Chương 50
Sự bất lực của tòa soạn
Từ Super Hall đi ra, trái tim tôi đập lộn xộn, không biết là hân hoan hay.. lo âu nữa! Nếu như tất cả những gì Thân Ân Thể nói là thật, như thế… tôi thật sự có thể thực hiện được ý muốn bấy lâu nay là cùng sống chung với Chân Hy? Nhưng, nếu thật như Thân Ân Thể đã nói, tôi vẫn không chút do dự mà tiếp cận Chân Hy sao? Mâu thuẫn… Mâu thuẫn!
“Xin hỏi cô cần mua hoa gì ạ?” Ý! Thật là kì lạ, trong lúc suy nghĩ miên man, bất tri bất giác tôi đã đi đến tiệm hoa tươi. Điên thật! Rốt cuộc mình đang nghĩ gì thế? Không lẽ… Không lẽ mình vẫn còn nghĩ đến cái tên chỉ vì một câu nói của mình mà đi đập vỡ cửa kính tiệm hoa tươi của người ta sao? Không được, không được! Tôi không kìm nén được, rùng mình rung lên mấy cái. Nhớ lại sự lạnh nhạt hôm trước của hắn và hộp bít tết mà tôi bỏ ra biết bao công sức chế biến, kết quả lại bị vứt lăn lóc dưới sàn! Hắn đúng là một tên máu lạnh, ngang bướng, mưa nắng thất thường…
“Thưa cô, hay cô mua một bó hoa hồng phấn nhé?” Chủ tiệm hoa tươi mỉm cười ân cần quảng cáo với tôi. Trái tim tôi liền run lên lẩy bẩy. Đáng ghét thật! Sao lại nhắc đến loại hoa đó nữa vậy. Ông Trời ơi, có phải ông đang cố tình đùa giỡn với con không vậy?
“Cô chưa nghe qua câu chuyện, mấy hôm trước có một anh chàng công tử con nhà giàu, vì muốn theo đuổi người con gái mình thích, nên nửa đêm khuya khoắt đến đập vỡ cửa kính của chúng tôi, chỉ vì muốn lấy một bó hoa hồng phấn thôi.” Gì chứ? Tôi lúc nãy như người mất hồn lang thang đến đây, thật không ngờ lại đúng ngay cửa tiệm mà Hàn Tuyết Hàm đập phá. Điều quá đáng là… Chủ tiệm hoa lại… Lại lấy việc đó làm câu chuyện quảng cáo để tiêu thụ hoa của mình? Chợt tôi cảm thấy hoang mang, giả vờ chỉnh sửa tóc tai, thật ra là muốn thuận tiện dùng tay che dấu nửa khuôn mặt bị nói trúng tim đen trở nên vì ngượng của mình.
Chủ tiệm hoa vẫn say mê nói: “Ôi… Thật là lãng mạn. Giá như tôi là cô gái trong câu chuyện, thì sẽ hạnh phúc chết mất!” Tiệm hoa của cô bị đập phá thật là đáng đời! Tôi căm phẫn phản bác trong lòng, thật tình lần đầu tiên tôi mới gặp phải người cửa tiệm của mình bị đập phá mà vẫn phấn khởi như thế. Còn nữa, nếu như cô là cô gái đó, nhất định sẽ không nghĩ như thế đâu: Có Trời mới biết tên đó muốn giở trò gì sau đêm khuya khoắt tỏ ra lãng mạn, hôm sau lại trở mặt không nhận, đừng nói đến hạnh phúc gì nữa.
Cuối cùng tôi cũng nói một câu: “Ồ! Cô chủ xui xẻo quá nhỉ, khi không cửa tiệm bị đập phá.” “Không đâu, không đâu! Cô biết không. Mỗi lần khách hàng đến, tôi lại kể cho họ nghe câu chuyện này, nhờ đó tôi đã bán được một số lượng lớn hoa hồng phấn đấy!” Cô chủ tiệm si mê cười sung sướng đến nỗi không thể ngậm miệng lại. Có gì nhầm lẫn ở đây không ông Trời? Sự xúc động sau khi say rượu lại sắp trở thành chuyện tình lãng mạn lưu truyền khắp nơi thế này sao? Chỉ là… Nam nữ nhân vật chính trong câu chuyện này lại không tốt đẹp như họ tưởng. Thậm chí… bây giờ ở trong quỹ đạo cuộc sống họ chỉ còn là hai đường dây không hề giao vào nhau, không một chút liên can, mạnh ai người nấy tiếp tục sống.
