Phù Thuỷ Hắc Ám Và Thẩm Phán Dị Giáo


Con quái vật đó trong tay phải cầm một ngọn đuốc - hay nói đúng hơn là thứ đóng vai trò như một ngọn đuốc, chiếu sáng cả đại sảnh.

Mặc dù gọi là đại sảnh, nhưng cũng không quá rộng rãi, trần nhà hình vòm khá thấp, trên tường đá cũ kỹ có những họa tiết nổi bật thô ráp, lập lòe dưới ánh lửa.

Trong điêu khắc có chủng tộc cổ đại đã bị lãng quên, trông không giống sinh vật hình người, mà giống như loài rồng bị cắt bỏ sừng.

Dưới chi trước như lưỡi đao thô sơ là những đường gờ của đá hoa cương, tạo thành những xác nô lệ bên chân chúng.

Bên cạnh đá hoa cương, một số hộp sọ chưa bị thối rữa hết da thịt đang cháy trên nắp quan tài, xác của tên đồ tể và một số người ngoại lai được xếp chồng lên nhau ở đó.

Sinh vật đó đứng quay lưng lại với bọn họ.

Nó có hình dạng giống người, nhưng hông cao đã bằng người bình thường, thân thể màu xám đen gầy guộc, lưng cong xuống dưới lại mọc đầy lông dài bằng cánh tay người màu trắng xám.

Ngoài thân thể dị dạng khiến người ta buồn nôn vừa gầy guộc vừa căng phồng cơ bắp, cái đầu lại như ốc vít được gắn vào ngực, bị lưng cản trở, do đó không thể quan sát được hình ảnh nó chi tiết hơn.

Khi nghe thấy tiếng ma sát răng cưa sắc nhọn, Sasser đoán rằng răng của cái con đó chắc hẳn rất sắc bén.

Ánh sáng của ngọn đuốc là màu đỏ máu, trôi nổi bên trong là những vật thể màu đen giống như dải lụa - đang được giơ cao trên đỉnh đầu nó, ánh đỏ máu phát ra gần như giống như hồn ma vậy.

Lúc này, con quái vật kia và ngọn đuốc giống hồn ma hơi động đậy, dường như ngửi thấy mùi gì đó.

Nó quay đầu lại, lộ ra một cái miệng từ đỉnh đầu đến cằm nứt ra theo đường thẳng - giống như miệng của một con cá sấu, có thể thấy rõ ba bốn hàng răng sắc nhọn dị dạng lộn xộn như được gài vào trong đó.

Hai con ngươi màu xám như hạt đậu nằm dưới lớp lông tơ, gắn vào hai bên miệng, khiến cái đầu của nó trông như đã xoay một góc 90 độ, giống như cá mập răng cưa.


Nó hít thở thành tiếng phì phò, giống như cái ống bễ cũ nát, phần ngực trở xuống hoàn toàn mở ra, những xương sườn thon nhọn đâm ra ngoài như lời mời gọi của người yêu.

Nó bắt đầu bước ngược về phía chính nó đi đến.

Từ cái miệng xám đen của nó, những đoạn ruột chưa kịp nhai lòng thòng xuống, trong khi đấy nó lại nhìn chằm chằm về phía bóng tối nơi họ đang ẩn náu.

"Cái kiếm mà ngươi đưa cho ta - chắc chắn không phải là hàng chợ tầm hai ba đồng đồng là có thể mua đấy chứ?" Jeanne thì thầm bên cạnh hắn, giọng điệu không hề mang theo chút sợ hãi nào.

"Cái thanh kiếm này quý giá hơn cả cái đầu của cô đấy." Sasser nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu vàng nhạt bình tĩnh đó, phát ra một lời châm biếm lại không mang theo chút giọng điệu châm biếm nào.

"Tốt lắm."

Ánh lửa di chuyển từng tấc một, giống như người mù đang dò dẫm bức tường trên bờ vực, dần dần chiếu sáng khu vực tối tăm nơi họ đang ở.

Đôi mắt màu xám nhạt vô hồn đó đánh giá những người trong bóng tối, lộ ra sự hứng thú khi thấy thức ăn.

