Sáng Chủ Nhật, Ngọc Minh thức dậy sau 1 giấc ngủ dài, cảm thấy khoan khoái khi tắm trong những tia nắng rạng rỡ của một ngày chớm đông. Nó xuống phòng sinh hoạt chung, nơi mà lúc này đang nhốn nháo với tin tức kẻ thừa kế lại ra tay. Flint đôi mắt đỏ bừng, hưng phấn nói
-Quá tuyệt vời. Người thừa kế của Slytherin phải như vậy chứ. Lợi dụng đám đông nhốn nháo để hành động. Quá tuyệt vời.
Minh mặc kệ cái đám khùng đang hưng phấn này. Hắn đến đại sảnh đường ăn sáng, đợi Hermione và Ron xuất hiện rồi rủ tụi nó cùng đi thăm Harry. Thằng bé đang bị cảm nặng, phải nằm ở chỗ bà Promfey để uống thuốc. Có vẻ kiểu gì Harry cũng phải đến bệnh xá nằm nghỉ hay sao ấy. Phải chăng đây là cái gọi là pháp tắc? Nhưng hai đứa này cứ lập tức từ chối, trốn Minh như trốn tà...
Minh vuốt vuốt cái mũi, tự hỏi: Bộ mình xấu xí lắm sao mà hai đứa nó sợ mình dữ zậy???
Minh lắc đầu, mặc kệ 2 đứa, đi xuống bệnh xá tìm Harry, nhưng lúc này thằng bé cũng đã trở về. Harry vào đại sảnh, không thấy Ron và Hermione thì lộ ra vẻ chán nản. Minh mỉm cười vỗ vai Harry, rồi quay lưng tiến về phía phòng “cầu được ước thấy”
-------
“Tom, suy nghĩ thế nào rồi?”
“Ta đồng ý. Nhưng ta yêu cầu có thời hạn. Ta chỉ làm việc cho ngươi 50 năm. Sau 50 năm, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ rời đi”
Minh suy nghĩ 1 lúc rồi nói “Đồng ý. Vậy ký kết lời thề đi” nó chủ động thực hiện trước “Ta, Ngọc Minh, hướng về Merlin thề, sẽ dùng hòn đá phù thủy để giúp Tom Riddle phục sinh, nếu trái lời ta sẽ bị mất hết ma lực, trở thành Pháo lép”
“Ta, Tom Riddle, hướng về Merlin thề, nếu Ngọc minh giúp ta hồi phục lại thân thể, ta sẽ trung thành phục vụ cho hắn 50 năm. Nếu trái lời thề ta sẽ hoàn toàn chết đi, không thể phục sinh”
Hai người thề xong thì 1 quầng sáng hiện ra, đó là Merlin, hay là nguyên tố ma pháp, hưởng ứng lời thề của hai người, cũng đem lời thề in sâu vào linh hồn.
Minh lúc này bắt đầu giải phóng các ma pháp trận giam giữ quyển Nhật ký, cũng đem 1 lọ máu rồng pha loãng đổ lên, giúp Tom khôi phục ma lực
Lúc này Tom đã có thể nói, không cần Minh phải dùng bút lông viết lên quyển nhật ký nữa
-Tom, ngươi biết sử dụng hòn đá phù thủy không? – Minh hỏi – ta thử nghiệm mấy lần mà không được
-Kích thích hòn đá cần một vài ma pháp rất phức tạp – Tom nói – sau khi chế tạo ra nước phép, ta cần phải đạt được 1 cái thân xác tạm thời, ví dụ như...
-Nè, đừng đùa chứ ông bạn. Ta không muốn đội một cái khăn choàng to tướng sau đầu đâu
-Là sao? – Tom ngơ ngác
-Chứ không phải ngươi muốn dính vào sau gáy ta sao
-Sao ngươi biết – Tom ngạc nhiên
-Năm ngoái ta đánh bại chủ hồn của ngươi, hắn dính ở sau gáy một giáo viên Hogwart
-Được rồi, không làm thế thì có 1 cách khác, đó là ta rút ra một bộ phận ma lực của ngươi, để tạo thành 1 cái thân thể, có lẽ nhiều hơn 1 nửa ma lực đấy, thậm chí nhiều hơn, sau đó nhanh chóng uống thuốc.