“Cô chủ, hãy lấy cho tôi một bó hoa bách hợp vậy!” Tôi gọi chủ tiệm hoa. Nói gì thì nói sự việc tiệm hoa này bị đập phá ít nhiều cũng có dính dáng đến mình, vì thế tôi quyết định mua bó hoa này, vì sự an ủi trên tâm linh, cũng vì cái truyền thuyết mĩ lệ do cô chủ tiệm hoa thêu dệt ra. “Cô thật sự không mua hoa hồng phấn sao?” “Không cần đâu, hoa đó hãy để dành bán cho những người thật lòng yêu nhau đi!” Tôi bắt đầu có thiện cảm với cô chủ tiệm hay mơ mộng rồi đấy. Hoặc có lẽ lúc này đối với tôi, hoa hồng phấn quá xa xỉ chăng, nên tôi không có quyền lợi được sở hữu nó, hoặc có thể nói rằng, hoa hồng chỉ có một bó, nó đã vĩnh viễn cắm một góc ở trong trái tim tôi, ở trên thế giới này đó chính là bó hoa duy nhất thuộc về tôi.
Reng!... Điện thoại trong túi áo tôi réo lên inh ỏi. Tôi liền vội vàng bắt máy, “Xin chào! Tôi là Cinrella!” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có vẻ gấp gút của Tiểu Lâm làm bên tòa soạn, “Cinrella, cậu hãy đến tòa soạn ngay nhé, tổng biên tập có việc muốn tìm gặp cậu!” “Có việc gì không? Sao tìm gặp tôi gấp thế?” “Cậu qua đây ngay đi! Qua đây rồi sẽ biết chứ gì!” Lại có nhiệm vụ phỏng vấn gì mới chăng? Từ lần trước cả tòa soạn hay tin tôi được phỏng vấn riêng giáo sư John, tôi được họ tiếp đãi nồng hậu trước giờ chưa từng có. Tất cả mọi người đều kính nể tôi hẳn lên, ngay cả ông anh tổng biên tập “3 từ” tính tình kì quặc cũng nhìn tôi bằng con mắt khác. Hơn nữa ông anh “3 từ” còn thận trọng hứa hẹn với tôi rằng, đợi đến khi tôi tốt nghiệp, lập tức sẽ chuyển tôi thành nhân viên chính thức của tòa soạn. Lẽ nào gọi tôi đến tòa soạn gấp gáp thế là vì muốn bàn đến vấn đề này chăng? Như thế có vẻ như gấp gáp quá không? Thời gian tôi tốt nghiệp còn hơn nửa năm mà?
Suốt trên đường đi đến tòa soạn, đầu óc tôi ngẫm nghĩ đủ mỏi khả năng. Mới nghĩ đến chẳng mấy chốc mình đã trở thành tiêu điểm nóng bỏng, bất giác tôi cảm thấy bước đi của mình nhẹ hẳn lên.
“Xin chào mọi người! Lâu quá không gặp!” Tôi nhiệt tình chào hỏi các đồng nghiệp trong tòa soạn. Hử! Gì thế này? Sao ai cũng lo làm việc, không thèm để ý đến tôi? Có lẽ công việc bận rộn quá chăng? Tôi thân thiện hỏi han: “Mọi người đang bận lắm đấy à? Vậy bó hoa bách hợp này xem như là phần khen thưởng công sức của mọi người nhé!” Nói xong tôi đem bó hoa cắm vào một bình hoa rỗng. Tôi hít một hơi thật sâu nhìn bình hoa: “Ôi… Trông đẹp quá nhỉ?”
Hử! Tại sao mọi người vẫn không màng chú ý đến mình nhỉ? Vẫn còn xem tôi như không có?! Tôi liền tức tối đi qua chỗ làm việc của Tiểu Lâm hỏi cho ra lẽ: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Tiểu Lâm!” Tiểu Lâm tránh né ánh mắt của tôi chỉ chỉ vào phòng làm việc của anh tổng biên tập ở bên cạnh: “À… việc này… Cậu hãy vào hỏi anh tổng biên tập nhé!” Sau đó tiếp tục cắm cúi làm việc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này? Trông vẻ mặt nặng nề của mọi người, bất giác tôi cảm thấy mây đen kéo về phủ kín đầu mình.
