- Zinaaaaaa ....
Hotaru, Chika và Rika đáp chổi xuống mặt đất cổng thành chính ngay sau mật lệnh của hoàng tử Aries gửi ngầm. Rika bịt miệng hốt hoảng chập chừng muốn tiến lại gần Zina. Bất chợt, cánh tay Hotaru khẽ giữ cô lại, Rika ngoảnh mặt nhìn cậu, rồi nhào vào lòng Hotaru khóc nấc lên.
Dưới nền đất ẩm ướt, dòng máu đỏ hòa trộn với nước mưa lênh láng tràn lan, nhuộm đỏ cả màu đất. Zina ngơ ngẩn trợn ngược đồng tử, cả tâm can và trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, dẫm nát và tràn đầy đau thương. Rei nằm trong lòng cô mỉm cười yếu ớt, từ ngực và khóe miệng không ngừng ộc máu tươi, cậu ho sù sụ, cố đưa tay chạm khẽ lên đôi gò má trắng bệch của cô gái trẻ, cực nhọc nói.
- Xin lỗi ...vì tôi lại ...làm e...em khóc. Khụ ...khụ ...
Zina lắc đầu ngầy ngậy, khuôn mặt đầm đìa lệ rơi, lệ nhỏ vào kẽ tim, gặm nát lồng ngực cô đau lắm. Tại sao Rei lại làm vậy? Tại sao cậu phải hy sinh vì cô? Rei ngốc nghếch, Rei khờ khạo, sao lại để cô hết lần này đến lần khác mang nợ của cậu.
Nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt tuôn dài nơi khóe mi Zina, Rei dịu dàng trấn an cô với chất giọng đặc sệt mùi huyết, hơi thở như bị rút cạn, chới với và gắng gượng đến giây phút cuối cùng.
- Tôi k... không sao ... không làm sứ ...giả nữa ... tôi sẽ không phải g... giết người ...kiếp ...kiếp này của tôi đ ... được gặp em ...tôi hạnh phúc ... lắm .... Zina, tôi tin ...em làm đ ...được. V... vương quốc này, ... không ... không thể thiếu em ... khụ khụ ... hãy ... hãy mạnh mẽ lên... khụ khụ ...
Dứt lời, bàn tay gạt nước mắt của Rei buông thỏng, hơi ấm sót lại rồi cũng biến mất. Cơn gió mang theo linh hồn Rei hòa cùng đất trời, cậu cười thật tươi thay cho lời tạm biệt cuối cùng, nhiệm vụ của sứ giả bóng đêm đến đây là chấm dứt. Yuki ôm lấy Zina để cô tựa vào ngực, bao nhiêu nước mắt quyện trong nước mưa thấm ướt cả mảng áo, cậu vẫn lặng lẽ, vẫn lãnh đạm cho cô khóc thỏa thê. Tình yêu của Rei thì ra không nhỏ bé như Yuki từng tưởng, nếu Rei không kịp thời lao xuống đỡ cho Zina đòn chí mạng này có lẽ người đau khổ và quằn quại khóc bây giờ chính là Yuki cậu.
Haru ôm đầu ngồi thơ thẩn như kẻ mất hồn, lệ chan hòa mặt lăn tràn khóe môi, mặn chát và cay đắng. Sai rồi, cậu sai thật rồi, xin lỗi Zina vì đã khiến cô ra nông nỗi này, Haru cậu đúng là tên khốn kiếp.
Chống nạnh ngước mặt cười ha hả trước cảnh tượng đầy xúc động không kìm nổi nước mắt, Suria nghiến răng rít lớn qua cuống họng cay độc.
- Tên Darka phản chủ. Một lũ ngu ngốc. Hừ, nếu các ngươi đã muốn chết cùng nhau, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.