Sasser nhìn thấy cái mí mắt nửa trong suốt nhấp nháy một cái, sau đó, cái con đó thì thầm một câu thấp giọng, giống như tiếng rống của thú dữ vô nghĩa.

Trong khi hắn ta đang nhìn chăm chú mà không hề lay động, đôi mắt xám của nó đột nhiên trở nên giống như hai viên than củi đang cháy.

Một khoảnh khắc sau đó -

Một cơn gió nóng thối rữa như bão táp đến, lấp đầy cửa vào cả đại sảnh.

Tiếp đấy, hắn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết -


Tiếng kêu thảm thiết của con quái vật.

Một thanh kiếm dài màu đen tuyền bắn qua khoảng cách hơn mười mét, xuyên qua cả ngọn lửa nóng bỏng, cắm sâu như đóng đinh vào chính giữa cái miệng lớn mở ra như chậu máu của con đó, khiến nó đồng thời nuốt lại cả hơi thở nóng thối và tiếng gầm, chuyển thành một tiếng rú đau đớn.

Chỉ trong chớp mắt, Jeanne đã nhanh chóng rút đi thanh kiếm màu đen đỏ trong tay hắn.

Cô vượt qua khoảng cách ngắn ngủi hơn mười mét trong nháy mắt - ngay đằng sau thanh kiếm đã ném kia, giống như một con đại bàng săn mồi.

Con quái đó dùng ánh mắt dữ tợn nhìn người đàn bà đang tiếp cận mình, tiếp tục phát ra tiếng gầm giận dữ hòa lẫn với đau đớn.

Móng vuốt dài bằng đùi người, đỏ như máu, vẽ ra những đường cung ánh tối, vồ về phía người lùn trước mặt nó, dưới ánh lửa trông giống như cái nan hoa cỗ chiến xa đã lăn qua vô số xác chết.

Jeanne mặt lạnh như tiền né tránh móng vuốt của quái vật, đâm sâu thanh kiếm vào nách của nó.

Sau đó, cô xoay cổ tay phải, vừa vặn vừa rút, chém đứt cả cánh tay đang vung móng vuốt của nó.

Máu đen bắn tung tóe lên mặt đất và tường.

Con quái vật gào thét vung ngọn đuốc, hàng chục xương sườn nhọn ở ngực như răng cưa mở ra và dài ra nhanh chóng, cố gắng cắn nát loài người nhỏ bé này, nhìn từ xa, giống như con cá sấu đang nhảy lên để săn ngựa vằn bên sông.

Cô bỏ qua cú tấn công của quái vật và nhảy lên cao, một tay nắm lấy thanh kiếm đen tuyền đâm vào miệng nó; thanh kiếm khác thì chống lên những răng cưa trước ngực quái vật.

Quan trọng tài phát lực từ tư thế kỳ lạ này, dùng sức đâm mạnh, thanh kiếm xuyên qua cả đầu của quái vật.


Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô dùng sức kéo lưỡi kiếm bị mắc trong miệng quái vật xuống dưới, máu phun ra bẹp bẹp bẹp như túi rượu đỏ bị chọc vỡ tan tành.

Tiếng vải bị xé rách.

Bắt đầu từ khoang miệng của con quái vật, cho đến cả thân thể từ háng trở xuống - đều bị cắt ra.

Con quái vật gần như bị chia đôi ngã xuống đất - cô vô cảm giẫm lên đỉnh đầu nó, dùng một kiếm chém rụng cái đầu gắn trên ngực của nó.

"Ô, thật là quá tuyệt vời," Sasser thảnh thơi lượn lờ đi qua, vỗ tay cho cô Jeanne, "Ta còn tưởng cô cần giúp đỡ, nhưng hiện tại thì có vẻ cô có thể giải quyết mọi thứ một mình rồi."

"Bởi vì thời cơ rất tốt nên ta đã ra tay sớm hơn, - một lý do khác là thanh kiếm của ngươi đủ cứng cáp." Cô ta nói mà không hề đổi sắc mặt, một chân đá cái đầu của con quái đó đi xa, "Không phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy, bằng không đội ngũ của ta cũng không bị đưa đến đây, chết đến mức chỉ còn một mình ta."

