối cùng của cơ thể hư hại này - linh hồn của chủ nhân ban đầu, mà không có chút lòng biết ơn nào đối với ngọn lửa mờ nhạt này, hắn đốt cháy nó đến hết.

Lấy đây làm vật tế, hắn liên lạc với mê đạo của Tsathoggua.

Ở cuối ánh lửa yếu ớt như một món ăn thối, là bóng tối khó lòng tưởng tượng.

Góc phòng giam âm u và tĩnh lặng, tràn ngập mùi ẩm mốc.

Trong bóng tối vang lên những tiếng xéo xạc, tiếng rên rỉ đáng sợ, một mảng dị thể nhớt nhạt đen như mực chảy ra từ khe hở và hội tụ thành một quả cầu dẹt màu đen nhăn nheo, giống như da già của một bà cụ.

Đường kính của nó khoảng bằng chiều dài cánh tay của con người, làn da ướt át liên tục nhúc nhích, chậm rãi thay đổi hình dạng như một mảnh bùn từ cống nước.

Một lát sau, từ thân thể không cố định đó, mở rộng ra hơn mười chiếc chân dài không hoàn chỉnh, trông giống như những cái chân teo đi của thi thể trẻ em dị tật, có vẻ đang trở nên khá hưng phấn và vung vẩy.

Khi hắn đang mặt lạnh mà nhìn chằm chằm vào sinh vật bị triệu hồi hình thành hình dạng, một giọng nữ yếu ớt vang lên từ phía sau.

"Ngươi là Phù thủy Hắc ám sao?"

...Làm sao ở đây vẫn còn người sống?

Hắn không cố gắng quay người lại, cơ thể này quá hư hại rồi.

Giọng nữ tiếp tục nói, giọng nói khàn khàn dần trở lại bình thường, nghe như thể không hề cảm thấy sợ hãi với tình hình hiện tại.

"Cái thứ này - chính là cái loài hạ cấp mà họ nói hả? Ta đã nghe nói về những tên hầu này của đám Tà Thần khi thiêu đốt đống sách vở của bọn dị giáo."

Lời này khiến hắn cảm thấy một dự cảm không lành.

"Cô là quan trọng tài của Thập Tự Giáo?"

"Tất nhiên rồi, người chuyển sinh," dường như chỉ trong nháy mắt, giọng nói đó mang theo một chút vui sướng, "Cơ thể mà ngươi chiếm giữ là của một trong những hiệp sĩ bảo vệ của ta.

Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên có những ý nghĩ thừa thãi, nếu không, những cấm chế của giáo hội sẽ ném linh hồn của ngươi vào ngọn lửa thánh để thiêu đốt đến tận cùng thế giới."

Dự cảm đã trở thành hiện thực rồi, cái Thập Tự Giáo chết tiệt này.

Một tâm trạng tồi tệ hơn bao trùm lên hắn - ngoài mụ Nữ Hoàng đã ban lệnh tiêu diệt ra, Thập Tự Giáo là đối tượng nhiệt tình nhất trong việc săn đuổi các phù thủy hắc ám.

"Cô cũng chỉ là một tù nhân thôi," giọng nói của hắn trầm thấp và khàn khàn, giống như giấy nhám đang cọ vào tường, "Kẻ thiêu đốt của giáo hội."

"Vậy à, có vẻ như 'Kẻ thiêu đốt' là biệt danh mà bọn ngươi đặt cho chúng ta - là người nhà của ngươi theo dị giáo bị bọn ta thiêu thành than, hay là bạn thân hoặc thầy của ngươi theo dị giáo bị bọn ta thiêu thành than vậy? Ngươi có vui mừng đến nỗi rớt nước mắt sau khi chúng biến thành tro, có cầu nguyện cho Chúa của chúng ta, ăn năn về tội lỗi vì đã cố gắng liên hệ với Tà Thần, và khai ra đám bạn khác vẫn chưa tỉnh ra không?"

Mụ này lắm mồm thật đấy, có phải là do nín lâu quá không? Hắn phì một tiếng, "Đây là do cô bị giam cầm lâu quá hả, hay cô vốn dĩ đã là người nói nhiều như vậy?"

Lúc này, tiếng bước chân khàn khàn dần dần đến gần, rồi lại dần dần ra xa.

Gã đồ tể kéo theo cái rìu lớn đi ngang qua hành lang ướt át, lưỡi rìu cọ xát vào đá với tiếng xè xẹt, xen lẫn với tiếng vang của cơ thể con người cọ sát với mặt đất thô ráp.

Tiếng động này nhảy vào phòng giam, khiến hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị cái rìu khổng lồ chặt đứt.