-Được, cứ thế đi – chỉ cần không phải đội khăn và xức tỏi, Minh không ngại mất đi 1 phần ma lực, hơn nữa bọn hắn cũng có thể chế tạo nước phép phục hồi ma lực cơ ma – Nè tom, trong phòng chứa liệu còn gì nữa không?
-Còn gì là còn gì?
-Đi xem thử không?
-Kẻ thừa kế vừa ra tay, ngươi đã dám đi xuống sao?
-Có gì không dám. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ngươi không nghe sao?
-Ta nghe nói lòng hiếu kỳ hại chết con mèo đấy – Tom nói
-Phú quý hiểm trung cầu mà. Đi thôi – Minh nói, rồi kệ tom, đút quyển nhật ký vào trong túi áo
-----------
Khi Minh đến nhà vệ sinh nữ, nó bất ngờ bắt gặp bộ 3 Gryffindor đang ở trong đó. À, sao mình lại quên tình tiết này nhỉ, Minh vuốt vuốt mũi, thuốc đa dịch đây mà. Tạm thời có 3 đứa nó trấn thủ nhà vệ sinh nữ, Minh không thể mở ra phòng chứa được, đành phải lùi lại, cùng Tom bàn về các nguyên liệu chế tạo thuốc phục sinh. Vỏn vẹn là công đoạn chuẩn bị đã có vài chục loại nguyên liệu. Có một số loại cực kỳ quí trọng mà lúc này Minh chưa có. Nhưng nhớ đến bộ 3 đang chế tạo thuốc đa dịch, Minh mỉm cười. Có cơ hội đục nước béo cò rồi...
Tin Colin bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.
Ginny thì sợ đến gần như quẫn trí. Fred và George bày ra trò đùa để chọc cho cô bé vui lên: họ thay phiên nhau núp sau mấy bức tượng, trùm kín đầu bằng áo lông hay áo sơ mi, rồi thình lình nhảy bổ ra hù cô bé. Hai đứa nó chỉ chịu thôi cái trò đó khi Huynh trưởng Percy nổi khùng lên vì tức giận, dọa sẽ viết thư méc má là Ginny đang bị ác mộng. Minh cảm giác hai anh em nhà này có chút.... khùng khùng chăng
Trong lúc đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: bọn học trò lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết. Neville mua một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỉ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa. Mấy đứa khác trong nhà Gryffindor bèn bảo cho Neville biết là nó không việc gì phải lo: nó thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng, không có nguy cơ nằm trong “sổ bìa đen” của Người kế vị Slytherin. Nhưng Neville vẫn lo sợ, vì nó nghĩ nó cũng gần như là Pháo lép rồi.
Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, giáo sư McGonagall lại đi một vòng các ký túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp lễ Giáng Sinh. Harry, Ron, Hermione và Malfoy, Pansy, thậm chí là Vương Minh Thy đều ghi tên đăng ký ở lại. Minh phân vân 1 lúc, rồi quyết định trở về. Nó mỉm cười, thật trái ngược. Năm ngoái mọi người về thì nó ở lại, còn năm nay mọi người ở lại nó lại về. Thực ra minh đang nghĩ đến 1 sinh vật huyền bí ở những đất nước xa xôi như Thái Lan, Indonesia... Ngay khi Jame gửi cú (tên này đã học được cách dùng cú ma pháp) báo cho Minh biết là vệ tinh đã được phóng lên, Minh lập tức nói hắn bỏ qua các thứ khác, mà để vệ tinh tập trung vào khu vực Đông Nam á, tìm bóng dáng của một con chim lớn có cánh tay như người.
Chiều thứ năm, giờ Độc dược diễn ra như bình thường... hay là không bình thường... Học sinh hai nhà hôm nay phải học tập cách chế tạo dung dịch Sưng tấy. Hai mươi cái vạc đặt trên bàn gỗ, khói tỏa nghi ngút. Bên cạnh chúng là những cái cân đĩa bằng đồng và những cái hũ để nguyên liệu. Thầy Snape đi đi lại lại trong sương khói, hai tay chắp sau lưng, thong dong và chua ngoa mà châm chọc lũ trẻ nhà Gryffindor, đặc biệt là Harry, Ron và Neville. Ngọc Minh không để ý đến vạc thuốc đang sôi trào của nó, mà gắt gao để tâm theo dõi từng cử động của đám Harry. Không làm Minh thất vọng, khi thầy Snape không để ý, Harry hụp xuống phía sau bàn của nó, lấy ra một cái pháo bông bung xòe của Fred, dùng cây đũa phép mồi cho nó một cái. Viên pháo bắt đầu xẹt lửa kêu xèo xèo. Biết là cơ hội dành cho mình chỉ có vài giây thôi, Harry đứng thẳng người, nhắm hướng, quăng mạnh viên pháo. Viên pháo bay vút một đường cầu vồng, rồi đáp xuống đúng chóc mục tiêu là cái vạc của Goyle.
