Ngưỡng cửa mùa thu, bầu trời thêm trong vắt, mây trắng êm ả lượn lờ thành từng khóm nhỏ, tạo nhiều hình thù đa dạng kì quái. Gorgon ngồi trên tấm thảm xanh biếc, tàng hình giữa khoảng không trung rộng lớn, bên cạnh là cô gái nhỏ ăn mặc rách rướm, tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, gần mép còn dính mấy miếng hành sau vụ ăn càn ăn quét gây ra. Vâng, đó chính là Zina Miyano, cô nàng ăn mày luôn treo tấm bảng đại hạ giá trước ngực ở khu chợ người. Bà trẻ khoác áo choàng đen này cứ khăng khăng nói cô là phù thủy, lại còn đòi đưa cô tới cái nơi quỉ quái nào đấy, có đồ ăn và chỗ ngủ miễn phí. Lúc đầu cô không dám tin đâu, cô gật đầu vì bụng đang đói, với lại, trông bà cô trẻ ấy cũng không có gì là xấu.
Gorgon là tên bà, bà bảo cô hãy gọi bà là trưởng lão, mắc cười một nỗi, Gorgon kêu bà ta là phù thủy, một phù thủy vĩ đại của vương quốc pháp thuật nhảm nhí nào đó. Theo cô người phụ nữ già không ra già, trẻ không ra trẻ này, bị chứng hoang tưởng vì đọc quá nhiều truyện cổ tích, cái gì mà phù thủy, rồi cả hành tinh vớ vẩn gì đó.
Ảo tưởng. Phi thực tế.
Có khi nào người này bị điên không nhỉ? Ừ thì cứ cho là bà ta có vấn đề ở đầu óc, nhưng còn mảnh vải biết bay cô đang ngồi, liệu có phải là một phát minh mới trong tương lai bị bà điên đánh cắp?
- Nghĩ xấu sau lưng người khác là không tốt, cô bé à. - Với chiều sâu về trình độ phép thuật, mặc dù đang hóng gió trời, nhưng trực giác Gorgon luôn dõi theo Zina từng giây từng phút. Cô nhóc không tin bà là phù thủy, nghĩ bà điên, bà hiểu chứ, con người mà, bây giờ có mấy ai tin vào phép màu. Đến cả một kẻ đầu đường xó chợ hay mơ ước một điều kì diệu cũng chẳng bao giờ mơ tới một mụ phù thủy điêu tàn độc đoán.
Zina là cô gái tốt, bà biết tuổi thơ cô gắn liền với nhiều tệ nạn xung quanh khu chợ đen. Vậy mà cô vẫn trong sáng lương thiện, giữ sạch cái tâm không bị vẩn đục. Quả không hổ danh là thủ lĩnh ngũ đại hộ pháp trong tương lai, bà phải báo tin vui này cho nữ hoàng gấp mới được. Càng nghĩ, Gorgon càng không dấu nổi nụ cười mị hoặc. Bà đã hơn trăm tuổi, nhưng nhan sắc không hề phai tàn, trừ khử mái tóc bạc trắng, dung mạo Gorgon vẫn tươi như hoa chớm nở.
Xoay qua xoay lại, sờ tới sờ lui, Zina gãi đầu giựt giựt vạt áo Gorgon thắc mắc.
- Cô... à, trưởng lão, thứ này không cần cánh, cũng không dùng pin, tại sao nó bay hay vậy ạ?
- Vì đây là đồ của thế giới phù thủy. - Gorgon mỉm cười giải thích.
Zina bĩu môi xụ mặt, cái gì cũng phù thủy, phù thủy. Trưởng lão là fan cuồng phù thủy chắc, nhìn già đầu rồi mà vẫn trẻ con gớm. Cùng bà đến trường học phù thủy, có ngôi trường ảo như vậy sao? Có lẽ tín đồ fan club phù thủy của bà ta đều tụ tập ở chỗ đó, còn cả tấm thảm kì lạ này nữa, chắc chắn là chôm trộm ở đâu về rồi, nhìn bà ta đẹp thế cơ mà lại bị điên.
Điên rất nặng đó.
