Chương 40
Hỏa tinh chạm địa cầu
“Hây! Có nhớ anh không?” Từ trường học về vừa mới bước chân vào nhà, tôi đã nghe giọng nói trêu ghẹo dị hợm của hắn rồi, nghe mà muốn lăn đùng ra xỉu. Đồ chết tiệt, hắn dám nằm dài ra trên ghế nệm ở phòng khách kèm theo vẻ mặt đắc ý dị hợm. Hứ! Đáng ghét thật! Đúng là một bộ mặt mưu mô xảo quyệt! Tôi cố kìm nén nuốt nước bọt trong cổ họng, đè nén lại tất cả buồn bực của cả ngày hôm nay vào lòng… “Ở đó lảm nhảm gì thế? Không phải ông đã cá cược thắng tôi rồi sao? Còn đắc ý gì thế?”
Hắn khoa trương mà bày ra vẻ mặt dễ ghét hỏi: “Sao rồi, cảm giác khi có bạn trai tuyệt chứ! Có phải hôm nay cô đã chui vào một góc nào đó cười thầm cả ngày không?” Đúng là một tên vô duyên! Làm như tôi lợi dụng hắn không bằng, nếu không vì muốn giúp Chân Hy, hắn có đóng gói tặng miễn phí, tôi cũng không thèm ngó ngàng! “Này… Đầu óc ông cấu tạo bằng thứ gì thế? Suốt ngày ở đó mơ mộng hão huyền! Ông tưởng mình là tình thánh hả? Đúng là một người tự cao tự đại!” “Cô…”
“Bin! Bin!” Ngoài sân vọng vào nhà một hồi tiếng kèn xe. Chân Hy? Không hiểu sao tôi lại có một cảm giác mãnh liệt, khẳng định đó là Chân Hy! Nhưng… Mặc dù tôi rất muốn gặp cậu ấy, lại không tự chủ được bản thân mình, bước chạy lên lầu. Không biết tôi đang lo sợ gì? Hay là… Muốn trốn tránh điều gì nữa?
Hàn Tuyết Hàm từ trên ghế nệm ngồi bật dậy nói: “Em yêu! Đến lượt chúng ta phải xuất hiện chung với nhau rồi này! Sao nữa? Sợ à?” Mặc dù biết hắn đang nói khích, nhưng tôi lại không thể lấy hết dũng khí ra mà phản biện lại hắn. “Qua đây!” Hắn bước lên cầu thang, kéo tôi xuống” “Dám không phối hợp với tôi đàng hoàng thì cô chết chắc!” Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, cứ để mọi việc tiếp tục tiến diễn.
Khi bóng dáng của Chân Hy hiện rõ dần dần đến gần tôi, Hàn Tuyết Hàm cố tình nói lớn với tôi: “Em! Qua đây mau, xem ai đến kìa!” Đúng là một tên xấu xa! Tôi cúi thấp đầu ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Chân Hy. Có trời mới biết, tôi cùng hội cùng thuyền với Hàn Tuyết Hàm chỉ là một cuộc giao hẹn.
“Em…” Đột nhiên Hàn Tuyết Hàm như bị cứng họng không nói tiếp nữa mà nhìn chằm chằm về phía trước. Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Tôi ngước đầu lên nhìn… Trời! Tại sao… Trong sân nhà mình, mới chớp mắt… Người ở đâu mà chui ra nhiều thế này? Chân Hy… Bút Thúy Nhi?!... Giáo sư John? Còn có cả… Tôi rùng mình ớn lạnh: Còn có cả Hàn thúc nữa?! Mỗi người họ đều mang theo vẻ mặt lạnh nhạt và tâm trạng khác nhau mà quan sát Hàn Tuyết Hàm… Và cả… Người vô tội là tôi! Cảm giác không tốt bắt đầu nảy sinh, tôi cảm thấy ớn lạnh từ trên đỉnh đầu xuống gót chân.
“Mọi người… cùng hẹn nhau đến đây à?” Tôi choáng váng hỏi họ, bất chợt bắt gặp ánh mắt của Chân Hy. Trái tim tôi càng đau nhói hơn giống như ngàn kim xuyên tim vậy! Nhất định… Chân Hy đã nghĩ rằng tôi và Hàn Tuyết Hàm đã thật sự yêu nhau mất rồi… Nếu như tâm trạng của Chân Hy giống như Hàn Tuyết Hàm đã nói. Vậy… Tại sao Chân Hy không hề có một dấu hiệu quay về nào cả? Lẽ nào… Trong mắt Chân Hy mình thật sự không quan trọng như mình đã tưởng sao? Nếu thế, tại sao cậu ấy lại khó chịu với việc tôi thân mật với ai, và nòi những lời ba phải chứ?...