Thuốc trong vạc của Goyle phát nổ và bắn tung tóe khắp lớp. Bọn học trò rú lên khi những tia dung dịch Sưng tấy bắn trúng vào người. Nguyên cái mặt Malfoy lãnh đủ và mũi nó bắt đầu sưng lên như cái bong bóng; còn Goyle thì đưa hai bàn tay bè ra to bằng cái dĩa, bưng lấy hai con mắt, dò dẫm loanh quanh. Crable thì cánh tay sưng to hơn cả eo nó, hai cái môi của một thằng bé tên Richard thì chặn ngang nửa khuôn mặt của chính nó. Thầy Snape cố gắng trấn an và lập tức tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra. Trong cảnh lộn xộn đó, Minh theo sau Hermione lẻn ra khỏi tầng hầm.
Hermione đang ở trong văn phòng của thầy Snape tìm kiếm dược liệu cần thiết, thì đột nhiên một âm thanh lạnh lẽo vang lên làm nàng giật bắn mình
-Cô Granger, cô đang tìm gì đó! – tiếng thầy Snape vang lên sau lưng nó
-Con... con... – Hermione sợ hãi quay lại, và nhìn thấy Ngọc Minh đang cười cười đứng đó, không hề có thầy Snape. Thật may vì nàng không kêu lên sợ hãi. Hermione đi lại, véo vào hông của Minh
-Đừng đùa... làm việc... làm việc... – Minh kêu lên
-Cậu đến đây làm gì – Hermione vừa lựa đồ vừa hỏi
-Cậu làm gì tớ làm cái đó – Minh cười nói, nhanh tay lấy nguyên liệu
Khi trở về, thầy Snape sắc mặt xanh lét, có lẽ là chưa bao giờ trong đời dạy học của thầy gặp phải tình huống như vậy. Thầy đang dùng ma pháp chữa trị cho đám học trò bị trúng dung dịch Sưng tấy, mắt thì nhìn thẳng vào Harry. Thầy đã tìm ra quả pháo, lúc này chỉ còn là 1 đống đen xì, ở trong vạc của Goyle, và đe dọa sẽ làm cho kẻ gây ra vụ này bị đuổi học. Harry thì giả vờ làm gương mặt ngơ ngác, khiến Minh cảm thấy thật buồn cười. Mấy đứa này lá gan lớn thật, quả không hổ danh là sư tử Gryffindor.
Sau khi tan học, đám Harry chạy lại chỗ Minh, hỏi nhỏ
-Nè, Minh, cậu lấy trộm dược liệu làm gì vậy?
Hermione tỏ ra rất phản cảm với việc Minh làm trái nội quy của trường, mà dường như quên mất nàng vừa làm vậy. Minh nhíu nhíu mày
-Các cậu lấy làm gì?
-...
-Chúng ta đều không có bí mật của mình mà. Tất nhiên là tớ không lấy để ăn.
-...
-Được rồi. Tớ thề là tớ không biết các cậu định chế thuốc đa dịch – Minh đùa
-... – ngoài im lặng 3 con sư tử con không biết nói gì
Cuối cùng, Harry nói
-Minh, tớ thấy cậu năm nay... kỳ kỳ... từ đầu năm đến giờ chẳng mấy khi gặp cậu
-Mình đang làm nghiên cứu, cũng sắp thành công rồi. – Minh nói, sau đó thay đổi đề tài – Dường như thầy Snape biết vụ này là các cậu gây ra
-Tớ cũng có cảm giác đó – Harry thở dài – Minh, Malfoy có thể là người thừa kế sao?
-Không thể, nó quá tự đắc, không có sự trầm ổn của Slytherin. Hơn nữa vào hôm gây án, Malfoy ở phòng sinh hoạt chung, có quá nhiều người chứng kiến.
-Liệu có thể là ai? – Hermione hỏi
-Có 11 người có khả năng, trong đó có cả tớ
-...
-Thôi, tớ đi đây – Minh quay lưng đi về phía phòng “Cầu được ước thấy”