Tôi nhè nhẹ gõ cửa hỏi: “Anh tổng biên tập ơi!” “Mời cô vào!” Thận trọng tôi đẩy cửa bước vào, sợ sệt như sợ mình sơ ý một cái thì sẽ dậm vào ngòi nổ của bom nguyên tử vậy. “Anh tổng biên tập tìm em có việc gì không ạ?” Anh tổng biên tập rút ra một xấp giấy trông như là văn bản, khẩu khí có chút trầm trọng nói: “Cô xem đi!”
Là tài liệu nhiệm vụ phỏng vấn mới sao? Tôi bất an lo lắng lật ra xem. Thì ra là bài lần trước phỏng vấn giáo sư John của tôi. Tôi nghi hoặc, không hiểu ý của anh tổng biên tập là gì liền hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?” “Xem tiếp đi!” Giọng nói của anh ấy vẫn cứ lạnh lùng khiến người phải căng thẳng. Tôi liền từng trang một xem xét lại thật kĩ càng.
“Á!...” Khi lật tới trang cuối cùng, xém chút là tôi đã lăn đùng ra té xỉu, bởi tôi thấy trên tờ giấy đó là quyết định “Khai trừ phóng viên Cinrella của tạp chí BEN!” Tôi hít ngược một hơi lạnh, không dám tin đó là sự thật, thận trong xem xét lại mấy lần, cuối cùng tôi có thế xác định đây không phải là một trò đùa. Lý do bị khai trừ của tôi là trong bài phỏng vấn giáo sư John thuộc Học Viện Hán Thâm, đã tiết lộ một lượng lớn thông tin cá nhân của giáo sư John ra ngoài, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày của giáo sư.
Tôi run rẩy cầm tờ giấy quyết định xử phạt thốt lên: “Sao… Sao lại có thể như thế chứ?” Anh tổng biên tập lực bất tòng tâm lắc tay nói: “Hết cách rồi!” Tôi không thể kìm chế được mình nữa, sự phẫn nộ dường như xông thẳng lên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào mặt anh tổng biên tập nói: “Việc em viết trong bài đều là sự thật, và cũng đã qua sự đồng ý của giáo sư, sao bây giờ giáo sư lại phản bác, và còn không ngừng thêm áp lực cho tòa soạn nữa chứ. Rốt cuộc ông ấy muốn gì thế?” Anh tổng biên tập sợ hãi thốt lên: “Bút Thúy Nhi.”
Bút Thúy Nhi? Nhiệt nóng giận tích tự trong tôi như trong chớp mắt đã bị ba từ này làm cho tan biến hoàn toàn. Phút chốc tôi đã hiểu ra tất cả… Nhất định là nhỏ Bút Thúy Nhi ác độc từ miệng hai cô y tá lắm chuyện, đã hay biết tất cả việc giữa tôi và Hàn Tuyết Hàm, nên sinh lòng đố kị, cho nên mới giở trò hạ đẳng này ra để tôi biết khó mà rút lui.
“Ha ha!...” Tôi vò nát tờ giấy quyết định khai trừ, ngước đầu lên trời cười to: “Bút Thúy Nhi! Xem như cô đã thắng! Sau này tôi không thể tiếp tục làm việc ở đây được nữa, cũng mất lươn nguồn sinh sống. Cô đã vừa lòng chưa hả?” Nhưng… tiếp theo mình phải làm gì đây? Phút chốc tôi như cảm thấy đất trời sụp đổ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Cinrella…” Anh tổng biên tập gọi tôi. “Thật xin lỗi.” Anh tổng biên tập vẫn y như cũ không tỏ ra vẻ gì khi xin lỗi tôi. Tôi hướng về phía anh tổng biên tập cung kính cúi đầu chào: “Thành thật xin lỗi vì đã mang lại nhiều phiền phức cho anh!” Sau đó tinh thần tôi hoảng loạn đi ra phòng anh tổng biên tập, và cũng hoàn toàn không màng chú ý đến ánh mắt đồng tình, quan tâm, hỏi han của đồng nghiệp nữa. “Có phải Cinrella đã đắc tội với ai rồi chăng, nếu không sao lại nghiêm trọng như thế chứ!” “A! Đúng rồi chắc là do cô gái lúc trưa lên đây chăng, nghe nói cô ta là con gái rượu của giáo sư John…”
Sự bàn tán xôn xao ở sau lưng tôi như ong vỡ tổ, tôi cũng không còn tí sức lực nào ngăn cản hoặc giải thích gì nữa, chỉ cảm thấy vô cùng hụt hẫng muốn về nhà ngay.