Chương 54
RANH GIỚI GIỮA KHÓC VÀ CƯỜI
Mình bị sao thế? Rốt cuộc là thế nào?... Không hiểu sao lúc rời khỏi nhà Chân Hy đến giờ, tôi cứ cảm thấy khó thở và rùng mình lạnh cóng thế này? Có một thứ gì đó ở tận sâu đáy lòng tôi đã nhẹ nhàng nứt ra, chưa kịp cảm nhận đau đớn thì đã tan biến mất...
Mắc mớ gì đến mình nhỉ? Hàn Tuyết Hàm có chọn ai mình đâu cần phải biết! Hỡi Cinrrella ngốc nghếch, lẽ nào mày bị hắn trêu trọc còn chưa đủ sao? Hắn sắp rời khỏi lâu đàicuar mày rồi đấy, còn mày thì có thể khôi phục lại cuộc sống đơn thân thanh tịnh như lúc trước, như thế không tốt sao? Sẽ không còn ai gọi mày là "Con nhỏ ngốc" đáng ghét nữa, sẽ không còn ai cứ nhí nhố kiếm chuyện với mày nữa, sẽ không còn ai mặt dày mặt dạn cướp nụ hôn đầu đời của mày, sẽ không còn ai chạy vào trường học chọc tức mày nữa...Như thế không phải tốt hơn hay sao? cái tên đáng ghét đó, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cuộc sống của mày. Có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường bình lặng của mày, cuối cùng mày đã có thể không cần kỵ này kỵ nọ, cùng chàng hoàng tử mong ước đã lâu của mày bắt đầu một cuộc sống hằng mong muốn của mày sao? Nhưng cớ sao... Mày lại cảm thấy khó chịu, đau lòng.. và không cam tâm thế...
..."Ôm... Ôm tôi!"... Trong đầu tôi không ngừng hiện ra ánh mắt đáng thương sau khi hắn bị say rượu, và cả những lời nói khiến người ta đau lòng nhưng lại rất say đắm, "Cinrella, đồ ngốc!" "Tôi...thích cô!Thích loại con gái ngốc nghếch là cô!" "Tôi rất thích..siêu thích"... Tất cả những thứ đó đều là một giấc mơ đây sao? Sao nó cứ khắc cốt ghi tâm tồn tại trong kí ức khiến người ta không có cách nào mở lòng?... Nhưng tất cả nhũng sự việc đó đều tồn tại thật sự! Nếu đã như thế, vậy thì tại sao không đợi đến khi có kết quả như mong muốn, mà còn ở trong sự lạnh giá này, hoài niệm mãi mối tình duyên sắp biến mất tăm tích này chứ?!...
"Reng!"... Chiếc điện thoại di động trong giỏ xách của tôi bắt đầu phát ra tiếng nhạc chuông sao nghe bi ai...Là Hàn Tuyết Hàm! Trái tim tôi như bị sao chổi bay vụt qua... Sau khi trôi qua niềm hạnh phúc ngắn ngủi tôi lại chìm vào cô quạnh vô biên...
Xin lỗi! Tôi nhắm mắt, tuyệt vọng tắt máy. Nếu như sự li biệt sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, vậy thì cứ để chúng ta phân ly trong lúc này đi! Không hiểu sao nước mắt tôi cứ dâng trào ra ngoài, nhạt nhòa đi cái thế giới, mê ly nhưng mâu thuẫn này. Là tuyết đấy sao? Giữa tháng 3 ấm áp này, mà lại có tuyết rơi sao? Nhưng rõ ràng là tôi đang cảm nhận được tuyết đang tuôn rơi, lạnh cóng mà tuôn rơi xuống khóe mắt và lông mi của tôi. Dấy không phải là tuyết sao? Hoặc, đây chẳng qua là cát bụi... Là thứ cát bụi bị nhiễm bẩn bởi bi thưong chuyển hóa thành tuyệt vọng...
"A! Hình như cô là cô gái lần trứoc mua bó hoa bách hợp phải không? Cô lại đến ma hoa bách hợp phải không ạ?" Bất giác tôi nhận ra mình lại lang thang đến tiệm bán hoa bị Hàn Tuyết Hàm đập vỡ cửa kính! Tâm Tinh Hoa Nghệ. Tôi nhìn chằm chằm vào cái bảng hiệu xinh xắn làm bàng gỗ của tiệm hoa, lẩm bẩm đọc theo. Vẫn là cô chủ tiệm hoa khả ái hôm trước tiếp đón tôi. "Trí nhớ của bà chủ tốt quá!" Tôi khen ngợi cô chủ tiệm hoa. "Đương nhiên rồi, một cô gái xinh đẹp như cô, ai nhìn một lần rồi sẽ không bao giờ quên được." Đúng là miệng lưỡi của người làm ăn! Tôi hơi bực trong lòng, nhưng không thể không bái phục lời lẽ ngọt ngao của chủ tiệm, đích thật rất hữu dụng.
" Vậy...Cho tôi một bó hoa hồng phấn nhé!" Sắc mặt của cô chủ tiệm liền tỏ ra bối rối:"Hoa này... đã bán hết sạch rồi ạ!" "Mau thế sao?" Tôi hơi ngạc nhiên, lẽ nào mọi người sau khi nghe cô chủ tiệm hoa kể chuyện xảy ra hôm trước giữa tôi và Hàn Tuyết Hàm nên bắt đầu thịnh hành tặng hoa hồng phấn cho nhau, nên mới mua hết như thế chăng? Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng tiệm hoa không mấy to lớn này: quả thật là không hề thấy vết tích một cành hoa hồng phấn nào cả!