Dứt lời, Suria nộ khí trỏ pháp trượng bóng đêm lên trời, phóng vào tầng mây đen kịt một luồng khí đen ngòm tóe lửa. Bầu trời nứt toác thành từng mảnh, mây xoắn cuộn từng lốc, gió rít gào thảm thiết, mưa ngày một dày hơn.
Phía bên kia cổng thành, hàng ngàn tên quỷ sứ ngã quỵ lăn lóc, chúng gầm rú điên dại, thân thể tan tành bởi phép thuật lính tinh nhuệ hoàng gia. Riuzo một thân choàng đỏ oai phong lẫm liệt giơ cao quyền trượng nhà vua, chỉ vào Suria hô lớn.
- Hãy mau quy hàng đi Suria, ngươi sẽ không thoát khỏi bọn ta đâu.
Lời nhà vua vừa dứt, lính chi viện từ tứ phía tràn vào đánh úp lũ quái vật đói khát đang hoành hành kinh thành, các tốp lính dũng mãnh vung kiếm giết sạch từng tên ghost, phép địa thuật khiến đám linh hồn đi lạc quằn quại rồi tan biến. Suria hoảng hốt nhìn binh đoàn của mình chết dần chết mòn, hàm răng rít lên tiếng gào thét điên cuồng.
- RIUZOOOOOO ...
Gật đầu ra hiệu cho Yuki mau kết hợp ngũ đại hộ pháp tiêu diệt Suria, nhà vua trẻ bẻ lái chổi cùng các tướng lĩnh quét sạch quân đội bóng tối. Thời khắc giao thoa giữa sức mạnh và linh hồn chạm cửa, Yuki uy quyền triệu hồn quyền trượng Aries, gọi tên từng hộ pháp chuẩn bị hợp thủ. Vòng tròn phép thuật tối cao được thiết lập, Haru lấy lại tinh thần rung trượng niệm chú, Hotaru, Rika, Chika đồng loạt làm theo. Lau đi những giọt lệ nhạt nhòa khắp khuôn mặt, Zina mím môi cằm pháp bảo vào vị trí, nhắm nghiền mắt và tập trung sức mạnh. Năm luồng sáng khác màu thoát ra từ năm cây quyền trượng bay vọt lên tầng không chót vót, lơ lửng rồi hòa quyện lẫn nhau. Yuki khẽ nhăn mày xoay pháp bảo, miệng liên hồi niệm thần chú.
Suria cười khẩy rủa thầm một câu gì đấy, sau đó hất tóc rung pháp trượng bóng đêm mãnh liệt. Một trận địa xuất hiện dưới chân Suria, mụ bất chợt nhảy khỏi đám mây tránh đòn đánh bất ngờ từ phía dưới. Ngay lập tức một quả cầu sáng rực sượt qua tóc mụ, Suria thất thần nhíu chặt mi tâm tạo vòng kết giới. Ngũ đại hộ pháp đúng không phải những kẻ tầm thường, trận chiến này, có lẽ mụ ta phải sử dụng đến ấn thuật cấm. Không kẻ nào ngăn cản được mụ, kẻ ngáng đường mụ, chỉ có con đường chết. Ném suy nghĩ ra khỏi đầu, Suria chụm hai ngón tay vừa xoay tròn vừa lẩm bẩm trong miệng, bỗng toàn thân mụ hừng hực lớp khói đen ngùn ngụt bốc, các đòn đánh của ngũ hộ pháp đều bị vô hiệu hóa. Ma thuật Suria biến tấu khôn lường, càng kéo dài thời gian chiến đấu, lợi thế sẽ càng nghiêng về phía mụ nhiều hơn. Truyền ý ọi người mau chóng bao vây tấn công Suria trực tiếp, Yuki vung trượng toan chơi trò giáp lá cà, năm hộ pháp liên kết sức mạnh cùng lúc phản công kép, lớp kết giới của Suria rạn dần rồi vỡ toạc, Suria hét lớn giải phóng nguồn năng lượng ấn thuật cấm truyền thuyết của bóng tối, một vòng khí đục ngầu sắc bén tỏa ra san bằng ngũ hộ pháp và hoàng tử, Chika và Haru tinh ý kéo áo choàng tự thủ thân, Yuki chống quyền trượng giăng màn chắn bảo vệ luôn Zina bên cạnh, chỉ Hotaru là hiếu thắng mà quên phòng thủ, hại Rika trở thành lớp lá chắn, lưỡi khí ấy cắt ngang vai Rika, cô ôm chầm Hotaru ngã khụy, nhóm hộ pháp từ từ tiếp đất điều chỉnh lại ma trận. Mọi người lo lắng chạy đến bên Rika, cô nàng bị thương và mất khá nhiều máu, may mắn lưỡi khí không có độc nên cô chỉ tạm thời ngất đi, không nguy hiểm tính mạng. Hotaru bế Rika đi sơ cứu trước, ngũ hộ pháp tan tành không đầy đủ. Suria đắng thắng cười khanh khách, trên đầu mụ phủ kín tầng mây đen nổi sấm đì đùng.
Riuzo đảo mắt quanh chiến trường chất đầy xác quái vật, đằng xa Honso cười chổi thần hớt hải nhảy xuống đất, quỳ rạp dưới chân đức vua.
- Thưa đức vua, nữ hoàng ... nữ hoàng ...người ...
Riuzo đứng hình đánh rớt quyền trượng, Honso bất lực cúi gằm mặt không dám ngẩng. Suria vẫn sung mãn oanh tạc, tiếng cười mụ lấn át cả tiếng mưa. Yuki cách xa đó một đoạn thấy cận tước Honso liền hiểu ra nguyên nhân ngài ấy cứ cúi đầu mãi không đứng lên, không riêng gì Yuki hoàng tử, cả Haru và Zina đều nhìn nhau bằng ánh mắt buồn.
Nắm chặt quả đấm trong tay, Zina mím môi đến gần Chila thủ thỉ gì đó, sắc mặt Chika hơi se lại, tiếp đó là biểu cảm nhíu mày, cô nhìn Zina chăm chú, song gượng gạo gật đầu. Khai triển phép độn thổ một cách bí mật, phòng Haru và Yuki nghi ngờ, Chika đưa Zina tới chỗ Honso và nhà vua. Zina quỳ gập gối giải bày mọi chuyện và đề nghị để mình cứu sống nữ hoàng. Ban đầu đức vua còn lưỡng lự không ban lệnh, đợi đến lúc cả Chika và Honso đồng loạt cầu xin, Riuzo mới tuyệt vọng xuống chỉ. Dù có muốn hay không, nữ hoàng là người duy nhất có thể đánh bại pháp sư Suria. Cha Kaito, mẹ Mira, mọi người, kiếp này Zina cô không có cơ hội đền đáp tình yêu và lòng tốt của tất cả. Xin lỗi Yuki vì đã không giữ được lời hứa cùng anh bắt đom đóm hôm nào. Đã tới lúc cô phải thực hiện trách nhiệm của một thủ lĩnh hộ pháp đúng nghĩa, chỉ mong khi ra đi rồi, ông trời hãy mang linh hồn cô thả vào cơn gió, mãi mãi phiêu du khắp nơi, không níu kéo trần thế, lãng quên chuyện nhân gian. Và quên cả mối tình không trọn vẹn này, quên đi Yuki Shinatawa thương dấu.
***
Cung điện hoàng gia ngập tràn trong cảnh bi thương, cây cối ủ rũ không một sức sống, sét xẻ ngang bầu trời âm u, giải thoát cho hàng vạn lít nước lạnh giá rơi hoài không ngớt.
Thị hầu lau nước mắt cúi chào thi lễ với Honso và Zina, trong điện nữ hoàng đang tập trung rất đông các bí thuật sĩ, người chép miệng bất lực, kẻ lắc đầu buồn bã. Tới khi thấy Honso vào, mọi người nhất loạt tản nhau khỏi giường bệnh nữ hoàng, rẽ lối cho Honso và cô gái trẻ mặt lấm lem đi sau bước tới. Thân thể Libra trắng bệch, môi và mí mắt thâm quầng đen láy, độc tố đã ngấm mạnh vào đường máu truyền, chỉ còn vài phút nữa, Libra sẽ vĩnh viễn từ bỏ vương quốc này.
Honso đặt một tay bắt mạch nữ hoàng, ánh sáng nàng gần như đã tắt hẳn. Đôi đồng tử tím biếc khẽ liếc qua Zina bất động bên cạnh. Cô cúi gằm mặt, trái tim run lên lẩy bẩy. Sức mạnh thanh tẩy của quang hộ pháp là huyền thoại, nó có khả năng đẩy và tiêu diệt tất cả thứ dơ bẩn trên thế gian, nhưng đối với loại kịch độc mà nữ hoàng trúng phải, phép thuật thanh tẩy sẽ giết chết chủ nhân tạo ra nó. Chỉ duy Zina mới có thể sử dụng loại phép thuật ấy, một khi nữ hoàng bình phục, nàng sẽ ban ánh sáng Atenist cho thần dân vương quốc, cứu lấy mạng sống của cả hành tinh rộng lớn này, nhưng đánh đổi với mạng sống nữ hoàng, Zina sẽ phải chết.
Ngước lên nhìn sâu vào đôi mắt trong veo nhuốm màu sợ hãi của Zina, Honso bần thần gặng hỏi.
- Cháu thực sự muốn làm điều này?
Zina mím môi gật đầu quả quyết. Đã nhận nhiệm vụ bảo vệ đất nước phép thuật, tuyệt đối cô sẽ không đổi ý, hàng vạn sinh mạng ngoài kia đang tuyệt vọng kêu cứu, Zina không muốn mình ích kỷ chỉ biết sống cho bản thân. Cô có một đôi mắt rất đẹp, và chính đôi mắt ấy đã thay Zina trả lời câu hỏi Honso. Đành lùi qua để Zina ngồi gần nữ hoàng, cô mỉm cười cúi chào ngài cận tước lần cuối, song nhắm mắt áp bàn tay lên trái tim lạnh giá nơi lồng ngực nữ hoàng
Honso quỳ gập gối dập đầu dưới chân Zina. Hàng loạt thuật sư kính nể cũng gập gối với tất cả niềm tôn kính. Bất chợt căn phòng điện lung linh sáng chói màu trắng tinh khiết, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
***
Riuzo cùng mọi người gồng hết sức lực đánh trả mụ pháp sư bất bại, cấm thuật Suria càng ngày càng biến hóa, nhà vua tuyệt vọng nhìn hố đen tử thần đang càn quét từng tấc đất, người lính, Yuki căm phẫn khụy gối, dáng một đấm thật mạnh thay cho cơn thịnh nộ không thể dập tắt. Người chết như ngã rạ, vô số tướng lĩnh dũng cảm quên thân ngã xuống.
Suria được nước lấn chiếm hơn, mụ khinh bỉ buông lời mỉa mai đầy ngạo mạn. Khi tất cả đã không còn gì để mất, phía chân trời đột ngột thấp thoáng ánh sáng vàng rực của thiên thể tròn to lớn mang tên Atenist. Tất thảy con mắt từ hoàng tộc đến dân chúng nhất loạt hướng lên tràn ý cười. Suria bàng hoàng lơ đãng ấn thuật cấm, mụ nghiến lợi rít lên phẫn uất.
- Sao các ngươi dám ... Libra, không phải ngươi đã chết ư?