Bút Thúy Nhi nhẹ nhàng: “Tuyết Hàm! Ba tôi đến thăm cậu này!” Gì thế nhỉ? Thật là hoang đường, không biết cô ta đang nghĩ gì thế? Tại sao lại dẫn giáo sư John đến đây? Đúng là một sai lầm tai hại. Lẽ ra mình không nên để cô ta chở về mới đúng. Đã thế… Còn Hàn thúc và Chân Hy sao họ lại đến đây chung với nhau? Tôi như cảm thấy mình đã lọt vào cái bẫy to lớn.
Ngớ người trôi qua nửa giây, Hàn Tuyết Hàm mới từ từ nặn ra một câu: “Hàn Chân Hy! Là anh gọi họ đến phải không? Anh muốn trả đũa tôi à?” Cặp mắt giận dữ của Hàn Tuyết Hàm như viên đạn sẵn sàng xẹt ra hoa lửa, còn ánh mắt của hắn thì sắc nhọn giống như một con dao bén đâm thẳng vào điểm chí mạng của Chân Hy.
“Trả đũa?...” Chân Hy chậm rãi lặp lại, bất chợt ánh mắt của cậu ấy như hòa quyện vào ánh mắt của tôi, nấc nhẹ lên một tiếng đau thương, rồi im lặng không nói gì nữa.
Hàn Tuyết Hàm mỉm cười lạnh lùng nói tiếp: “Ha ha! Anh đang đố kị em khiến Cinrella dứt bỏ anh phải không?” Nghe hắn nói tôi ớn lạnh cả người, hắn bị điên rồi sao? Mặc dù là đang đóng kịch, nhưng cũng đâu cần ngay trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng này nói ra những lời như thế chứ?!
Hàn thúc sắc mặt lạnh băng không còn nín nhịn được nữa, thốt lên: “Đủ rồi! Đã phạm lỗi lầm lớn như thế này, mà còn dám ở đây yêu đương nhăng nhít à?” Nghe Hàn thúc nói mặt tôi liền đỏ ửng, giống như con nít mắc lỗi, tôi lúng ta lúng túng. Lần này mọi chuyện phải giải quyết thế nào đây? Sự việc càng lúc càng trở nên rắc rối…
Bút Thúy Nhi khôn ngoan cố gắng xóa bầu không khí khô khốc này, nói: “Hàn thúc, đừng nóng giận quá làm gì, cháu nghĩ… Chẳng qua Hàn Tuyết Hàm không muốn bác phải lo lắng thôi!” Nghe Bút Thúy Nhi nói vậy, Hàn thúc như bớt giận hẳn: “Thúy Nhi. Cháu không cần thay nó nói tốt làm gì. Giá như nó có một nửa thông minh đạt lý như cháu thì tốt quá! Hừ! Con không biết mau mời mọi người vào nhà à?”
“Vâng, vâng! Mời mọi người vào…” Tôi như mới tỉnh dậy trong kinh hãi, vội vàng lách người sang một bên và đẩy Hàn Tuyết Hàm đứng ngáng trước cửa từ nãy đến giờ sang một góc. Tôi muốn tận hết sức mình để bầu không khí hòa hợp hơn.
“Thích giao tiếp như thế, sao cô không đi làm tiếp viên đi, vớ vẩn!” Hàn Tuyết Hàm hất tay tôi ra, rồi lạnh lùng quay mặt bỏ đi. Thái độ gì thế? Quá đáng thật! Mọi việc bị hắn làm cho xáo trộn lên, mà còn không cho phép người khác thu xếp giùm hắn. Đúng là một tên không biết trời cao đất dày! Đáng ghét thật!... Gan ruột của tôi như bị hắn làm cho tức tối đến nỗi muốn nổ tung ra. Nhưng tôi vẫn làm ra vẻ như không có gì xảy ra, nặn ra bộ mặt tươi cười niềm nở, gồng mình giúp hắn thu xếp bãi chiến trường.
“Tuyết Hàm…” Bút Thúy Nhi vội chạy đuổi theo sau hắn, vừa vội chạy theo sau vừa nói gì đó với hắn. Trông tình cảnh đó không hiểu sao tôi lại cảm thấy đau nhói… Trời ơi! Cinrella, rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế? Nhất định mày đã bị hắn làm cho hồ đồ mất rồi!
“Cinrella!...” Hàn thúc gọi tôi. “Dạ?...” Tôi vội thu ánh nhìn lại, trả lời.
