Phù thủy tình yêu


Chương 48
Không nỡ buông cây trượng ma pháp ra
Thật không biết tinh thần của tôi ở dưới tình trạng nào khi rời khỏi phòng bệnh. Tôi chợt cảm thấy mình như một tên lính đào tẩu, dưới sự chứng kiến của mọi người không chút tự trọng mà giơ cao ngọn cờ trắng đầu hàng.
“Cinrella!” Có người gọi tôi? Thoáng nghe thì tôi đã biết ngay đó là giọng nói ủy mị của Bút Thúy Nhi. Bực thật! Cô ta đuổi theo tôi ra đây làm gì thế không biết! Chắc là muốn xem bộ mặt thảm hại của tôi chứ gì? Mày đừng dừng lại Cinrella! Tôi cố tình tỏ vẻ như không nghe thấy tiếng gọi, đi nhanh hơn. 
“Cinrella!... Cậu để quên đồ rồi này!” Giọng réo gọi của Bút Thúy Nhi như vang khắp hành lang bệnh viện, tôi tin rằng cả bệnh viện đều nghe thấy! Đáng ghét thật, nếu tôi còn giả vờ như không nghe thấy thì kì quá. Tôi điều chỉnh vẻ mặt buồn bã mệt mỏi của mình, cố gắng thật tự nhiên mỉm cười với Bút Thúy Nhi: “Cậu gọi tôi à? Có việc gì không?” Bút Thúy Nhi chưa kịp mở miệng đáp lại, thì khuôn mặt mỉm cười của tôi bị tê cứng ngay: Trên tay Bút Thúy Nhi đang… cầm hộp bít tết của tôi!
Đáng ghét! Do lúc nãy vội vàng rời khỏi phòng bệnh, nên tôi mới bỏ quên ở đó. Tôi vò vò đôi tay bị phỏng rát do làm bít tết đó. Bây giờ tôi mới cảm nhận được trái tim mình đã tràn ngập từng cơn đau nhói… Bút Thúy Nhi mỉm cười đắc ý nói: “Cậu để quên đồ rồi này, Tuyết Hàm bảo tôi đem trả cho cậu!” “Gì chứ?” phút chốc đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, tức giận đỏ mặt. “Còn có một tin tốt lành tôi muốn nói cho cậu biết, tôi và Hàn Tuyết Hàm đã làm lành với nhau rồi!” 
Đủ rồi! Đủ rồi! Trông vẻ mặt giễu cợt của Bút Thúy Nhi, trong lòng tôi bắt đầu chấn động. “À! Cinrella, cậu có mừng cho tôi không? Tôi đã nói rồi mà. Người có duyên số với nhau làm sao có thể dễ dàng bị người khác chia rẽ được chứ?” Lời nói của Bút Thúy Nhi thật không thể nào thẳng thắn hơn nữa. Mỗi một câu đều giống như con dao bén đâm thẳng vào tim tôi. Không được, không được! Mình không được bị lời nói của Bút Thúy Nhi ảnh hưởng đến, nhỏ này chắc hẳn là muốn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình đấy mà, Cinrella ta đây nhất định không thể bị cô ta kích bại được! Mặc dù Hàn Tuyết Hàm thật sự đã chọn cô ta, tôi cũng phải dứt khoát mà chúc phúc họ, sau đó mới ngã xuống…
Tôi miễn cưỡng gượng cười nói: “Thế à? Hôm nay người báo tin tốt lành cho tôi biết nhiều thật!” Trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh mỉm cười lạnh lừng của Hàn Tuyết Hàm, bất giác trái tim tôi như tan vỡ, đau nhói… Bút Thúy Nhi vẫn uyển chuyển mìm cười: “Cinrella! Tôi thật lòng rất cám ơn cậu, nếu không có cậu thì tôi không thể nào tìm ra Hàn Tuyết Hàm được. Trong khoảng thời gian đó Tuyết Hàm ở nhờ nhà cậu chắc hẳn đã mang lại nhiều phiền phức cho cậu đúng không? Nhưng tôi nghĩ… Sắp tới cậu ấy sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu ấy sẽ dọn ra ngay thôi.” Tôi gật gật đầu xem như là hồi đáp, nói: “Ừ! Nếu không còn việc gì khác, tôi xin cáo từ nhé, còn cái đó…” Tôi chỉ vào hộp bít tết, “Hãy vứt đi!” Trông vẻ mặt tươi cười đắc thắng của Bút Thúy Nhi, tôi buồn bã bỏ đi. 
