Xách túi đồ ăn thừa vừa xin được ở một tiệm ăn nhỏ trong thành phố, Zina đủng đỉnh sải bước về khu nhà trọ giá rẻ - nơi giúp cô yên giấc sau cả ngày lêu đêu ngoài chợ người. Nói là nhà trọ cho oai vậy thôi chứ căn phòng chỉ bé bằng một túp lều, năm xưa khi cô còn lang bạc khắp đầu đường xó chợ, may mắn được bà chủ trọ nhặt về trông coi đám gia súc, bây giờ lớn to đầu, lại không có công ăn việc làm nên bà ta thương tình cho thuê phòng với giá bèo bọt, mỗi tháng chỉ có vài ba yên, cuộc sống bương trãi này mới đó đã mười ba năm, mọi kí ức tuổi thơ trong đầu cô đều trống rỗng một màu mịt mù, cứ nhắm mắt vào, cô lại nghe loáng thoáng bên tai giọng nói ai đó, gọi "Zina à", có lẽ là mẹ, cũng có thể là cha, cô không biết họ là ai, như thế nào, và tại sao lại vứt bỏ cô giữa trời mưa giá rét. Nhưng giờ thì điều đấy không còn quan trọng nữa rồi, cô đã quên hết mọi chuyện về cha mẹ, về gia đình và cả nơi cô sinh ra, cô lớn lên trong khổ cực, trở thành một con người khác, một Zina Miyano tứ cố vô thân.
Vừa bước đến cổng khu trọ, một mụ già to béo đã hờ hững quăng trả cô chiếc balo bé tẹo, đựng mấy bộ đồ rách. Chống tay lên nạnh, bà ta vênh váo quát.
- Zina Miyano, đã hai tháng nay mày chưa trả tiền phòng. Mau đi kiếm chỗ khác mà ở, để tao còn làm ăn.
Phải. Là bà chủ dãy khu trọ này đấy. Quen biết hơn mười năm nay, nhưng bà ta lại ham tiền hơn tình nghĩa, đã mấy lần mụ muốn tống cổ cô đi rồi, chỉ tại chưa có lí do thôi, dạo gần đây việc làm khan hiếm, vất vả lắm cô mới đủ miếng ăn, nếu tốn thêm tiền nhà ở, đảm bảo cô sẽ chết đói. Nhưng cô chỉ có mỗi nơi này là chốn dung thân, mụ ta đuổi đi, cô biết đi đâu bây giờ.
- Bà chủ, cho cháu thêm ít thời gian...
- Nếu ai cũng nói như mày, chắc tao chết đói lâu rồi. Không có tiền trả thì mau đi đi, đừng ở đây làm phiền tao nữa.
- Bà chủ à... - Níu áo mụ béo xuống nước năn nỉ, Zina nhún nhường ngọt giọng.
- Mau đi đi, thật phiền phức quá mà. - Mụ đay nghiến hất tay cô ra, thẳng thừng khóa cổng ngúng ngẩy vào nhà.
Thở dài nhìn chiếc balo bươm nát, Zina buồn bã cầm lên túi đồ ăn thừa, đưa ra trước mặt than oán. Đến khi nào cô mới thoát khỏi cái cảnh nghèo nàn này đây, cuộc đời đúng thật bất công, có kẻ thừa tiền đem đốt, lại có kẻ tới một xu cũng không kiếm được, người giàu khinh kẻ nghèo, xã hội chà đạp, chèn ép cuộc sống của lũ dân đen bọn cô, chẳng ai muốn mình phạm tội, nhưng vì miếng cơm manh áo, họ buộc phải vứt đi lòng tự trọng, làm ra những công việc nhơ nhuốc. Mặc dù sống trong cái thế giới tồi tàn, đầy thị phi, nhưng không hiểu sao Zina Miyano cô lại không bị nhiễm các thói hư tật xấu, ngược lại, cô còn luôn giữ mình trong sạch, tuy yêu cái ăn hơn cả mạng sống, nhưng lòng tự tôn của một con người, cô không thể đánh mất, người ta càng xem thường cô, cô càng phải chứng tỏ, mình cao quí hơn họ, ở nơi tâm hồn này. Cuộc sống cực khổ làm nên tính cách cô, cho dù vất vả, chịu nhiều gian khó, nhưng cô tuyệt đối không bỏ cuộc. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội có mặt trên đời, nhất định ông ta sẽ không tuyệt đường sống của cô. Bị đuổi thì sao chứ, trong thành phố này thiếu gì chỗ để cô tạm trú, ví dụ như công viên, trạm bắt xe buýt, mấy cái ghế ở đó nằm cũng rất êm, ngủ rất ngon, lại được ngắm sao miễn phí. Nhoẻn miệng cười trấn an bản thân, Zina khoác balo, tư lự hướng lối vào trung tâm thành phố, tạm thời cô sẽ qua đêm ở đâu đấy, ngày mai lại về chợ, treo bảng bán sức lao động.
