Chương 58
Tình trạng đột phát trong buổi họp báo
Quá trình được vào hội trường tuy rằng có một chút uất ức và khó khăn, nhưng cũng may Cinrella tôi đây là một người biết nhẫn nhục, không thèm trách cứ cô ta làm gì cho mệt. Hơn nữa, mục đích đến đây đâu phải vì muốn đấu tranh với cô ta? Nói đến việc đến đây gặp một người… Hừm! Dường như chẳng thấy bóng dáng của hắn ở đâu cả. Thật không biết cái tên Hàn Tuyết Hàm này lại muốn giở trò gì nữa đây? Cuộc họp báo sắp phải bắt đầu rồi, mà hắn vẫn chưa xuất hiện là sao? Không lẽ hắn vẫn chưa tha thứ cho giáo sư John?
Giáo sư John và Bút Thúy Nhi đã ngồi vào ghế để trên khán đài ngay ngắn, còn ghế dành cho Hàn Tuyết Hàm thì vẫn trống không. Đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi nóng lòng ngó nghiêng khắp 4 phía xem Hàn Tuyết Hàm đến chưa. Thật không hiểu cái tên này sao lại khoái lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa chứ, thật hồi hộp chết đi được. Ủa! Người đó không phải là Hàn thúc đây sao?
Hàn thúc được một người phụ trách ở đây dẫn bước lên khán đài, sau khi đã thi hành lễ tiết xã giao với giáo sư John, sắc mặt Hàn thúc chuyển sang nặng nề ghé tai giáo sư thì thầm gì đó. Thần sắc của giáo sư thì càng lúc càng trở nên căng thẳng, còn Bút Thúy Nhi ngồi ở bên cạnh cũng căng thẳng không kém, bấm gọi điện. Tôi nghĩ chắc hẳn cô ta đang gọi cho Hàn Tuyết Hàm.
Mọi người bắt đầu xôn xao, các phóng viên chờ đợi đã lâu bắt đầu bàn tán trách móc. “Gì chứ, bắt nhiều người ở đây chỉ chờ một mình cậu ta xuất đầu lộ diện, đúng là quá đáng!” “Nghe nói giáo sư John và cậu học trò đó từng có xích mích với nhau. Không chừng cậu ta sẽ không đến dự đâu.” “Không phải chứ? Chúng ta từ xa đến đây, cậu ta nói không đến là chúng ta phải ra về tay không à?”
Hàn Tuyết Hàm ngốc, rốt cuộc ông đang ở đâu thế? Ông có biết đang có rất nhiều người đổ mồ hôi hột vì ông không hả? Cầu xin ông đừng làm mình làm mẩy trong lúc này nữa được không? Lòng bàn tay tôi vã mồ hôi, không ngừng bấm nút gọi điện cho hắn, song lúc nào cũng chỉ nghe thông báo: “Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin quí khách hãy gọi lại sau…” Rốt cuộc hắn muốn trốn tránh gì chứ? Hắn muốn trốn tránh đến bao giờ? Hàn Tuyết Hàm! Rốt cuộc ông đang nghĩ gì vậy? Tại sao gặp phải chuyện gì ông cũng thích chọn cách trốn tránh và im lặng chứ? Tình cảm của ông đối với tôi như thế, tôi không còn gì để nói nữa, nhưng lúc này đang mở họp báo liên quan đấn tiền đồ sáng lạng của ông mà ông không đến dự, ông đúng là một tên siêu đại ngốc!
"Xin chào các bạn phóng viên xin chúc các bạn có một buổi sáng tuyệt vời!” Người chủ trì bắt đầu mở màn, đám người đang nhốn nháo dần dần bình lặng lại, ai nấy vào vị trí bắt đầu bước vào trạng thái làm việc căng thẳng. Không lẽ Hàn Tuyết Hàm đến rồi sao? Tôi mừng thầm trong lòng, nhón chân lên chăm chú đảo mắt nhìn quanh.
“Vô cùng cám ơn mọi người đã đến dự cuộc họp báo nhượng quyền đứng tên đề tài ESS của giáo sư John Berenn. Tôi biết rằng sự quan tâm đến cuộc họp báo này của quý vị vô cùng cao. Nhưng… Tôi không thể không thay mặt giáo sư John chuyển báo cho mọi người một tin xấu…” Người chủ trí áy náy tuyên bố, xem ra anh ta cũng đang rất khó xử. “Học trò cưng của giáo sư John ông Hàn Tuyết Hàm không biết do nguyên nhân gì mà đến giờ vẫn chưa có mặt? Nên giáo sư John xin tuyên bố hủy bỏ cuộc họp báo hôm nay. Xin hẹn mọi người vào một dịp khác, chân thành cáo lỗi…” Người chủ trì không ngừng hướng xuống khán đài cúi đầu tạ lỗi, cứ như người làm thành hậu quả này là anh ta vậy.
Mọi người liền như ong vỡ tổ nhốn nháo hẳn lên. “Thật là quá đáng, hắn tưởng hắn là ai chứ? Nói không đến là không đến?” “Lần sau chúng ta nhất định sẽ không đến tham dự họp báo này nữa…!”