“Ha! Lạng mạn thật! Đập phá tiệm hoa của người ta chỉ vì muốn tặng cho người yêu một bó hoa.” Đúng thế! Nghe nói người con trai đó còn là con thứ ông Hàn Chí Ân. Trông đẹp trai lắm đấy!” “Hàn Chí Ân? Có phải là đổng sự trưởng của khu mua sắm siêu thị Thời Thượng Quốc Tế không?” “Đúng thế! Hây! Tụi công tử con nhà giàu đều biết cách lãng mạn thế đấy! Tôi còn nghe hai viên cảnh sát đưa họ vào đây nói, họ dám ở giữa đường hôn nhau đắm đuối nữa đó. Ôi, cảnh tượng đó thật là…” Trong phòng nghỉ của y tá, có hai cô y tá trẻ tuổi đang thao thao bất tuyệt về chuyện xảy ra hôm qua của tôi và Hàn Tuyết Hàm. Cứ như đang thảo luận một bộ phim tình cảm lãng mạn vậy.
Đồ “bà tám”! Dở hơi! Tôi bực cả mình mắng họ trong lòng! Nhưng… ít ra như thế đã nói lên còn có người có thể chứng minh tất cả chuyện xảy ra hôm trước thật sự có tồn tại. Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tuyệt tình của Hàn Tuyết Hàm, lắm lúc tôi cứ ngỡ mình đã ảo giác, cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm hôm trước chẳng qua chỉ là sự mê muội do uống quá nhiều rượu gây nên. Nhưng bây giờ thì, tôi đã có thể khẳng định cảm giác của mình là thật, và cuối cùng đã có thể nhận định tất cả mọi chuyện của đêm hôm trước đều là tình cảm chân thật xuất phát từ nội tâm bọn tôi, mặc dù bây giờ đối với tôi dường như không có lợi ích gì nữa cả? Tôi chỉ còn có thể nói với nội tâm của bản thân rằng, hãy đem tất cả hồi ức tốt đẹp đó trân trọng cất dấu vào tim, như thế là quá đủ rồi! 
Bộp! Cái gì bị đánh rơi thế? Tôi phản xạ quay đầu qua nhìn: Bút Thúy Nhi? Bóng người che mặt vội vã bỏ đi đó không phải chính là con nhỏ Bút Thúy Nhi mà mình ghét cay ghét đáng đó sao? Nhất định là cô ta đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của hai cô y tá lắm chuyện rồi, nên mới phẫn nộ bỏ đi như thế. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi thở ra từ từ, ngay trong khoảnh khắc đó trong lòng tôi bất chợt hiện ra một cảm giác vui sướng khó tả. 
Cách đó không xa, món bít tết đã bỏ ra rất nhiều công sức mới làm ra của tôi đang nằm lăn lóc dưới đất một cách khác thường, giống tâm trạng hiện giờ của tôi: ảm đạm, lạnh lẽo, xung quanh lan tỏa ra một luồng khí nặng nề. 
“Này cô ơi…” Cô y tá lắm chuyện nhặt lấy hộp bít tết tội nghiệp của tôi vội vàng chạy theo Bút Thúy Nhi: “Cô ơi! Cô đánh rơi đồ rồi này?” Ha ha! Tôi tính mở lời ngăn cô y tá làm một việc tốn hơi sức mà vô ích này lại, nhưng lời nói lên đến cửa miệng thì bị nuốt ngược lại vào trong. Khi Bút Thúy Nhi và Hàn Tuyết Hàm gặp lại hộp bít tết bị đánh rơi này, không biết họ sẽ có phản ứng như thế nào nữa? Chị y tá đáng thương ơi, cứ coi như đây là sự trừng phạt nho nhỏ về tật lắm chuyện mà Cinrella em đây dành cho chị vậy. 