Một khoảng lặng im, người đàn bà phía sau cũng tạm thời ngậm miệng

Có lẽ âm thanh đó khiến cô ta nhớ lại một số ký ức không tốt, sau khi gã đồ tể đi xa, người đàn bà đó thu liễm lại ngôn ngữ của mình.

"......Được rồi, hãy bàn luận về việc trốn thoát trước nha, gã dị giáo.

Ta không muốn chết trong cái ổ ma quỷ này của bọn dị tộc.

Nhưng trước đó, vì lễ nghi, chúng ta không nên trao đổi tên cho nhau trước sao?" Cô ta không thay đổi giọng cho mềm mại hơn, có thể cô ta căn bản không hiểu khái niệm "mềm mại" nên được hiểu như thế nào.

"Cô có thể gọi tên gốc của cơ thể này." Đùa nhau sao, ai lại đi nói về lễ nghi với kẻ thiêu đốt?

"Xin lỗi, ngài hiệp sĩ này vừa làm việc dưới quyền ta mấy ngày trước, ta còn chưa kịp nhớ tên của anh ta.

Ài - thật không ổn, có vẻ ta không thể cầu nguyện cho linh hồn đau khổ của anh ta rồi.

Vậy thì, chúc cho thi thể của anh ta không bị ném cho chó canh cổng hầm ngục ăn." Cô im lặng một lúc, không dài cũng không ngắn, hắn thì nghĩ rằng người đàn bà này không có chút thành ý nào.

Một lát sau, cô ta lại nói, "Được rồi, kết thúc.

Vậy ngươi tên gì? Gã dị giáo."

"Nói chuyện cẩn thận một chút, bây giờ ta đang dùng cơ thể của hắn đây."

"À à, nhà ngươi thật là khó tính, lúc này không phải là nên cùng nhau cầu nguyện cho họ sao? Ngay cả ta cũng hiếm khi dùng đến lòng trắc ẩn của mình, hay là ngươi, với tư cách là một phù thủy hắc ám, căn bản không có lòng trắc ẩn?"

"Sasser Boltraffio." Khi nói ra cái tên này, giọng nói của hắn mang theo sự tức giận mệt mỏi.

Một loại phép thuật kỳ lạ đã giam cầm cơ thể này, khiến hắn không thể nói ra những cái tên giả tạo mà hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng với nhiều lý lịch khác nhau.

"Chưa nghe thấy bao giờ, có lẽ là một gã phù thủy vô danh ở xó xỉnh nào đó.

Thật là tệ ghê, ta lại phải dựa vào một gã phù thủy hắc ám đã chuyển sinh vào cơ thể của một tử tù để cứu trợ ư," cô ta cười trên nỗi đau người khác, "Ngươi có thể gọi ta là Jeanne d'Arc."

Câu nói đó không khiến hắn nổi lên biểu cảm lúng túng, dù sao hắn cũng đã trốn chạy như con chuột suốt bảy năm rồi, vì vậy hắn cũng chỉ trả lời bằng giọng điệu châm biếm, "Ta cũng chưa nghe gì về cô bao giờ, có lẽ là một đứa con gái quê mùa nào đó được thăng chức lên làm một quan trọng tài vô danh, chỉ biết như một tên tín đồ cuồng tín đi thiêu đốt đám dị giáo mà không biết cái gì khác."

"Ha, cảm giác từ cấm chế mang lại cho ngươi thế nào, dù sao - về những thông tin quan trọng, ngươi không thể nói dối được.

Và mạng sống của ngươi cũng liên kết với mạng sống của ta rồi," Jeanne cũng trả lời bằng giọng điệu châm biếm, "Đó là sức mạnh từ Chúa của ta, có khiến ngươi cảm thấy vui không? Gã dị giáo xui xẻo - thằng ngốc đi chuyển sinh vào cơ thể của tử tù của dị tộc."

"Thật là tuyệt vời." Sasser đáp lại một cách vô cảm, và bắt đầu thực hiện các thao tác tiếp theo.

Hắn ta điều khiển Đứa Con Vô Hình bò đến xác chết chưa kịp bị thối rữa, đâm những chỗ tua biến dạng vào dưới da mạch máu, bắt đầu hút lấy năng lượng sống.

Người đàn bà phía sau tự xưng là Jeanne d'Arc không nói gì, Sasser ước đoán, cô ta có lẽ cảm thấy khó chịu về mặt tâm lý trước cảnh tượng này - điều mà hắn nói là tâm lý, chứ không phải sinh lý - cô ta là một quan trọng tài đã thiêu chết vô số kẻ dị giáo, tự nhiên sẽ không thể thấy buồn nôn vì chuyện nhỏ như vậy.