Cùng lúc ấy, Gorgon - cựu hộ pháp hỏa, theo lệnh nữ hoàng, hỗ trợ hoàng tử, truy tìm nguồn năng lượng hắc ám. Bà mặc áo choàng đen, mũ trùm phân nửa mặt, giấu đi khuôn mặt trẻ và mái tóc bạc trắng. Xem ra, khu chợ đen Norabu là nơi tà khí phát tán mạnh mẽ nhất, bà ngửi thấy mùi máu lạ, không tanh tưởi như máu con người, cũng không nồng đặc giống huyết phù thủy, có lẽ là một loài khác, kiểu như sứ giả địa ngục vậy, trong gió còn thoang thoảng hương thơm hoàng tộc, hình như người gây ra vụ đổ máu này là hoàng tử Yuki Tsutoshi, quả không hổ danh con trai nữ hoàng, làm việc rất nhanh, gọn, lẹ. Nhiệm vụ lần này, chắc không cần bà nhúng tay, để mình hoàng tử giải quyết, bà yên tâm rất nhiều. Đã lâu không xuống trái đất, Gorgon phải tranh thủ đi dạo một vòng Tokyo, thăm hỏi vài người bạn cũ, ẩn cư tại nơi đây. Nghĩ đoạn, Gorgon khoát áo choàng, ngồi lên chiếc thảm bay, hòa mình vào không khí.
***
Lang thang khắp các con đường, Zina mệt mỏi gé vào một trạm xe buýt nghỉ chân. Bầu trời đã trở đêm, mây mù che sao sáng, chỉ nhìn sơ sơ cũng biết sắp có mưa, sớm không, muộn không, lại mưa vào đúng ngày cô bị đuổi khỏi nhà trọ, đời nó nhọ vậy đấy, số cô xui xẻo, thôi thì cứ mạnh mẽ đối mặt, không khéo sau cơn mưa trời lại sáng, cô sẽ may mắn kiếm được công việc tốt, tìm ra chỗ ở rẻ. Gạt đi những phiền não trong đầu, Zina vô tư nhúp một miếng bánh gạo, nhai một cách ngon lành.
Mưa chuẩn bị đổ, đường xá vắng tanh, ai ai cũng vội vã lo về nhà trước khi mưa xuống. Phía giữa vạch vôi trắng, hiện hữu một cô gái xinh đẹp, mái tóc uốn lọn xoan, mình mặc váy suông tím, mặt trang điểm nhè nhẹ, tay túi lớn túi nhỏ, đang loay hoay với đôi guốc nhọn, có lẽ là bị gãy. Đèn báo hiệu giao thông đổi màu, hàng loạt phương tiện các loại ồ ạt lăn bánh, cô gái đó dường như không để ý thân thể mình đang đứng giữa lòng đường, và tính mạng sắp cập kề nguy hiểm.
Chiếc bánh gạo còn chưa nuốt trôi, ánh mắt Zina đã dán vào cô gái trẻ cùng con Bently đen chuẩn bị phóng tới, như một phản xạ tự nhiên, Zina lao ra ngoài đường, ôm lấy cô gái xém mất mạng, xô mạnh vào mép lề, cả hai té ra đất, mỗi người nằm một góc, đống hàng hiệu lăn lốc khắp mặt đường nhựa, cô nàng xinh đẹp ngồi dậy, đầu vẫn hơi choáng váng. Zina lồm cồm bò về phía cô ta, sắc mặt tỏ ra lo lắng.