***
Cánh cổng Witchcraft rộng mở, hiện hữu trước mặt Zina giờ đây là một tòa lâu đài cổ kính, xây cách điệu theo kiểu pháo đài trung cổ Châu Âu, gồm nhiều chóp tháp đồ sộ, xen kẽ các dãy phòng lớn và vô số cổng phụ to bé tùy kích cỡ, được bao quanh bởi một khu rừng xanh mướt, rì rào tiếng gió. Cổng chính bắc qua một con sông trong vắt, nước róc rách reo, cây cỏ xanh tốt, chim ca líu lo. Nếu chỉ dùng sơ sơ hai từ "Tuyệt cảnh", vẫn chưa chắc đã tả hết vẻ đẹp không gian ngôi trường này.
Tấm thảm bay xuyên lối vào cổng, băng qua mấy tòa tháp cao chót vót và dừng lại trước một căn phòng cũ kỹ, mang đậm nét u ám cô tịch. Zina nhìn Gorgon như ý muốn hỏi bà đưa cô tới đây làm gì. Gorgon hơi cười, nhẹ nhàng đẩy cửa, mời cô vào trong.
Đèn phòng vụt sáng, mọi thứ hiện ra rõ rệt dưới từng cây nến quanh phòng. Zina hơi ngơ ngác, cả một tòa lâu đài khổng lồ mà chỉ sài nến thôi sao? Như vậy có được xem là tiết kiệm năng lượng không nhỉ? Gạt phăng ý nghĩ nhảm nhí trong đầu cô qua một bên, Gorgon thả người xuống chiếc sofa quí tộc giữa phòng, bàn tay vân vê quả cầu trong suốt, nét mặt ánh lên vẻ nghiêm nghị đáng sợ. Sưởi ấm quả cầu bằng một ngọn lửa nhỏ, bà không nhìn cô, nhẹ tênh lên tiếng.
- Đây là Witchcraft, ngôi trường đào tạo ra những phù thủy vĩ đại nhất hành tinh phép thuật.
Witchcraft? Là tên tòa lâu đài trang trọng này sao? Trường học đào tạo những phù thủy vĩ đại. Tin nổi không khi một bà trẻ dịu dàng quay ngoắt thành một con người lạnh tính, song còn nói với cô mấy điều vớ va vớ vẩn. Giọng bà ta phả ra hơi lạnh buốt da buốt thịt, Zina ôm hai cánh tay, xoa đều lên xuống.
- Cháu vẫn không tin phải không?
- D...dạ? - Ngơ ngẩn thộn dài mặt, cô bất giác nhìn về phía trưởng lão. Bà lướt lại gần cô, đưa ra một ngón trỏ, thổi nhẹ lên đầu ngón ấy và ngạc nhiên thay... đầu ngón tay đang cháy. Không ngừng tại đó, Gorgon tiếp tục phất áo choàng, ma sát lòng bàn tay, biến hóa thêm mấy quả cầu lửa sáng chói. Mãi đến khi Zina bàng hoàng tựa lưng vô tường để giữ thăng bằng vì sốc, Gorgon mới khoát tay dừng lại. Tiến tới bên Zina run rẩy, bà nhẹ nở một nụ cười bán nguyệt tuyệt mĩ, vỗ lên bờ vai gầy gò của cô.
- Cổ tích không có nghĩa là không có thực, chỉ cần đặt niềm tin vào đó, mọi thứ đều có thể trở thành sự thật. Con là một phù thủy, một phù thủy vĩ đại trong tương lai, Zina à. Đây mới là thế giới ...con nên thuộc về.
Nói đoạn, Gorgon đẩy mạnh cánh cửa sổ bám bụi, hàng ngàn tia sáng chói chang nhỏ vào mắt cô, khung cảnh nguy nga, tráng lệ của Witchcraft như một giấc mơ mà cô chìm đắm. Mọi vật ngập tràn nắng ấm, ngôi trường cô tịch hùng vĩ, lác đác đâu đó, một vài học viên đang đi lại, nói cười rôm rả. Cuộc sống tươi đẹp này, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến. Mục đích Gorgon dẫn cô tới nơi này chỉ để tuyên bố về sự tồn tại của phù thủy thôi sao? Hay còn ẩn chứa bí mật gì khác?
"Chỉ cần theo ta, con sẽ ăn ngon mặc ấm."
Liệu, lời nói ấy, có đơn giản ám thị một bữa cơm no và một chỗ ở tốt? Phù thủy, cô ư?
Zina Miyano đầu đường xó chợ... là một phù thủy? Phép màu... có thật sao? Cô vẫn không tin lắm. Có lẽ, đây là giấc mộng.
Phải. Là một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại được.