Chương 44
Loài hoa duy nhất thuộc về tôi
“Ai? Dám đập phá cửa tiệm của tôi vậy trời!” Xa xa phía trước bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, trong ánh mắt của Hàn Tuyết Hàm chợt tỏ ra hoang mang thốt lên: “Chết rồi! Làm gì mà đập phá cửa tiệm bán hoa chứ?” Tôi nhìn xuống cánh tay bị thương của Hàn Tuyết Hàm, loáng thoáng hiểu ra tất cả. Tôi cố ý truy hỏi hắn: “Đồ ngốc! Bó hoa này ông lượm thật sao?” “Tôi… Tôi thấy bó hoa này để trong tiệm hoa chướng mắt quá, nên đập vỡ cánh cửa của tiệm hoa vào đó lượm bó hoa này đem ra ngoài!” “Trời… Ông?...”
“Thằng nhóc!... Đứng lại!” Chết rồi! Xa xa ở phía trước có hai viên cảnh sát đang chạy đến để tóm cổ bọn tôi… Men rượu trong người tôi bất giác bay sạch, rồi nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyết Hàm, tôi nghĩ lúc này trong người hắn chắc cũng vậy! Bọn tôi bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc hô lên: “Chạy!...” Do đó, trong nửa đêm khuya khoắt, trên con đường to lớn này bắt đầu diễn ra cuộc chạy đua giữa cảnh sát và kẻ cướp đặc sắc.
Hàn Tuyết Hàm nắm chặt tay tôi cắm đầu chạy. Hắn hụt hơi thở phì phò nói với tôi: “Đồ ngốc như cô… Mà chạy… cũng nhanh nhỉ!...” Hứ! Trong tình cảnh cấp bách thế này, mà hắn còn có thể nói đùa được sao? “Ông không biết rằng… Chị đây ngày trước từng… ở trong đội tuyển… bóng rổ sao? Ngày nào… mà… chẳng luyện… tập 500… mét!” Có lẽ từ trước đến giờ, đây chính là lần duy nhất tôi cảm thấy kiêu hãnh bởi sự cường tráng của mình. Tôi cười không được khóc cũng không xong, trong lòng lửng lơ chút cảm giác ấm áp hỏi hắn: “Sao ông… Ông lại đi… đập phá cửa tiệm của… người ta làm gì chứ?...” “Hì hì… Trò chơi mèo bắt chuột… này… Cô không cảm thấy… Như thế… Như thế gay cấn lắm… sao?…” “Gay cấn… Cái đầu ông ấy!... Sao ông không đi cướp ngân hàng cho rồi! Làm… thế khi bị đuổi bắt, thì còn cảm thấy đáng hơn chứ… Nói ra… thật là tức cười… Ai lại chỉ vì… Một bó hoa mà bị người… ta đuổi bắt chứ?...”
Không ngờ tôi lại vừa cười vừa cắm đầu chạy trốn với hắn, như giải phóng tuổi thanh xuân. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều bị bọn tôi chà đạp dưới chân, huống chi là hai viên cảnh sát tép riu. “Không được!... Không… được rồi… Tôi phải dừng… lại nghỉ mệt…” Không biết đã chạy qua biết bao nhiêu con đường hẻm, cuối cùng bọn tôi cũng đã thành công vuột khỏi sự đuổi bắt của hai viên cảnh sát đó. Lúc này bọn tôi đều đã rã rời chân tay, cả người lấm lem mồ hôi, men rượu cũng không còn một giọt. Chúng tôi cùng ngổi dựa vào tường thở hổn hển.
Hàn Tuyết Hàm tươi cười như trẻ con nói: “Trò chơi này tuyệt thật!” Bất giác tôi cũng vui vẻ hẳn lên. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Tuyết Hàm mỉm cười chân thật, phóng khoáng như thế này. Chỉ có ở trong lúc này tôi mới có thể cảm nhận được, niềm vui của hắn là chân thật và trong sáng. Suýt chút thì tôi đã bị nụ cười của hắn hút hồn, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào hắn, tôi muốn đem khoảnh khắc này vĩnh viễn lưu trữ trong tâm trí.