"Ngoài ra -"

Jeanne quay mặt lại, duỗi ra cánh tay cho hắn, - trên đó là vài vết cắt trơn nhẵn.

Áo giáp tay vốn đã hơi hư hỏng giờ giống như giấy vỡ tan, máu đỏ tím từ cánh tay của quan trọng tài chảy ra từng giọt.

Qua những vết thương đó, hắn thậm chí có thể nhìn thấy cả xương trắng hếu, - vết thương hẳn là do những xương sườn nhọn trên ngực quái vật gây ra.

"- Hãy cung cấp cho ta điều trị." Cô ta nói.

Thanh kiếm đó không hoàn toàn chặn được mọi cú tấn công.

Sasser nhận thấy cô nhíu mày lại, nhưng không hề lộ ra biểu cảm đau đớn nào.

"Có vẻ như cô rất quen với việc nói một đằng làm một nẻo, và cũng rất quen...!thôi bỏ đi." Hắn nói, trong tay lóe lên ánh sáng mờ nhạt, bao phủ lên cánh tay nhỏ của quan trọng tài, "Chữa những vết thương này cần tiêu tốn khá nhiều năng lượng sống - tất nhiên, không phải của cô, và ta còn phải lọc bỏ ô nhiễm để ngăn chặn sự sụp đổ của linh hồn cô.

Tiêu tốn trong thời gian này rất lớn, mà nguồn dự trữ năng lượng của ta lại rất hạn chế.


Vậy nên, cô có thể nhắc ta một tiếng trước khi lao ra như con lợn rừng không?"

"Ta sẽ cố gắng." Cô ta nói mà không hề nâng mí mắt lên.

Câu nói này thật là qua loa, có vẻ cô ta cũng là người thích làm theo ý mình, Sasser nghĩ mà không có kỳ vọng gì.

Sau khi hoàn thành việc chữa trị, hắn bắt đầu hấp thu sức sống của lính canh và quái vật, đồng thời quan sát bọn chó săn đã chết ở đây.

Trong vũng máu đã biến thành màu đen, là những xác chết ngổn ngang: hộp sọ bị bổ ra, một phụ nữ trẻ trần truồng lõa thể bị treo trên cây cột đá; một người đàn ông bị mổ bụng, ruột xối xả trên mặt đất cuộn tròn ở góc; một người đàn ông trung niên với ngón tay cào vào cổ họng, khuôn mặt đóng băng với nỗi đau không thể chịu đựng, chết trên nắp quan tài; trong đống xác chết còn có những con bọ cánh cứng màu đen kỳ quái bò qua lại, chúng chui vào xác người đã tan nát không hoàn chỉnh để chen tới chen đi, giống như đang cắn xé thi thể, liếm những giọt máu thối hôi nhớp nháp.

Sasser ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào một trong những xác chết, hơn mười con bọ cánh cứng giống như cái bóng lập tức chui vào da của hắn -

"Thật thú vị -"

Hắn lắc lắc đầu, tiện tay búng một cái, một luồng sóng màu xám đen truyền khắp toàn thân.

Trong nháy mắt, những con bọ kia đều giống như nhận ra một thứ đáng sợ cực độ, bắt đầu chạy loạn giống như thủy triều màu đen - những con đã chui vào da hắn đều chui ra xa xa, những con chưa chui vào thì hoảng loạn bò ra khỏi đống xác chết, tránh xa nguồn sóng, thậm chí có con còn va đầu vào nhau trong lúc bò.

Rất nhanh, chúng đã tan biến sạch sẽ, nhanh chóng tránh xa đại sảnh không quá rộng rãi này.

"Đó là những con bọ của Tử thần Hood..." Jeanne nhíu mày, "Tại sao những thứ kinh tởm này lại trộn lẫn với bọn chó săn? Phù thủy hắc ám- Rốt cuộc Nữ hoàng của các ngươi đã hợp tác với thứ gì vậy?"

Sasser liếc cô một cái mà không hề đổi sắc mặt.

"Nếu ta mà biết kế hoạch của Nero, ta đã không chuyển sinh vào cái chỗ quỷ quái này."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận