Chương 35
Cuộc tranh chấp giữa tôi và hắn
“Xem ra, quan hệ giữa cậu và Chân Hy có vẻ khá tốt nhỉ?” Bút Thúy Nhi cuối cùng cũng đã phá tan đi bầu không khí. Tôi mỉm cười đau khổ, rồi hỏi: “Đúng rồi… Sao cậu lại quen với Chân Hy?” “À! Mấy lần trước Chân Hy đến học viện Hán Thâm thăm Tuyết Hàm, bọn tôi đã cùng đi dùng bữa với nhau.”
Chân Hy đến thăm Tuyết Hàm, mà cô ấy lại cùng đi dùng chung bữa với họ, xem ra quan hệ giữa cô ấy và Tuyết Hàm, nhất định không phải chỉ ở mức bình thường thôi đâu. Nhưng tôi không có hứng thú mà đi tìm hiểu chuyện này, và cũng thấy lười biếng mà nghĩ đến việc đó. “A, đúng rồi, hôm nay tôi đã không tận tình đưa cậu đi tham quan khắp nơi, lần sau tôi sẽ bù lại cho cậu.” Tôi cảm thấy rất khó xử. Vì dù sao cô ấy cũng vừa từ Mỹ sang đây, lẽ ra tôi nên thay mặt đất nước nhiệt tình tỏ lòng mến khách mà hướng dẫn cô ấy tham quan khắp nơi mới đúng chứ, đằng này tôi lại…
“Nhưng… Khi nào rảnh cậu cũng có thể đến gặp anh em nhà họ. Siêu thị Thời Thượng Quốc Tế là một trong những doanh nghiệp của ba các cậu ấy mà, cậu đến đó mua sắm có khi còn được giảm giá nữa đó!” Suýt chút thì tôi đã quên mất nói việc này cho cô ấy biết. Bút Thúy Nhi mở to đôi mắt hết cỡ: “Gì? Hàn Tuyết Hàm mà cũng có một gia thế hiển hách như thế này sao? Sao tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy nhắc đến nhỉ?” Hắn là một người rất bướng bỉnh. Đừng nhắc đến gia thế làm chi, ngay cả việc bị trường đuổi học nghiêm trọng như thế, Hàn thúc cũng chưa hề được hay biết, xem ra, hắn thật sự không muốn dính líu gì đến cái gia đình hiển hách đó một tí nào…
Suốt đường về tôi cứ nghĩ vẩn cơ về việc đó suốt, cho đến khi xe ngừng lại trước Lâu đài thủy tinh. Bút Thúy Nhi nhìn ngôi nhà của tôi suýt xoa, không còn vẻ kênh kiệu mình là người giàu có, hỏi tôi: “Đây là nhà của cậu à?” Tôi có chút tự hào trong lòng, nhưng vẫn cố ý tỏ vẻ lạnh nhạt mỉm cười trả lời: “Ừ. Ngôi nhà đó do bố tôi thiết kế, lấy tên là Lâu đài thủy tinh.” Tuy rằng sự cao ngạo của Bút Thúy Nhi đối với tôi đã bớt đi rất nhiều, nhưng thật ra, ngoài Lâu đài thủy tinh này ra, tôi thật sự không còn gì để khoe với cô ấy nữa.
Bút Thúy Nho vẫn cảm thán nói: “Trông mộng ảo quá! Quả là một ý tưởng thiết kế tuyệt vời! Tôi có thể vào đó xem được không?” “Chuyện này thì… Được thôi!” Tôi hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý. Nói gì thì nói, tôi thật sự vô cùng mong muốn hiềm khích giữa giáo sư và Tuyết Hàm có thể được hóa giải, mà hiện giờ tôi cứ như một sợi dây nối giữa họ, dần dần kéo họ xích lại gần nhau.
Phòng khách vẫn chưa mở đèn, xem ra Hàn Tuyết Hàm chưa về. Tôi cũng không biết nên thất vọng hay nhẹ nhõm nữa. Vừa bước vào nhà, Bút Thúy Nh phấn khởi nhìn ngó khắp Lâu đài thủy tinh của tôi: “Cinrella, tôi có thể di khắp nơi tham quan không?” Tôi vừa thu dọn đống rác để ở phòng khách mà trước đó chưa kịp dẹp, ngại ngùng nói: “Ừ… Cậu cứ tự nhiên.” Đúng ngay lúc Bút Thúy Nhi chuẩn bị bước lên lầu thì tiếng chuông điện thoại của cô ấy vang lên… Sau khi nghe điện thoại, Bút Thúy Nhi có vẻ như rất nuối tiếc nói với tôi: “Cinrella, tôi có chuyện gấp phải đi ngay. Lần sau rảnh rỗi tôi nhất định sẽ tham quan hết cả nhà này.” Nghe cô ấy nói, không hiểu sao tôi lại thở một hơi dài nhẹ nhõm cả người, giống như vừa mới kết thúc một cuộc đón tiếp nghẹt thở vậy.
Bỗng, ánh mắt hướng ra cửa cúa Bút Thúy Nhi như bị ngưng đọng lại, toát lên một vẻ ngạc nhiên, hoan hỉ,và pha lẫn một chút… hoang mang? Miệng của cô ấy lắp ba lắp bắp: “Hàn… Tuyết… Hàm…” Tôi nhìn theo tia mắt của Bút Thúy Nhi… Hàn Tuyết Hàm… Trái tim tôi bắt đầu ớn lạnh, xìu xuống. Thực ra tôi muốn họ gặp nhau thong thả, nhưng bây giờ thì…
Đó là Hàn Tuyết Hàm?! Sao hắn lại đứng trước cửa trông cứ như bị một ngọn núi lớn đè vào khiến không thể thở nổi vậy? Còn vẻ mặt?... Trông giống như bức tượng, không một chút cảm xúc, lạnh lùng như khiến người khác phải ớn lạnh.
“Hàn…” Tôi định mở lời giải thích, nhưng hắn cố tình như không nhìn thấy bọn tôi, chạy qua giữa hai bọn tôi, không nói không rằng thẳng lên lầu. Phút chốc, bầu không khí ớn lạnh đã bao trùm cả ngôi nhà của tôi. Tôi như lực bất tòng tâm, nhìn sang Bút Thúy Nhi: cô ấy đang cắn chặt môi, toát ra vẻ bị tổn thương.
“Các cậu… Sống chung một nhà?” Câu hỏi của cô ấy toát ra một vẻ không vui. Tôi nghĩ nhất định là cô ta đang oán trách tôi tại sao không sớm nói ra việc này cho cô ấy biết trước. Tỏ vẻ như rất có lỗi tôi gật đầu, và tính mở miệng giải thích với cô ấy rằng, không cố ý che dấu chuyện này. Bút Thúy Nhi đột nhiên trở lại bình thường như không có gì xảy ra, mỉm cười nói với tôi: “Tôi về nhé, Cinrella!”
Sau khi tiễn Bút Thúy Nhi, tôi không ngừng suy nghĩ về việc này mà vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Tôi quyết định truy hỏi Hàn Tuyết Hàm cho ra lẽ. Có lẽ đây chính là lần tiếp xúc đầu tiên, khi tôi đã hiểu rõ về con người của hắn, nên trái tim tôi không ngừng cảm thấy xôn xao bất an. Sau khi đi qua đi lại trước cửa phòng hắn rất lâu, cuối cùng tôi cũng dốc hết lòng can đảm mạnh dạn đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa phòng hắn thì…
Cửa phòng tự động mở ra. Hình ảnh đầu tiên bắt gặp chính là.. Hàn Tuyết Hàm nhìn chằm chằm vào tôi! Trong ánh mắt đó, ngoài sự lạnh lùng, sắc nhọn, hởn dỗi ra còn pha chút chán ngán? Cánh tay của tôi đang đưa lên tính gõ cửa, phút chốc bị tê cứng, treo lơ lửng trong bầu không khí ngột ngạt. Quen với hắn bao lâu nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Tuyết Hàm có vẻ mặt đáng sợ như thế. Nhìn vẻ mặt như muốn cách ly ngàn dặm đó, tôi không biết nên mở miệng nói ra những thắc mắc của mình như thế nào…
Nhưng hắn lại chủ động mở miệng lên tiếng trước: “Tại sao bà lại dẫn cô ta đến đây?” Tôi giống như con nít bị mắc lỗi, cẩn thận chậm rãi trả lời hắn: “Tôi… Cô ấy cứ một mực đòi chở tôi về… Tôi không có cách nào để từ chối…” “Cô sao vậy? Lẽ nào không có chân tự đi bộ về sao? Đồ con gái tham hư vinh. Lòng tự trọng của cô quăng đi đâu mất? Cô nghĩ rằng bắt quàng làm họ với cô ta sẽ trở nên danh giá hơn sao? Cô có biết cha con họ hại tôi thê thảm thế nào không?”
“Ăn nói đừng quá đáng như thế nhé!” Tôi bắt đầu nín nhịn không được nữa, tự trọng của mình đang bị hắn chà đạp không đáng một xu, nếu như không phản kháng lại, quả đúng là tôi đã “quăng mất lòng tự trọng”. Tôi nghiến chặt răng từng câu một trả lại hắn:
“Thứ nhất, tôi gặp cô ấy do có hẹn phỏng vấn giáo sư John. Thứ hai, Bút Thúy Nhi cố chấp đòi chở tôi về, nhưng cô ấy không biết tôi sống chung với ông. Thứ 3… Ông hãy nghe cho rõ đây: Giáo sư lần này đến đây, mục đích chính là tìm ra ông, và đem tác quyền luận văn chính tay giao lại cho ông! Uổng phí giáo sư luôn miệng nói ông nào là học trò tốt, học sinh ưu tú của ông ấy. Thật không ngờ con người ông chỉ biết nghĩ xấu về họ! Cuối cùng tôi phải nhắc nhở ông là, mặc cho giáo sư và Bút Thúy Nhi vì động cơ gì mà tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tôi, nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ là một phóng viên, tôi chỉ làm những công việc của một phóng viên thôi, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ bắt quàng làm họ với ai gì cả. Cinrella tôi đây không bao giờ là loại người như thế!”
Một hơi nói hết những gì mình nghĩ trong lòng, lập tức tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Thì ra Cinrella tôi đây có thể sống dứt khoát như thế…
Không khí trầm mặc trong 10 giây… Rầm! Sau mấy lần Hàn Tuyết Hàm tính mở miệng bắt bẻ tôi nhưng lại thôi, hắn bực tức đóng cửa phòng lại một cái thật mạnh. Đồ đáng ghét, có ngon thì mở cửa bước ra tranh luận với tôi! Tôi giận đến nỗi cả đầu bốc khói, mạnh tay gõ cửa rầm rầm. Nhưng hắn không có một chút động tĩnh. Tôi đứng làu bàu ngoài cửa phòng, “Đồ… Yếu lý rồi chỉ biết trốn trong phòng, đồ rùa rút đầu!” Rồi tôi đành bỏ đi, nhưng thật sự vẫn còn cảm thấy tức tối, không ngừng hít thở thật sâu, cô hết sức để mình bình tĩnh lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy luồng khí nóng giận trong người như đã lớn lên đến cực hạn, sau đó, luồng khí nóng giận đó lại xôn xao dâng tràn lên đỉnh đầu tôi. Cơ thể tôi bắt đầu mất trọng tâm, choáng váng nhìn thấy trời đất như đang quay cuồng.
Khi tôi bắt đầu ý thức được tình hình không ổn, thì đã giống như một cọng bún, từ trên cầu thang ngã lăn xuống. Sau mấy cái nhào lộn tôi ngã lăn xuống đất, ý thức đầu tiên sau khi bị té ngã của tôi lại là dùng hết nội lực trong người gào lên: “Hàn Tuyết Hàm! Hic… Hic…” Sau đó là một trận khóc lóc nức nở.
Hàn Tuyết Hàm lúc này như điện xẹt xuất hiện trước cặp mắt lưng tròng nước mắt của tôi, dùng giọng điệu trêu chọc như mọi khi nói: “Cô quả là ngốc ngoại hạng!” Tôi vẫn suýt xoa vì vết thương đau đớn, tức giận lẩm bẩm: “Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt của ông nữa!” Khi hắn tính sờ vào vết thương của tôi, tôi la lên: “Đừng đụng vào!”
“Chảy máu rồi kìa, dễ bị nhiễm trùng lắm!” Hắn nói. Lúc này tôi mới phát hiện, trên chiếc áo khoác và ống quần lấm lem vài vết máu đỏ tươi. “Tránh ra! Tránh ra đi!...” Tôi vẫn đẩy Hàn Tuyết Hàm ra, từ chối lời quan tâm và sự an ủi của hắn. “Ồn ào quá đi! Ngoan ngoãn nghe lời!” Hắn bực dọc la, không màng chú ý tôi đang gắng sức kháng cự, ẵm tôi lên ghế nệm. Tôi bị tiếng hét của hắn làm cho sợ sệt, chẳng mấy chốc trở nên ngoan ngoãn, yếu ớt như con dê tơ đang chờ mổ thịt, để hắn làm gì thì làm.
“Xin lỗi! Chẳng qua tôi sợ cô bị cô ta lợi dụng thôi.” Bên tai tôi đột nhiên vọng lại giọng nói hạ thấp mình thủ thỉ của hắn. Bất ngờ ghê! “Cinrella!” Tôi nghi ngờ mình đang nghe lầm, nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu hắn gọi tôi một cách… bình thường như thế. “Mặc cho cô nói gì đi chăng nữa, Bút Thúy Nhi là một người như thế nào, tôi hiễu rõ hơn ai hết. Sau này hãy tiếp xúc ít với cô ta thôi nhé!”
Tôi như cảm thấy mát lòng mát dạ, tên này nếu đã chủ động nhận sai, thì chị Cinrella tôi đây cũng không nhớ dai làm gì. Còn giữa Bút Thúy Nhi và hắn có tranh chấp gì, tôi cũng không cần biết.