Hắn dịu dàng gọi tên tôi: “Cinrella…” Tôi ngượng ngùng đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hừng hực của hắn. “Tôi có thể… đề xuất một yêu cầu… được không?” Tôi đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, khuôn mặt bị men rượu làm cho đỏ gay càng trở nên hồng hào hơn.
“Xin hỏi… Cô Cinrella, tôi… Cô có thể rút tay mình lại được chưa ạ?” Tôi liền giật mình nhìn lại, mới phát hiện hai bàn tay chúng tôi nắm chặt nhau cùng bỏ chạy đến giờ vẫn chưa buông ra. Đáng ghét thật! Tên Hàn Tuyết Hàm xấu xa… Lúc nào cũng phải khiến cho người khác ngại ngùng đến nỗi muốn độn thổ mới vừa lòng. Tôi liền dùng hết sức lực rút tay ra ngay. Nhưng… lại không có cách nào rút ra được… Hắn muốn gì thế? Lúc thì bảo tôi buông tay, lúc thì hắn không chịu buông ra, bộ tưởng Cinrella ta đây dễ ăn hiếp lắm sao? Hứ! Xem ra chị đây không ra oai, thì hắn vẫn chưa biết mùi vị đau khổ là thế nào. Tôi hít sâu một hơi chuẩn bị phát tiết cơn giận dữ lên người hắn: “Ông… Ưm ưm..”
Ai dè lời nói mới lên đến cửa miệng bị trôi ngược vào trong. Hừm… Hắn dám dùng môi mình làm vũ khí bịt miệng, khiến tôi không còn sức lực để chống chọi và phản kích… “Hàn Tuyết Hàm!” Phút chốc tôi không ngừng ở trong lòng nguyền rủa hắn một trăm lần. Không! Một ngàn lần mới đúng. Xấu xa! Xem tôi là gì chứ? Bộ hắn là một tên điên thích hôn, muốn hôn lúc nào thì hôn sao? Đáng ghét thật!
Nhưng… không hiểu sao tôi lại không kháng cự, cố kìm nén nỗi hoang mang cực đổ trong lòng mình, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của hắn… Nếu đã cảm thấy phản cảm thế này, tại sao tôi lại không giãy dụa ra nhỉ? Tay chân của tôi chỉ cần kháng cự một chút, thì đã có thể không cần tốn chút sức lực mà thoát ra. Nhưng… tại sao tôi lại không ngăn lại, cứ để sự việc tiếp tục nhỉ?...
Trôi qua hồi lâu, đột nhiên Hàn Tuyết Hàm ôm lấy ngực, nhăn nhó: “Cinrella!” “Ông bị sao thế?” Tôi giật bắn cả người khi trông thấy sắc mặt trắng bệch của hắn. “Cinrella. Mau… Mau vứt bó hoa đó ngay đi!” “Ừ!” Tôi liền vội vàng đem bó hoa đang cầm trên tay vứt ra xa, “Bó hoa này có độc sao?” “Không phải… Tại tôi có chứng dị ứng với phấn hoa!” “Gì chứ?!” Tôi mở to mắt kinh ngạc, vừa cảm thấy cảm động vừa lo lắng trách hắn: “Sao ông không nói sớm?! Giờ phải làm sao đây? Quanh đây không có ai cả? Không được rồi! Tôi phải đưa ông nhập viện ngay!” Tôi căng thẳng, mồ hôi nhễ nhại.
Tôi đã cố gắng thử cõng hắn lên lưng, nhưng không nổi. Hắn mệt mỏi mắt nhắm nghiền, triệu chứng càng lúc càng tệ hại. Tôi hấp tấp lo lắng…
“Lần này thì hết chạy trốn nhé! Cô cậu đã bị bắt!” Như từ trên trời mới rơi xuống, hai viên cảnh sát chống nạnh thở hổn hển dữ dằn nhìn chúng tôi, với vẻ mặt đắc ý như muốn nói với bọn tôi rằng, “Coi lần này tụi bây chạy đâu cho thoát!”. Lúc này trong mắt tôi xem ra các “chú mèo” này cứ như những thiên sứ được nhà trời phái xuống giúp đỡ. Hàn Tuyết Hàm được cứu rồi!