Nhà tù Bắc Luân Đôn
Jame nằm trên chiếc giường nệm êm ái, chân gác lên thành giường, miệng ngậm 1 điếu xì gà Lahabana, theo dõi chương trình yêu thích trên chiếc tivi đen trắng nhỏ kê góc phòng. Trên cái bàn gỗ sồi cạnh giường của hắn có 1 chai bia và mấy gói Snack dang dở. Nếu không có bộ áo tù trên người và mấy ô cửa chấn song, người ta hẳn sẽ nghĩ Jame đang ở trong một khách sạn nào đó chứ không phải là đi tù.
Một âm thanh vang lên trong đầu của Jame
-Ai, ai thế hả? – Jame hoảng hốt kêu lên, bật dậy nhìn xung quanh. Nhưng 4 phía vẫn vắng lặng như tờ.
Âm thanh cứ đều đều mà dội vào đầu Jame.
-RỐt cuộc ngươi muốn gì? – Jame nổi nóng – Ta không muốn nói chuyện với kẻ giấu mặt.
Jame ngước đầu lên, và thấy có một chú chim bồ câu màu trắng. Chẳng lẽ đây là 1 con chim robot để truyền tin? – Jame âm thầm nghĩ, định đứng dậy bắt con chim để kiểm tra.
- Con chim “nói”
-Ngươi thật sự là con chim?
Con chim gù gù, rục đầu vào cánh chải chuốt
-Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Con chim trả lời
-Gia tộc của ngươi, Gia tộc chim sao? – Jame hứng thú nói đùa
con chim lắc lư cái đầu nhỏ
-... – Jame mở miệng muốn nói gì, nhưng con chim đã chặn miệng hắn lại
Jame suy nghĩ một lát, rồi cuối cùng trả lời
-Chuyện kia ta đã biết. Ta cứ ngỡ đó chỉ là tin đồn, nhưng giờ ta đã tin tưởng rồi đấy. – Jame thở dài
- Con chim dụ hoặc
-Đối với một kẻ đang bị đệ tử của mình tuyên án tử hình như ta, ta không có lý do gì cự tuyệt. Chỉ cần ra ngoài, ta sẽ toàn tâm toàn ý giúp ngươi. – Jame nói, cho dù nơi này tiện nghi đầy đủ, nhưng ai muốn ngồi tù cả đời chứ. Hơn nữa có lẽ 1 tháng sau là kết thúc hạn tù của hắn – cái ngày hắn được khênh ra khỏi đây
Con chim nói
-Ta đoán ngươi thừa sức để làm cái gọi là oanh liệt rung động, nhưng ta thích nhẹ nhàng hơn! – Jame thản nhiên nói
Con chim nói xong thì đập cánh bay đi mất
----------
Bên ngoài trại giam, con chim bồ câu trắng kia đậu xuống đất, dần dần biến hình thành 1 con người, nói chính xác là một cậu bé.
Minh lấy từ trong nhẫn ra chiếc áo tàng hình đã trải qua sửa chữa. Vốn là một mảnh áo choàng, bị Minh sửa lại thành 1 bộ quần áo bó sát người có mũ trùm đầu, 1 đôi giày cùng 1 đôi găng tay tàng hình. Cắt ra như thế khiến cho chiếc áo choàng vốn thừa sức bao phủ 3 người lúc này chỉ có thể để 1 mình Minh mặc. Nhưng có 1 điều là Minh có thể biến hình trong bộ quần áo này, khiến cho nó dù có biến hình cũng vẫn giữ trạng thái tàng hình được.
Buổi tối, Minh biến thành 1 con ruồi, xuất hiện trong phòng vệ sinh của Jame, rồi hoàn hình lại thành người, cởi bỏ áo choàng rồi đi ra
-Xin chào, ta đến đón ngươi đây – Minh nói
Jame giật nảy mình, đột nhiên trong phòng giam xuất hiện 1 thằng bé, cái này... cái này cũng quá ghê rợn đi chứ hả.
-Chúa ơi, ta đang nằm mơ sao? – Jame lẩm bẩm
-Đương nhiên không phải mơ. Nhưng có lẽ nên nhắc ngươi 1 điều, ta không thích Chúa, ta tin Merlin.
-Từ ngày bị Orson bán đứng, ta đã không tin Chúa rồi. Vừa rồi chỉ là thói quen. Ngươi tin tưởng ta sao? Không sợ ta phản bội ngươi?
-Phản bội ta, ha ha, tuyệt đối sẽ không. Ngươi tin sao? – Minh cười nói
-Ha ha ha... – Jame cười, đột nhiên quỳ 1 gối xuống – Ta, Jame Carter, nhân danh dòng họ kỵ sỹ Jame Lucard, nguyện ý dâng tặng người trước mặt là chủ (Master), Chỉ cần ngài có thể dẫn ta ra khỏi nhà tù, ta nguyện đem trí tuệ, năng lực của ta trở thành lá chắn cũng như vũ khí của ngài, ý nguyện của ngài là tiêu chuẩn để ta hành động.
Thật kỳ lạ, Jame vừa nói xong, trong không gian đột nhiên xuất hiện một quầng sáng màu bạc, đó chính là Khế ước cổ, một phép thuật được lưu truyền lại từ thời Vua Arthur. Minh rút đũa phép, đặt lên vai và đầu của Jame rồi nói
-Ta chấp nhận lời tuyên thệ của ngươi.
Lời vừa nói ra, quầng sáng lập tức chiếu vào trán của 2 người, kết nối họ lại với nhau bằng 1 mối liên kết kỳ lạ.