Cô chủ tiệm hoa nói:"Hôm qua lúc cửa tiệm sắp đóng cửa có một người khách nam đến đòi mua hoa hồng phấn, song thời gian gần đây hoa hồng phấn bán đắt khách như tôm tưoi, tôi đành cáo lỗi với vị khách này rằng hoa hồng phấn đã bán hết rồi. Nhưng vị khách này cứ khăng khăng đòi tôi tìm cách cho anh ta 10 bó hoa hồng phấn. Anh ta còn nói mình chưa từng trân trọng một cô gái ấy, dù cho phẩi ở đây đợi suốt cả đêm chờ hoa về anh ta cũng chấp nhận, để mang hoa về tặng cho cô gái mà mình yêu thương!" Cô chủ tiệm hoa lại tiếp tục xuất chiêu quảng cáo bằng miệng của mình, nhưng không hiểu sao tôi thấy câu gì nói ra rừ miệng cô chủ tiệm đều trở nên đầm ấm và lãng mạn cả.
"10 bó? Nhiều thế cơ à!" Tôi cười cười không chút ngạc nhiên, bởi sau khi đã lĩnh giáo tài năng thêm thắt tình tiết vào câu chuyện của cô chủ tiệm, tôi không còn lấy gì mà làm lạ cả. "Ừ! Tôi đành để anh ta đặt tiền cọc lại, và hứa với anh ta rằng, ngày mai sẽ đem hoa gửi đến nhà người con gái anh ta yêu thương ngay. Nào ngờ, sáng hôm sau vừa mới mở cửa tiệm lên. Tôi phát hiện anh ta vẫn còn ngồi trong xe đậu trước cửa tiệm hoa đợi tôi giao hàng..." Cô chủ tiệm lại bắt đầu cuộc suy diễn của mình: "Thật không biết cô gái nào tốt số thế! À đúng rồi, nếu cô cần mua loại hoa đó chắc phải đợi đến ngày mai mới có, cô có muốn đặt tiền cọc trước không?"
Đúng là đầu óc kinh doanh, vòng vo một hồi chẳng qua chỉ vì muốn nêu ra việc này! "Hừm!Thôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi đại vậy thôi." Ngay cả hoa cũng làm khó dễ với tôi... Tôi buồn rười rượi rời khỏi Tâm Tinh hoa Nghệ.
"Này... Cô hoa bách hợp ơi!..." Giọng réo gọi xuyên thấu của cô chủ tiệm kéo dài vang vọng sau lưng tôi. Đang gọi tôi sao? Tôi do dự quay đầu lại hỏi:"Gọi tôi à?" "Đúng vậy, tôi chỉ muốn hỏi cô đã tìm được người thật lòng yêu mình chưa?" "Gì chứ?" Tôi giả vờ không hiểu ý của cô chủ tiệm. "A...Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là lần trước, khi rời khỏi tiệm, cô từng nói với tôi rằng hoa hồng phấn chỉ dành cho những người yêu nhau thật lòng. Tôi nghĩ chắc hẳn là cô đã có được người yêu mình thật lòng rồi phải không?"
Tôi đột nhiên như bị cứng họng. Bản thân mình đau khổ bao lâu nay, ngẩn ngơ thât thần bao lâu nay rốt cuộc là vì ai? Tại sao mỗi khi bắt đầu nhìn không rõ đường tình cảm, tôi đều không tự chủ mà đi đến tiệm hoa có ý nghĩa đặc biệt này. Rốt cuộc mình đang tìm kiếm cái gì... Hay đang nỗ lực xác định cái gì... Có lẽ vậy. Tôi không biết nên đáp lời cô chủ tiệm ma lanh này thế nào, hoặc có lẽ người ngoài cuộc có thế nhìn rõ hơn, có khi những phản ứng vô tình, mới chính là sự lựa chọn thật lòng?
Tôi nhấc bước bỏ đi. "Nhất định phải đợi tôi quay về, nhất định phải đợi tôi quay về!" Tôi âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong Hàn Tuyết Hàm vẫn chưa bị Hàn thúc đón đi, cầu mong Tuyết Hàm vẫn còn ở trong Lâu đài pha lê, không chịu về nhà. Tôi nhất định sẽ lớn tiếng nói cho Hàn Tuyết Hàm biết, "Cinrella... quay về rồi đây!"
"Chú tài xế ơi, làm ơn chạy nhanh chút đi ạ!" Tâm trạng tôi đang như lửa đốt, nên mặc dù chiếc taxi đang chạy rất nhanh tôi cẫn còn chê chậm. Đầu óc tôi trong lúc này chỉ nghĩ đến Hàn Tuyết Hàm mà thôi, không còn dung nạp được chuyện gì nữa. Tôi cứ lo sợ rằng về đến nhà trễ một bước, tất cả mọi việc sẽ biến đổi, tất cả sẽ không cồn cứu vãn được nữa. Cinrella! Cố lên! Hãy cố lên! Cô bé Lọ Lem thay đổi hành trình, bắt đầu chạy trốn tình yêu không thể biết trước! Mặc dù gian khổ đầy rẫy đang chờ ở phía trước, nhưng một khi đã kiên định ý chí, cô bé Lọ Lem sẽ không sợ gì hết, dũng cảm đi tới!