Đợi chút đi! Mọi người hãy đợi thêm một chút nữa đi mà! Tôi thầm van nài họ trong lòng, bởi tôi vẫn còn tin rằng Hàn Tuyết Hàm nhất định sẽ đến dự. Trên khán đài cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Tôi thấy giáo sư John và Bút Thúy Nhi bắt đầu lớn tiếng với nhau, Hàn thúc cũng giận run cả người quay sang nói gì đó với người phụ trách. Cả hội trường như tràn ngập thuốc nổ, tôi có cảm giác rằng chỉ với một ngọn lửa heo hắt nhỏ xíu thôi thì đã đủ khiến cho cả hội trường to lớn này nổ tung!
“Mọi người, xin hãy dừng bước!...” Đúng ngay lúc mọi người lục tục bỏ về, Bút Thúy Nhi liền nhào lên cầm lấy mic rô bắt đầu cuộc độc diễn của mình: “Thưa các anh chị phóng viên. Chắc hẳn các vị đều đang rất mệt mỏi và bất mãn, với việc cậu học trò cưng Hàn Tuyết Hàm không thể đến dự họp báo này của cha tôi, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Song… điều tôi muốn nói chính là, tuy rằng anh Hàn Tuyết Hàm không đến hiện trường, nhưng với vai trò là người phát ngôn của anh ấy, tôi xin thay mặt anh tiếp nhận quyền đứng tên đề tài ESS do cha tôi chuyển giao!”
Tất cả các phóng viên bắt đầu chen lấn lẫn nhau chạy dồn về phía trước khán đài, chụp hình phóng vấn lia lịa, bởi không ai muốn bỏ qua cơ hội lấy cái thông tin thú vị hơn tin chuyển nhượng quyền đứng tên này. Đúng là một sự tự tin không biết xấu hổ! Không biết cô ta bằng cái gì mà dám một tay che mắt thiên hạ, tự biên tự diễn thay mặt Hàn Tuyết Hàm tiếp nhận tất cả?
“Bút tiểu thư, xin hỏi cô và cậu Hàn Tuyết Hàm có quan hệ gì ạ?” “Bút tiểu thư, zin hỏi cô làm thế có phải do cậu Hàn Tuyết Hàm ủy thác không ạ?” “Bút tiểu thư, cô có thể tự ý quyết định sao?”… Các phóng viên hỏi dồn dập, còn giáo sư John ngồi ở một bên, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Chắc hẳn ông ấy không nghĩ đến, lời nói có một không hai chắc như đinh đóng cột của mình, hôm nay ở đây lại bị chính con gái cưng của mình làm trái ngược.
Tôi chợt hiểu ra dụng ý để tôi vào hội trường của Bút Thúy Nhi, chẳng qua cô ta chỉ vì muốn chứng minh cho tôi xem, cô ta đối với Hàn Tuyết Hàm quan trọng đến thế nào. Chẳng qua chỉ vì muốn tôi biết khó mà tự rút lui, đừng làm phiền cô ta ép bức dụ dỗ Hàn Tuyết Hàm. Đúng là một cô gái độc ác!
“Xin mọi người đừng quá nóng vội. Tôi nhất định sẽ để cho cuộc họp báo này tiếp tục tiến hành thuận lợi, và xin mọi người hãy tin rằng… Bút Thúy Nhi tôi đây, hoàn toàn có thể toàn quyền thay Hàn Tuyết Hàm quyết định tất cả.” Bút Thúy Nhi nói lớn. Cô ta nghĩ mình là ai vậy? Sao lại ngang nhiên mà tuyên bố lập trường của mình thế này? Giá như Hàn Tuyết Hàm thật sự muốn đến dự, thì sẽ không cần mọi người phải tốn sức thế đâu! Cô ta đúng là một người tự cao tự đại cực kì đáng ghét!
Rầm!... Trên khán đài vọng lên một âm thanh như có môt vật nặng bị đỗ ngã xuống đât. Mọi người liền thi nhau chạy lên trước xem đã xảy ra chuyện gì? Cả hội trường đều chìm vào cơn hoảng loạn! Xảy ra chuyện gì thế?! Trái tim tôi như bị thắt chặt.
“Giáo sư John!” “Ba!...” Trên khán đài chợt phát lên tiếng hét ớn lạnh. Tôi liền dùng hết sức nhón chân lên nhìn… Trời! Sao giáo sư John lại đột nhiên ngất xỉu, lăn đùng trên mặt sàn vậy. Mọi người hoãng loạn, Bút Thúy Nhi lo lắng đến nỗi mặt trắng bệch, đỡ lấy giáo sư John không ngừng réo gọi: “Ba ơi!... Ba ơi!... Mau gọi xe cấp cứu ngay… Mau lên!” “Chết! Không còn kịp nữa rồi, ở đây có ai là bác sĩ không?” Người phụ trách như điên tiết gào thét lên: “Có ai là bác sĩ không? Giáo sư bị bệnh tim rồi!”
Bệnh tim? Bản thân giáo sư không phải là bác sĩ chuyên trị bệnh tim đấy sao? Sao lại mắc phải loại bệnh đó chứ? Thật là đáng thương, trước giờ ông ấy không biết đã cứu chữa biết bao nhiêu người, trong thời khắc quan trọng thế này lại không tự cứu mình được. Làm sao đây? Biết phải làm sao đây? Tôi vừa nhìn giáo sư càng lúc càng yếu mà hoảng sợ, và trái tim của tôi cũng đập thình thịch trong cơ thể đến nỗi khiến tôi không thể thở được.