Tôi không phương hướng, một mình đi lang thang trên đường, qua từng con đường quen thuộc, tìm lại những hồi ức của ngày trước… Nhớ lại chuyện lần đầu tiên gặp hắn, bị hắn giật mất ví tiền. Nhớ lại lúc mình bị bệnh, hắn tận tụy chăm sóc cho tôi. Nhớ lại lúc tôi vô cùng buồn bã bị hắn cướp mất nụ hôn đầu đời. Nhớ lại lúc hẹn với Chân Hy lúng túng không biết mặc đồ gì, hắn đã giúp tôi thiết kế tạo hình. Nhớ lại lúc tôi không có quần áo phù hợp đến tham dự đêm hội pháo hoa, hắn đã thức trắng cả đêm giúp tôi may lại. Nhớ lại lúc tôi bị thương, hắn tỉ mỉ băng bó cho tôi. Nhớ lại khi tôi nói rất thích hoa hồng phấn, hắn không chút do dự mà đi đập phá tiệm hoa của người ta chỉ vì muốn tặng cho tôi một bó hoa hồng phấn…
Khi tôi một lần nữa lại đi đến con đường lần đầu tiên gặp hắn ở đây này, trong lòng bồi hồi một cảm giác khó tả, và cứ không ngừng ngóng trông. Ngóng trông hắn sẽ một lần nữa xuất hiện trên con đường này, vẫn với vẻ mặt lầm lì đáng ghét như lúc trước, một lần nữa cướp đi tiền tiêu vặt của tôi, hoặc biến mất như một hồn ma, sau đó lại ôm bó hoa hồng phấn thật to đột nhiên xuất hiện trước mặt… Nhưng… Mỗi lần tôi quay đầu qua nhìn, chỉ còn trông thấy ánh đèn hiu quạnh làm bạn mà thôi…
Mệt mỏi rã rời, tôi về đến Lâu đài pha lê thì trời đã khuya. Đêm hôm trước, đúng lúc này tôi và Hàn Tuyết Hàm vẫn còn say sưa nốc rượu, vốn là tôi tính khuyên nhủ hắn về nhà, ai dè cũng bị hắn chuốc rượu cho say mèm luôn. Ha ha! Lúc đó công nhận vui thật… so với sự cô quạnh như bây giờ, thật khiến cho trái tim tôi càng thêm u buồn. Lúc say, bọn tôi đều cảm thấy vui vẻ vô cùng, còn khi tỉnh, đến nỗi có mấy ngôi sao trên bầu trời cũng đều có thể đếm được rõ ràng, lại cảm thấy nhức nhối như khắc cốt ghi tâm. Nghĩ đến việc không lâu sau nữa chỉ còn mình tôi sống trong Lâu đài pha lê rộng lớn này: Ngủ dậy một mình, dùng bữa một mình, dọn dẹp nhà cửa một mình… Tôi không biết sau này còn có thể gặp lại một người như hắn nữa không? Một người chỉ biết cất dấu buồn phiền trong lòng, dùng hình thức ngang bướng bất cần, luôn cố làm ra vẻ vô ý quan tâm lo lắng cho tôi.
Có chăng một người lúc nào cũng nghĩ ra các biệt danh kì cục đặt cho tôi, mặc cho tôi vui hay buồn, làm sai hay làm đúng, hắn cũng đều dùng giọng điệu đặc trưng của mình không ngừng réo gọi tôi là, “Cô ngốc! Cô ngốc!” Có chăng một người lúc nào cũng mang lại sự ngạc nhiên cho tôi, khiến tôi từ trong trạng thái hận hắn thấu tận xương tụy chẳng mấy chốc lại chuyển sang cảnh giới cảm động đến rơi lệ. Có chăng một người chỉ dùng phương thức của mình mà bảo vệ tôi, giống như ánh nắng mặt trời rọi sáng mỗi một ngóc ngách linh hồn của tôi? Nước mắt tôi cuối cùng cũng nhẹ nhàng tuôn rơi trong màn đêm…
Dưới màn đêm tĩnh lặng đến nỗi có thể trò chuyện với linh hồn này, qua đôi mắt long lanh nước, tôi đã đọc hiểu được tâm ý thật sự của mình. Lẽ nào cuộc gặp gợ giữa tôi và hắn chỉ có thể nói là một sự hiểu lầm xinh đẹp? Tôi không hề hối hận khi gặp gỡ được hắn. Nếu hắn là người được ông Trời phái xuống trừng phạt tôi, tôi nguyện dùng cả sinh mệnh của mình để đổi lấy việc một lần nữa được gặp gỡ với hắn…
Màn đêm màu xanh đậm bao quanh tôi, không còn cảm nhận được làn hơi ấm áp đó nữa, sự ấm áp khi bị ôm chầm vào vòng tay… Cám ơn hắn đã mang lại nhiều niềm vui cho tôi! Cám ơn hắn đã dành rất nhiều yêu thương cho tôi! Cám ơn Hàn Tuyết Hàm! Cây trượng ma pháp lung linh tỏa sáng trong tay của cô bé Lọ Lem, cô ấy biết rằng đây là ám hiệu của ma pháp sĩ. Anh ta đã hoàn thành sứ mạng dẫn dắt cô bé Lọ Lem đến bên chàng hoàng tử mong mỏi bấy lâu của mình, và cũng đã nói lên đến lúc anh ta phải cáo lui. Nhưng cô bé Lọ Lem lại đã quen ỷ lại sự bảo hộ của anh ta, quen được ở bên cạnh anh ta… Nên không nỡ buông cây trượng ma pháp trong tay mình ra để cho anh ta biến mất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui