Chương 10
Không phải nụ hôn đầu đời mà là hôn thứ hai
“Này! Khóa cửa ở lì trên sân thượng làm gì thế? Xuống đây mở cửa mau!” Cái tên Hàn Tuyết Hàm chết tiệt lại la ló om sòm! Bộ không thấy người ta đang vì chuyện thất tình mà đau khổ hay sao? Mà khoan, cuộc tình này có bắt đầu bao giờ đâu, sao lại gọi là thất tình được chứ? Tôi tự cười ngạo bản thân.
“Này! Bà thim, sao không chui rúc ở trong phòng ngủ đông mà lên đây hít gió đông bắc vậy?” Không biết tự khi nào Hàn Tuyết Hàm xuất hiện ở sau lưng tôi. Hắn cứ như hồn mà bóng quế vậy, lúc nào cũng âm thầm xuất hiện. Tôi nâng ly giả vờ như cụng ly với ông Trời! “Điên hả? Cái ly cô cầm trên tay là nước trái cây mà?” Hắn bị tôi trêu ghẹo, nhún người một cái nhảy lên lan can sân thượng ngồi, hai chân đưa qua đưa lại trên không trung.
Thật tình, khi hắn không chọc giận tôi, trông hắn cũng dễ thương lắm chứ! “Tiền điện tôi đã đóng rồi.” Vẻ mặt của hắn nhẹ nhõm hẳn, cứ như mới hoàn thành một sứ mệnh to lớn vậy. Bây giờ tôi mới để ý, trong nhà không còn tối tăm nữa. Nhóc này xem ra vẫn còn chút lương tâm. Nhưng… Hắn lấy tiền từ đâu ra thế? Lẽ nào lại?...
Hắn hình như suy đoán được nghi vấn của tôi liền nói: “Tôi mới ứng trước tiền lương ở quán bar.” Cái gì? Ông làm việc ở quán bar sao?” Tôi vô cùng ngạc nhiên. “Ừ.” Rồi hắn cúi gục đâu, không nói năng gì nữa. Tôi cũng không còn hứng thú mà tiếp tục truy hỏi hắn nữa. Việc cùa mình còn lo chưa xong, thì làm sao mà lo việc cùa người khác.
Im lặng hồi lâu, bầu không khí trở nên ngại ngùng. Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí này: “Khi hôn có cảm giác gì nhỉ? Khi trao nụ hôn cho đối phương, có phải đông nghĩa với việc họ yêu lẫn nhau không?” Tôi làu bàu một mình, cứ như một bà cô không chồng chất đầy oán hận vậy. Hắn không chút bỡ ngỡ, trợn mắt lên nhìn tôi, cứ như một con cá nói: “Cô muốn biết thật sao?” “Ờ!” Tôi lưỡng lự gật đầu, cảnh tượng Chân Hy hôn Thân Ân Thể say đắm không ngừng hiện ra trước mắt tôi. Trái tim tôi không thể kìm nén được mà co rút từng cơn một.
Không nói không rằng, chưa kịp đợi tôi có bất cứ phản ứng gì, Hàn Tuyết Hàm đã đem làn môi vô cùng dịu mềm của mình mà áp vào môi tôi… Trống rỗng! Trống rỗng! Đầu óc của tôi hoàn toàn trở thành một màu trống rỗng. Ngượng ngùng, tức giận, điên tiết? Hay cho hắn một bạt tai?... Tôi thật không biết phải làm thế nào mới hóa giải được sự ngại ngùng trong lúc này nữa. Rất nhiều hành động vụt hiện ra trong đầu tôi.
Cuối cùng tôi chọn hành động: Mắt mở to, há hốc miệng nhìn hắn mà kết thúc cuộc thể nghiệm vượt thời đại đầu tiên này. Khi nhịp đập trái tim, động mạch, và cả những ngũ quan uốn khúc, nhất nhất đều trở lại bình thường, tôi chợt cảm thấy như có một luồng khí lưu từ dưới chân dần dần bốc lên. Tôi dùng hết sức lục bình sinh mà đá một cái vào chân Hàn Tuyết Hàm. Nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn, tôi thật có cảm giác sung sướng.
Khi khí lưu thăng hoa đến lồng ngực, cuối cùng tôi đã phát ra một cơn kêu gào kinh khủng trước giờ chưa từng có: “Đồ lưu manh! Cút!” Sau đó tôi sup sụp ngồi bệt xuống đất. Ông Trời ơi có phải ông đang đùa giỡn với con không? Người mình thích thì không thích mình, còn bị cái tên Hàn Tuyết Hàm ăn hiếp suốt ngày. Vậy là hết! Nụ hôn đầu đời của Cinrella ta đây cố giữ gìn suốt 20 năm trời lại bị cái tên ngang ngược cướp mất! Hic hic…
Tôi đã từng thề thốt rằng, nụ hôn đầu đời nhất định phải dành cho người mình yêu. Ít ra thì người đó phải là… Phải là Chân Hy chứ? Sao lại là cái tên mới nhìn mặt thôi mà đã thấy ghét này? Nước mắt đau lòng uất ức không nghe lệnh tôi cứ tuôn trào ra, tôi ngồi bệt dưới đât hai tay giao nhau ôm bờ vai, khóc lóc khổ sở: “Sao ông lại có thể… Có thể… Tùy tiện hôn… Hôn người khác chứ?...” Tôi cứ thút thít lẩm bẩm: “Tôi… Tôi đã giữ gìn suốt 20 năm. Muốn để dành… Cho người… Mà mình yêu. Sao ông lại có thể… Có thể?...”
Có lẽ sự việc không nghiêm trọng như những gì tôi đã biểu hiện ra ngoài, chỉ là hành động thô bạo của Hàn Tuyết Hàm đã va chạm đến vết thương lòng chưa kịp chữa trị trong lòng tôi. Chẳng qua tôi lấy đó làm cái cớ để mình có thể đàng hoàng phát tiết tâm trạng của mình. “Ông! Ừm…” Tôi sắp mở miệng tiếp tục trách mắng thì đã bị hắn lạnh lùng triển khai tấn công mãnh liệt. Hắn lại trước tôi dùng môi mìh làm vũ khí một lần nữa tấn công trong khi tôi chưa kịp có chút chuẩn bị gì cả.
“Ớn chết đi được, bà thím! Đây đâu còn là nụ hôn đầu đời nữa? Không sao đâu…” Hắn tươi cười giễu cợt: “Thật là nực cười. Trên thế gian này vẫn còn người 20 năm trời chưa hôn lần nào sao?” Chưa kịp đợi tôi có phản ứng gì, hắn lại thần bí đưa mặt qua, dùng loại giọng điệu giễu cợt đủ khiến tôi xé hắn thành trăm mảnh nói rằng: “Muốn được hôn lần thứ ba thì hảy tìm tôi. Đừng nhớ tôi quá đấy. Nếu không cả đêm ngủ không được, trên mặt sẽ dễ dàng có nếp nhăn đấy.” Gì chứ? Hắn là một tên điên khoái hôn hay sao? Ánh mắt tôi bắt đầu tóe lên hình viên đạn! Giả như ánh mắt có thể giết người, thì cái tên Hàn Tuyết Hàm đã bị tôi băm thành thịt tương lâu rồi.