Mưa rả rích rơi. Từ trong lớp mây đen dày đặc thấp thoáng thân ảnh phát sáng mãnh liệt. Riuzo ngẩn người môi mấp máy, trái tim nhà vua như được sống lại. Libra mặc hoàng phục nữ hoàng lộng lẫy, đầu lơ lửng vương miện ánh sáng, cây quyền trượng cán cân huyền thoại tỏa ra nộ khí bức người. Suria hoảng hồn đánh rớt pháp trượng, mặt đối mặt với Libra thoảng nét run rẩy.
Hàng vạn quân lính dưới đất vui mừng tung hô, quỳ rạp gối hô lớn khẩu lệnh "nữ hoàng muôn năm".
Libra oai hùng nghiêng quyền trượng, mỗi câu mỗi chữ nàng nói ra đều khiến Suria kinh hãi lùi bước.
- Ngươi sẽ không bao giờ làm hại được con dân của ta đâu pháp sư bóng tối à. Thay mặt những người đã ngã xuống và thủ lĩnh hộ pháp, nhân danh nữ hoàng pháp thuật, ta sẽ phong ấn linh hồn tội lỗi của ngươi, mãi mãi không thể siêu thoát. Suria, hãy kết thúc tội ác của ngươi tại ngay đây.
Dứt lời, quyền trượng nữ hoàng phóng ra một vòng sáng mãnh liệt, Suria nghiến hàm đẩy cấm thuật lên bậc cao hơn, vòng sáng đi xuyên qua cấm thuật hắc ấm vây hãm mụ ta lại, Libra phẩy tay thật nhẹ nhàng, cả Suria và cấm thuật bóng tối quằn quại gào thét, sau vài phút chống chọi, cuối cùng mụ ta cũng gục xuống hóa thành trăm mảnh, nổ tung sáng rực nền trời.
Sau cơn mưa trời lại nắng, Libra mỉm cười niệm chú khôi phục làng mạc và kinh thần, mặt trời lật đật ló rạng sau vài ngày giông tố. Ngón chân vừa chạm đất, Libra liền bị Riuzo kéo vào lòng mạnh mẽ hôn. Một lần nữa dân chúng và quân lính cùng tung hô "nữ hoàng vạn tuế.", Haru thở phào vỗ vai Yuki, lần đầu tiên Yuki chịu nhoẻn miệng nở nụ cười tươi tắn, đệm vào bầu không khí náo nhiệt thêm nhiều niềm vui. Bỗng chốc cậu nhớ đến cô gái mắt đen nhỏ bé, từ lúc giúp cha đấu với Suria, cậu quên béng cô mất. Nghe cha Riuzo bảo Honso đã đưa Chika và Zina trở về hoàng điện an toàn, chỉ cần Yuki cậu gặp lại Zina, cậu nhất định không ngần ngại mà bày tỏ tình cảm giấu kín bấy lâu.
Zina, hãy đợi cậu.
***
Một vài năm sau ...
Đỉnh núi Waldze vẫn yên tĩnh và bình lặng như ngày nào, thả bộ trên thảm cỏ xanh mướt, Yuki mặc nhiên để gió bới xù mái tóc vàng óc dưới ánh mặt trời chói lòa. Ngọn đồi đom đóm thấp thoáng bướm bay chim hót, tiếng cây rừng reo hòa tấu lên bản nhạc thiên nhiên đầy màu sắc. Thấp thoáng xa xa là hai đứa trẻ đang đuổi nhau nghịch ngợm, trên tay mỗi đứa là chiếc vợt bắt côn trùng xinh xinh. Bỏ con bướm vàng nhỏ nhắn vào lọ thủy tinh trong suốt, cậu nhóc răng khểnh bẽn lẽn dúi vào tay cô bé tóc nâu, hành động đáng yêu ấy khiến Yuki khẽ bật cười, thảng hoặc miên man cậu lại nhớ đến người con gái mắt đen mà cậu yêu tha thiết.