“Cinrella. Từ bé bác đã trông cháu cho tới lớn, sớm đã xem cháu như con gái của mình vậy. Nhưng thằng đầu bò Hàn Tuyết Hàm con trai bác có tính khí kì quặc như thế… Cháu thật sự chịu đựng nổi sao?” Gì chứ! Tôi không hiểu, không lẽ ngay cả Hàn thúc cũng hiểu lầm tôi và Hàn Tuyết Hàm đang cặp bồ sao? Tôi hướng ánh mắt cầu cứu vào Chân Hy, nhưng sắc mặt cậu ấy vẫn cứ lạnh nhạt, không hề thay đổi một chút nào cả.
“Không… Hàn thúc, bác hiểu lầm rồi…” Tôi không ngừng lắc tay phủ nhận, “Cháu và Hàn Tuyết Hàm không như bác đã nghĩ đâu”. Tôi cũng không biết phải biện minh cho mình như thế nào nữa. Thượng Đế ơi! Xin người hãy mau để con được giải thoát! Để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình lúc này, chẳng thà đập đầu vào tường tự sát cho rồi.
“Đừng làm khó cháu gái này nữa!” Cuối cùng giáo sư John cũng đã giải thoát cho tôi. Tôi cảm động đến rơi lệ, chỉ chưa đến mức quì gối cảm tạ cụ già thoạt nhìn có vẻ dữ dằn thật ra lại rất hiền lành này mà thôi. “Vì muốn giúp Hàn Tuyết Hàm giữ bí mật này, hẳn cũng đủ làm khó cháu nó rồi!” Á! Câu bổ sung tiếp theo của giáo sư John, suýt khiến tôi lăn đùng xuống đất chết mà ngất đi... Thì ra cả giáo sư John cũng hiểu làm quan hệ giữa tôi và Hàn Tuyết Hàm.
Tôi biết rằng chuyện này không nên tiếp tục bàn luận nữa, nên liền chuyển sang chuyện khác ngay: “Sao mọi người lại đến đây chung với nhau vậy?”
“Giáo sư John và tiểu thư Bút Thúy Nhi bận bịu ngập đầu mà còn bớt chút thời gian đến thăm viếng bác, thật tình bác cảm thấy áy náy lắm. Tuyết Hàm sang Mỹ du học bấy lâu nay, mà bác chưa lần nào chính thức đến thăm viếng giáo sư!” Hàn thúc khiêm tốn nói những lời cung kính đó với giáo sư, sau đó sắc mặt ông chuyển sang phiền muộn và đau lòng than thở nói tiếp: “Nếu giáo sư không đến viếng thăm, thì bác vẫn còn bị anh em nó và cháu dấu kín việc nó bị thôi học.”
Nghe xong, tôi mặt đỏ xuống tận cổ, không biết phải giải thích thế nào nữa. Bút Thúy Nhi đột nhiên từ sau lưng tôi xuất hiện kèm theo vẻ mặt rất ngây thơ: “Bác đừng nói thế. Chẳng qua các cậu ấy sợ bác lo lắng quá thôi! Nói chung, việc của Hàn Tuyết Hàm hãy để cháu giải quyết dùm cho.” Nghe cô ấy nói vậy tôi nhẹ nhõm cả người. Tuy rằng có chút phản cảm với lời lẽ nịnh nọt của cô ta, nhưng nói gì thì nói, cô ta cũng đã giải vây, để tôi còn có chút thời gian hít thở. Hàn thúc cáu giận nói: “Thằng Tiểu Tuyết bỏ đi đâu nãy giờ vậy?” Bút Thúy Nhi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Giáo sư John thất vọng nhìn ra cửa sổ: “Thúy Nhi, chúng ta nên về thôi! Thưa anh Hàn, về việc chuyển giao quyền đứng tên chúng ta sẽ tường tận tìm hiểu sau nhé!” “Nhất định, nhất định! Giáo sư, ngài hãy yên tâm!” Hai người không ngừng hàn huyên, rồi cung kính chào từ biệt nhau. Dõi theo bóng dáng chiếc xe chở giáo sư John và Bút Thúy Nhi dần dần rời khỏi nhà, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Một Hàn thúc hậm hực chờ đợi Hàn Tuyết Hàm quay về, một Chân Hy lạnh nhạt lạ thường từ nãy đến giờ vẫn cứ im thin thít, và cả… Hàn Tuyết Hàm không biết bao giờ mới chịu xuất hiện?...
Tất cả hiện tượng đó dường như đã hình thành một bầu không khí ảm đạm kì quái. Theo sự dịch chuyển của thời gian, không ngừng lớn lên… Cả tòa Lâu đài pha lê đều bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm và sắp phải đối mặt với rạn nứt…