Minh dùng đũa phép của hắn (cây đũa được thần cho từ đầu, chứ không phải đũa mua ở Hẻm Xéo) làm cho Jame hôn mê, rơi vào trạng thái chết giả rồi ném hắn vào trong nhẫn chứa vật, sau đó đem 1 cái xác của một người vô gia cư tội nghiệp hắn gặp bên đường ném lên giường, cười mỉm nói
-Coi như hỏa táng cho ngươi. Chúc ngươi được về Thiên quốc với Chúa Trời.
Nói xong Minh phóng hỏa thiêu đốt căn phòng của Jame, rồi biến mất.
--------
Phi trường Luân Đôn
“Nhà tù Bắc Luân Đôn vừa xảy ra hỏa hoạn, khiến 1 tù nhân bị thiêu chết. Scotland Yard đang tiếp tục điều tra thêm, nhưng nguyên nhân dự đoán là do tù nhân hút thuốc không cẩn thận...”
“Người đứng đầu tập đoàn tội phạm “Bàn tay đen” Orson đã chết tại nhà riêng ngày hôm qua. Đây có thể là việc thanh trừng nội bộ của tập đoàn này, khi ông trùm của tổ chức là Jame Carter bị bắt cách đây 2 năm...”
Người thanh niên mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, mái tóc vàng buộc túm lại phía sau đầu khẽ mỉm cười, đặt tờ báo xuống, khẽ chỉnh lại bộ quần áo cho phẳng phiu
-Jame, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thì giờ để mất đâu...
Một âm thanh vang lên, 1 thằng nhóc mặc 1 bộ vest màu lam đang vẫy tay loạn xị.
-Đến đây, ông chủ, đến đây...
-----------
Sa Mạc gobi, Mông Cổ
-Jame nè, trình độ lái xe của ngươi cũng thật là cao đấy chứ hả – Minh ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Hummer, mỉm cười nói
-Cũng thường thường thôi mà ông chủ. – Jame cười khiêm tốn, sau đó hỏi – Chúng ta đi tìm cái gì ở đây thế?
-Một cơn ác mộng của sa mạc Mông Cổ – Minh trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi đột nhiên hỏi Jame – Jame, kế hoạch phát triển gia tộc như thế nào?
-Liên Bang Xô Viết vừa sụp đổ, tôi dự định dùng một lượng lớn tài chính đem các loại nhân tài thuê về, tổ chức thành lực lượng của chúng ta. Tôi có mua 1 đảo nhỏ ở vùng Bắc Ai Len, tất nhiên, bây giờ nơi đó là trang viên của ngài, thưa ông chủ. – Jame cười lấy lòng - Theo như kế hoạch, chúng ta sẽ phát triển các phòng nghiên cứu cũng như lực lượng vũ trang tư nhân ở đó
-Tốt lắm, Jame. Nhưng phải hành động nhanh chóng, trước khi người Mỹ nhảy vào. Chú ý vào các lĩnh vực như công nghệ Gien, năng lượng, vũ trụ và máy tính.
-Vâng, Ông chủ
-Nè, Rommel, ngươi ngủ rồi à – Minh quay lại ghế sau, hô to
-Ông chủ, đừng đùa chứ. Ta là Von Beigr, không phải Rommel. – Phía sau, một gã đàn ông to cao, với bộ ria mép tuyệt đẹp và cái đầu bóng mượt, nhưng hai khẩu súng colt đeo lủng lẳng trong áo của hắn chứng tỏ người này tuyệt đối không phải là người lương thiện
Von Beigr là một tên sát thủ người Đức gốc Anh, là 1 trong 5 đệ tử trung thành của Jame. Khi Orson làm phản, mấy người đệ tử của Jame bị giết hại mất 2 người, còn 3 người thì ẩn trốn. Khi Jame xuất hiện trở lại thì cả 3 người cũng đều quay lại theo hắn, Jame để 2 người ở lại Anh quốc xây dựng lại tổ chức Bàn tay đen, còn Von Beigr thì bị Jame và Minh mang theo đến Mông Cổ.
-Rommel, ta thích gọi như vậy đấy. Ngươi liên hệ với đám Kỵ sỹ dòng Teuton thế nào rồi?
-Ôi ông chủ. Thật sự ta rất muốn giã vào mặt đám thầy tu đó. Bọn chúng kiêu căng và ngạo mạn quá đi mất. Ta liên hệ 15 lần, mà bọn hắn nhất quyết không chịu gặp ta – Gã ria mép phàn nàn – hơn nữa, ta là Von Beigr!
-Được rồi, Rommel.
-Von Beigr!
-Rommel!
-...
---------
Trong sa mạc bao la, một người đàn ông đang cưỡi ngựa chạy như bay, phía sau ông ta, cát vàng đang chuyển động và đôi khi lại phụt lên cao, rõ ràng có vật gì đó đang đuổi theo người này.
Đột nhiên, con ngựa ngã quỵ xuống, hất người đàn ông ngã lăn về phía trước. Là một kỵ sỹ lâu năm, người đàn ông lập tức dùng hai tay ôm vòng qua đầu, lăn lộn một vòng, giảm bớt lực chấn động. Lúc hắn đứng dậy nhìn lại ngựa chiến của mình, thì con vật trung thành miệng sùi bọt mép, cố gắng đứng dậy mà không được. Nó đã kiệt sức rồi.
Cái thứ đuổi theo phía sau lúc này cũng đã đuổi đến nơi, và con ngựa bị kéo vào trong cát, từng cột máu phụt lên, nhuộm đỏ cả một vùng cát trắng
-Trường sinh Thiên ơi Trường sinh thiên, chẳng nhẽ Thoát Thoát Bất Oa ta phải chết ở đây sao? – Người đàn ông nhìn lên bầu trời cầu nguyện.
Dường như một con ngựa không thấm thía gì với sinh vật nọ, nó tiếp tục tiến về phía người đàn ông Mông Cổ kia...