- Cô không sao chứ?
Phớt lờ lời hỏi han của Zina, cô nàng xuýt xoa vết thương nhỏ trên khủy tay trái, mắt híp môi bặm, khinh khỉnh liếc Zina.
- Thể loại gì đây? Đồ thừa thải mà cũng dám chạm vào người ta sao?
Đồ thừa thải? Ý cô ta, Zina là đồ thừa thải, cũng phải thôi, một kẻ dơ bẩn nghèo nàn đi lung tung trong thành phố quả thực rất giống ăn mày, nhưng cô gái ấy không nên nói khó nghe như vậy, dù gì Zina cũng là ân nhân cứu mạng của cô ta, không cảm ơn đã đành, lại còn lên giọng xúc phạm cô, nhìn cô ta xinh đẹp, gia giáo, ai ngờ chỉ là lũ tiểu thư công tử nhà giàu, đạo đức bị thoái hóa. Tưởng Zina cô sợ chắc, làm ơn mắc oán, con người thời này, càng ngày càng không ra gì.
Không dễ bắt nạt, Zina hếch cằm lớn tiếng.
- Này cô kia, "đồ thừa thải" vừa cứu cô đấy.
- Ta không mướn ngươi làm việc đó. Nếu muốn vòi tiền thì đừng có mơ. Lũ ăn mày bần hàn.
Cô gái trẻ đứng dậy, khom lưng thu hết đống đồ rơi rớt, nhướn mày cười khẩy Zina, rồi phủi mông đi mất.
Zina tức đến cứng họng, phẫn nộ ném chiếc balo đựng quần áo trúng đầu cô ả kiêu ngạo, ả ta xoay người gằn dọc nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Bất giác Zina cảm thấy ớn lạnh sống lưng, không phải ả ta có phép thuật đó chứ, liếc cô lâu như vậy không mỏi con mắt sao? Đắc thắng thầm cười trong bụng, Zina hả hê phủi đồ đứng lên, đừng chê cô nghèo mà muốn làm gì thì làm, cô không cha không mẹ, nhưng không có nghĩa cô cam chịu nhịn nhục, thà người khác chửi cô là "ăn mày bần hàn", okey cô nhịn được, nhưng người nói ra bốn chữ ấy lại là kẻ cô hy sinh bản thân cứu, cô quyết không để yên.
- Ngươi... - Chỉ tay vào mặt Zina, cô ả rít lên đay nghiến. - Hãy đợi đó. To gan đụng vào trưởng nữ đại gia tộc phù thủy Atsushiko, ngươi sẽ chết không toàn thây.
Ném lại cho Zina lời đe dọa xanh rờn, cô ả phe phẩy, xách túi đồ mất dạng. Nụ cười hả hê của Zina tắt ngúm, thay vào đó là sự hoang mang khó hiểu. Chỉ tại cô nóng quá nên quăng bừa, có cần cảnh cáo mạnh miệng vậy không. Lại còn đại gia tộc... phù thủy. Nghe nực cười biết bao, cô ta tưởng cô là con nít hay sao.
Gia tộc phù thủy, chết không toàn thây. Toàn mấy điều vớ vẩn. Nếu biết hành động cứu người vừa nãy là dư thừa, chắc chắn cô sẽ không dại gì mà hy sinh bữa ăn vì một kẻ phách lối. Xoa xoa mấy vết trầy xướt trên tay, Zina thong thả về bến xe buýt, tiếp tục phần ăn. No bụng trước rồi tính, cô không quan tâm cái gia tộc phù thủy đó là gì, cứ ngủ một giấc, ngày mai nghĩ sau.
Đôi khi vô tư sẽ giúp lòng người thanh thản, nhưng nếu vô tư quá, như trường hợp Zina đây... thì đó là một sự nguy hiểm ...đối với bản thân chính mình.