Những xúc tu tinh thần của hắn bắt đầu nhảy múa, tìm thấy điểm nối dọc theo sinh vật bị triệu hồi và nắm lấy nó.

Trong nháy mắt, hắn cảm nhận được nguồn 'năng lượng' hỗn tạp bởi vô số khí đen hư ảo chảy dần dần, hội tụ thành những con sóng mà người thường không thể quan sát được, tràn vào cơ thể của hắn, và bắt đầu lấp đầy những vết thương hư hại này.

Đây là cấm kỵ, đây là ô nhiễm đối với linh hồn, nhưng hắn đã không còn là con người từ lâu rồi.

Bóng tối khiến hắn cảm thấy thân thiết, giống như trở về vòng tay của mẹ.

Dưới ánh nhìn của quan trọng tài nữ phía sau, vết thương của hắn dần dần lành lại, cơ bắp khô cằn cũng dần trở nên no đủ.

Tương ứng, cái xác bên kia lại giống như đã để được vài trăm năm, teo nhỏ thành một khối nứt nẻ, rồi vỡ tan thành tro đen với một tiếng loạch xoạch.

"Ta rút lại những gì vừa nói, ngươi là gã dị giáo đáng tởm nhất mà ta từng gặp, linh hồn của ngươi đã không còn là hình dạng mà con người nên có nữa rồi chứ? Nếu ngươi mà rơi vào tay ta trên chiến trường, ta sẽ đưa ngươi và tất cả đám người quen của ngươi vào sở trọng tài, tra tấn đến khi ngươi chính mồm thừa nhận hết tội lỗi của mình." Jeanne lại mở miệng.

"Đừng có tỏ thái độ khi đang bị treo trên trần nhà."

Hắn quay lại, nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt màu vàng của cô thiếu nữ - thân hình vạm vỡ hơn hắn tưởng tượng, tóc đen thẳng cứng và mượt, chỉ là bám nhiều bụi; râu quai nón không dài, và một đôi mắt đen rất kỳ lạ - không phải vì bản thân đôi mắt mà vì linh hồn của hắn bộc lộ rất nhiều cảm xúc phức tạp: thay đổi liên tục, bình tĩnh nhưng lại mang một chút bất thường, đôi khi lại khiến người ta cảm thấy sự điên rồ.

Sau đó, hắn bắt đầu quan sát quan trọng tài nữ tự xưng là Jeanne d'Arc trước mắt:

Cô có mái tóc ngắn màu vàng nhạt, đôi mắt cũng màu vàng nhạt, da trắng nõn, mặc dù đã lâu không ăn uống, nhưng vóc dáng và đường nét trên mặt vẫn trông khá mềm mại.

Nếu chỉ nhìn về ngoại hình, cô ta - trông giống như một cô gái trẻ nhẹ nhàng và điềm tĩnh, nhưng điều gây ấn tượng mạnh nhất - là biểu cảm thay đổi liên tục giữa sự lạnh lùng và điên cuồng của cô.

Ngay cả những ai không giỏi quan sát cũng có thể kết luận rằng người này rất khó mà ở chung.

Lúc này, Jeanne mặc một bộ quần áo đen đầy bụi bặm, hai tay bị cột bằng xích sắt, treo lơ lửng trên trần nhà, môi nửa nhắm, do thiếu nước mà trông khá khô.

Tuy nhiên, độ cong lúc nhắm miệng đó cho thấy cô ta đang cảm thấy tồi tệ đến mức nào.

Tâm trạng của ta cũng rất tồi tệ, Sasser lắc đầu, hợp tác với một kẻ thiêu đốt...!thật là không thể tin nổi.

"Ngươi xem xong chưa? Có thể để ta xuống được không? Ngươi đã nhiều năm không gần gũi phụ nữ à? Cần ta chặt vài cái đầu của bọn dị giáo để ngươi giải quyết vấn đề sinh lý không?"

Hắn bỏ qua quan trọng tài nữ đang phát ra những lời nguyền độc ác.

"Để cô xuống tự nhiên không có vấn đề gì," hắn búng tay, liên lạc với một Mê Đạo cổ xưa khác.

Thế là, Jeanne thấy gã dị giáo trong tay mở ra một tấm da cừu hư ảo - không có bút.

Sau đó, hắn đi đến trước mặt Jeanne, vô cảm mà nói với cô ta, "Người như ta luôn trân quý sự sống, và ta không quá yên tâm với sự trói buộc một chiều, vì vậy xin cô hãy ký vào bản giao ước này, như một lời đảm bảo cho việc chúng ta có thể xây dựng mối quan hệ bạn bè."

"......Ta không biết chữ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui