Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Vĩ lên giường với người khác, nhưng cậu ta chưa bao giờ rơi vào tình thế khó xử như lúc này.

Người trưởng thành lên giường đều là đôi bên tình nguyện, nếu chỉ là bạn giường hoặc yêu đương vụng trộm thì cởi quần là vợ chồng, mặc quần là người dưng, đôi bên hiểu lòng nhau là được.

Giờ thì hay rồi, bạn giường ngồi la liệt quanh bàn, buổi tối xếp hàng lên giường, ban ngày trợn mắt chơi Người sói sát nhân thì gọi là gì? Màn kịch đầy cao trào thế này, kịch bản phim cũng chẳng nghĩ ra được đâu.

Đỗ Vĩ cũng tự biết mình là thằng cặn bã, nghĩ đến một cô gái như Trần Hủy, không màng sinh tử lên đảo cùng mình, trong lòng cũng áy náy lắm. Nhưng thề thốt phủ nhận lại không phải tính cách của cậu ta, bèn dứt khoát quay sang dỗ dành, “Hủy Hủy, anh ấy mà, cái tật xấu này đúng là tệ nhất, nhưng trong lòng anh chỉ có mình em thôi, em cũng biết mà!”

Trần Hủy cười khẩy, hít sâu mấy cái, đá ghế ngồi xuống, quay lưng lại với cậu ta.

“Không tin em cứ hỏi hai người kia kìa.” Đỗ Vĩ tủi thân lẻn đến trước mặt Trần Hủy, quỳ một gối xuống, gác cằm lên cặp đùi đầy đặn của bạn gái, giơ tay chỉ Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên trong góc, nói, “Em cứ hỏi họ xem, đàn ông đều thế cả thôi, gắng sức phát tán gien của mình, càng gần chết càng muốn lưu truyền nhiễm sắc thể, động vật giống đực toàn thối nát như thế cả, nhưng trong lòng anh chỉ có duy nhất mình em! Em không tin cứ hỏi họ xem!”

Phương Đại Xuyên nổi trận lôi đình vì lời giải thích không biết xấu hổ của cậu ta, vội vàng giễu cợt đáp, “Đừng đừng đừng, cậu em ạ, cậu nói thế là mất mặt tất cả đàn ông trên đời, tất cả sinh vật giống đực trong thiên nhiên đấy. Cậu thích lưu truyền nhiễm sắc thể của tổ tiên cậu ra sao là chuyện của cậu, còn tôi tiến hóa hoàn chỉnh rồi, không còn bản năng của động vật nguyên thủy nữa đâu.”

“Tôi cũng không.” Lý Tư Niên nhướn mày nhịn cười, “Nhiễm sắc thể của tôi có lưu truyền hay không, tôi còn không quan tâm chứ đừng nói đến chuyện cố gắng phát tán, không sợ mệt chết à?”

Dương Tụng ngậm điếu thuốc nhìn họ ồn ào, nghe được câu này thì không khỏi liếc nhìn Lý Tư Niên, ý vị sâu xa.

“Các người muốn lên giường với ai thì lên.” Ngưu Tâm Nghiên nghiến răng, cúi đầu nhìn thẳng, giọng điệu ẩn chứa xúc cảm mênh mông, “Tôi chỉ quan tâm ai phóng hỏa!”

Không ai lên tiếng, cả Trần Hủy cũng cúi đầu, tuy vẫn quay mặt đi, không nhìn Đỗ Vĩ và hai cô gái kia, nhưng lúc này cũng không còn tâm trạng tính sổ.

Lý Tư Niên xem xong kịch vui, thấy mọi người đã dịu lại thì mới đứng dậy, “Bây giờ ở đây chỉ còn bảy người, loanh quanh vẫn phải có một người phóng hỏa, tôi muốn cho mọi người biết góc nhìn của tôi.”

Tất nhiên Phương Đại Xuyên chăm chú lắng nghe, những người còn lại cũng nửa tin nửa ngờ quay sang nhìn Lý Tư Niên.

“Chúng ta đều biết, mỗi người sói có bốn ống thuốc độc, trong bản hướng dẫn đã nói rõ ràng. Trước mắt chỉ có bụng bia và Đỗ Triều Sinh chết vào ban đêm, mọi người thử nghĩ xem, giả dụ tình huống điên rồ nhất là hai người nọ cùng bị giết bởi một người sói, thì người sói này vẫn còn ít nhất hai ống thuốc độc. Nếu thật sự muốn giết Lưu Tích Tuyền, vì sao không dùng thuốc độc luôn?”

Lý Tư Niên vừa nói, vừa đảo mắt nhìn sắc mặt mọi người, Đinh Tư Huy liếc sang Dương Tụng.

Y thu lại ánh mắt, nói tiếp, “Tôi đoán rằng có hai khả năng. Thứ nhất, hung thủ là người sói, không dùng độc bởi vì không thật sự muốn giết người, chỉ phóng hỏa vì mục đích riêng. Thứ hai, hung thủ cố ý giết người, nhưng hắn không phải người sói, nên không có thuốc độc để dùng.”

Phương Đại Xuyên dựa theo lời Lý Tư Niên, cố gắng tự suy luận, “Trừ đốt xác không để lại dấu vết thì còn mục đích và ý đồ gì để phóng hỏa nữa?”

“Hỏi rất hay.” Lý Tư Niên búng ngón tay, “Tôi đã nhìn kỹ khắp phòng, phạm vi lửa cháy chỉ ở quanh giường, lửa bắt nguồn từ tủ đầu giường, có thể nói, ngoại trừ nhắm vào người ngủ trên giường thì tôi thật sự không đoán được mục đích khác của hung thủ. Vì vậy tôi cho rằng, tên hung thủ này có lẽ không phải người sói, hắn muốn giết người thật, nhưng không có thuốc độc nên mới phải dùng cách này.”

Thực ra ngoại trừ phỏng đoán vòng vo bên ngoài, Lý Tư Niên vẫn giấu suy luận quan trọng nhất trong bụng, y gần như đã kết luận đứa nhỏ là sói, dưới tình huống vẫn còn bốn người tốt, người sói không cần phải xử lý đồng đội làm gì.

“Nhưng mà.” Dương Tụng khẽ nhíu mày, “Chỉ là một đứa nhỏ, bóp chết, đâm chết, bịt miệng cho nó chết ngạt cũng được, có nhiều cách như thế, sao phải chọn cách phóng hỏa có xác xuất thành công thấp nhất làm gì? Mở cửa từ bên trong không cần thẻ phòng, chỉ cần chạy ra khỏi vòng lửa là thoát được, thế chẳng phải phiền phức rồi sao? Tôi lại cảm giác kẻ này không thật sự muốn giết người.”

Lý Tư Niên từ chối cho ý kiến.

“Nếu máy quét ID không trục trặc thì vẫn còn một lỗ hổng.” Đỗ Vĩ nghiêm nghị ngước lên hỏi, “Hung thủ vào phòng Ngưu Tâm Nghiên bằng cách nào?”

Ngưu Tâm Nghiên sực tỉnh, ngẩng phắt đầu lên, “Thẻ phòng! Thẻ phòng của tôi!”

“Lần cuối cùng chị thấy thẻ phòng là lúc nào?” Phương Đại Xuyên hỏi.

Ngưu Tâm Nghiên giơ tay lau nước mắt, cúi đầu đáp, “Buổi tối về phòng, tôi quẹt thẻ mở cửa rồi cất lại vào túi áo khoác. Nửa đêm tôi hẹn gặp Đỗ Vĩ trong rừng, khoác áo ra ngoài luôn, lúc về thì trông thấy cửa sổ phòng tôi có ánh lửa, thẻ phòng đã không còn.”

Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên đưa mắt nhìn nhau, Lý Tư Niên hỏi, “Áo khoác chị để chỗ nào?”