Cái ngày định mệnh hôm đó, Zina đã bỏ cậu ra đi mãi mãi. Sau khi về đến hoàng điện, Yuki nhận được tin dữ từ Chika, cô nói, Zina vì cứu sống nữ hoàng đã hy sinh tất cả năng lượng, lúc cậu tới nơi cô chỉ còn thoi thóp nằm trên giường, cậu ôm cô khóc rất nhiều, bao nhiêu yêu thương kiềm nén đều chan hòa cùng nước mắt, mặn chát tới sót lòng. Zina cười rạng rỡ, lòng trãi đầy nắng ấm, thật không ngờ đến phút cuối có thể gặp mặt Yuki, được cậu ôm chặt và cảm nhận tình yêu của cậu. Phổi cô như bị ngập nước, hô hấp trở nên cạn dần. Cô đưa tay gạt nước mắt Yuki, nhoẻn miệng gục đầu vào bàn tay ấm áp đong đầy hơi nóng Yuki.
- Em sẽ trở lại vào ngày gió dừng chân. Đừng đau lòng vì em Yuki ạ, hãy trở thành một người vua tốt nhé, tình yêu của em.
Nói đoạn, Zina gắng gượng nhoài mình vòng tay qua cổ Yuki, đặt nhẹ lên môi cậu một nụ hôn thơm mát, nụ hôn mà cô mong mỏi suốt cả cuộc đời, nụ hôn chỉ có những người yêu nhau mới cảm giác và thấu hiểu. Hơi thở cuối cùng cũng dứt, thân thể Zina nhạt nhòa rồi rã thành hàng ngàn tinh thể lấp lánh, tan biến vào cơn gió vừa đi qua. Yêu thương và nước mắt của cậu, cũng dần bay theo cơn gió ấy.
Tiếng khóc trẻ nhỏ ré lên vang cả trời. Yuki giật mình đánh mắt qua hai thân ảnh bé con, một đứng một ngồi phía trước mặt, cô bé gái vô tình để xổng mất con bướm trong lọ, cậu nhóc kia bối rối gạt nước mắt dỗ dành, dỗ mãi mà bé gái không nín, cậu bé kia cũng mếu máo ôm mặt rấm rức. Cười nhẹ toan kéo áo choàng đến bên hai nhóc con, bỗng bước chân Yuki chợt khựng lại khi bắt gặp nụ cười tỏa nắng quen thuộc của cô gái vừa xuất hiện, cô mặc váy xanh lơ, tóc nâu xõa bay nhẹ, đôi tay dịu dàng choàng ôm bé gái thút thít, đôi mắt đen láy lung linh ánh nét cười, trong phút chốc trái tim lạnh giá Yuki khẽ ấm dần, lồng ngực phập phùng cảm xúc run rẩy, gió lỡ nhịp chân dừng lại đôi chút, Yuki nhẹ cười tiến đến đối diện với cô gái xinh đẹp kia. Cô ngẩng đầu nhìn cậu ngơ ngác, bất giác Yuki quỳ một gối xuống bẹo nhẹ má bé gái xòe ra lòng bàn tay, chú bướm nhỏ nhịp nhàng đập cánh, cậu nhóc a lên vui sướng rồi cẩn thận bắt chú bướm xinh tặng cô gái nhỏ mít ướt nãy giờ. Cuộc vui lại tiếp tục, hai đứa trẻ lon ton chạy nhảy đùa nghịch.
Cô gái mắt đen hiền hòa liếc Yuki lên tiếng.
- Cảm ơn anh.
Cậu trầm lặng một lát, song quay qua cô xòe bàn tay trái, cười nhạt.
- Chào em, tôi là Yuki Tsutoshi.
Cô gái niềm nở gật gù, rồi cũng đan bàn tay nhỏ vào tay Yuki. Cái bắt tay ấm áp nhưng không quá gượng gập, cô gái điềm đạm cất giọng, một chất giọng thanh khiết quen thuộc của ngày xưa, nhưng lại mở đầu ột mối quan hệ mới.
- Em là Hana, Hana Miyano.
Và câu chuyện lại bắt đầu.