“Treo trên giá áo cạnh cửa.” Ngưu Tâm Nghiên nghẹn ngào.

“Buổi tối có ai vào phòng chị không?” Phương Đại Xuyên dịu dàng hỏi.

Ngưu Tâm Nghiên ngẩng phắt đầu lên như sực nhớ ra gì đó, mắt nhìn chằm chằm Dương Tụng, “Là Dương Tụng! Cô ta đưa nến đến cho tôi!”

Hiềm nghi này không thể chối cãi. Đêm hôm đưa nến đến phòng người ta, Lý Tư Niên thầm nghĩ, nếu Phương Đại Xuyên nói câu này thì tôi tin, nhưng người khác sao có thể tốt bụng như thế?

Dương Tụng nghe hết câu này, chỉ bình tĩnh dụi tắt đầu lọc của điếu thuốc vào tách cà phê, phun ra ngụm khói cuối cùng, lạnh nhạt nói, “Tôi biết các người sẽ nghi ngờ tôi mà, từ lúc lửa bốc lên, tôi đã cảm giác mình không thoát được tội này. Thôi thì tôi nói thật luôn, tôi đến phòng chị đúng là để trộm đồ, nhưng không phải trộm thẻ phòng của chị. Tốt xấu gì tôi cũng là người lớn, giết trẻ con làm gì?”

Phương Đại Xuyên nhíu mày, chỉ thấy đồng tử Ngưu Tâm Nghiên bất chợt giãn ra.

“Thứ tôi tìm, chắc chị cũng biết.” Dương Tụng giễu cợt cười với Ngưu Tâm Nghiên, lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa bằng đồng, trên chìa khóa buộc một sợi dây đỏ.

Ngưu Tâm Nghiên nhìn chiếc chìa khóa nọ, im lặng hồi lâu, dây thần kinh căng thẳng trong lòng đứt lìa. Cả người chị ta đổ xuống, nằm vật xuống bàn khóc nức nở.

Mọi người không hiểu ra sao.

Lý Tư Niên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thở dài.

“Tôi có một đề nghị muốn thương lượng cùng nhóm người sói, chúng ta giao dịch đi.” Y bình thản nói, phớt lờ sóng to gió lớn dấy lên trong mắt mọi người.

“Đêm qua tôi soi được một người sói, là ai thì tôi chưa nói trước. Nếu các người sợ tôi để lộ ra ngoài thì đêm nay hãy thử giết tôi, chúng ta cứ sống sót bằng bản lĩnh của mình đi.

Tôi tính số phiếu rồi, ban ngày hôm nay phỏng chừng người tốt cũng không loại được sói, bây giờ tất cả hỗn loạn thế này, quan hệ lằng nhằng phức tạp, tôi nói tên ai, mọi người chưa chắc đã nghe tôi. Tôi cũng không muốn phí lời, buổi ngày hôm nay chúng ta bỏ phiếu trắng tập thể đi, cứ để chiếc máy ở đó, chúng ta cù nhây đến cuối cùng — lần này không ai được lật lọng.

Tôi vẫn giữ ý định hôm qua, bất kể như thế nào, chúng ta cứ giữ ngày bình an, hi vọng nhóm người sói tán thành.”

Phương pháp này, đừng nói người sói tán thành, mà người tốt cũng tán thành luôn.

Dù gì tất cả cũng chẳng ai muốn chết, dù không bị chó sói giết thì ai dám chắc kẻ thù sẽ không mượn đao giết mình? Đã sống tới hôm nay, từng người lần lượt ra đi, suy cho cùng cũng chẳng có ai hành nghề sát thủ, tất nhiên tâm trạng cũng khó tránh khỏi nặng nề, kể cả những người ban đầu luôn tự tin rằng mình sẽ sống, giờ phút này cũng ít nhiều cảm thấy hoang mang.

Tất cả mọi người nhất trí thực hiện.

Vì thế phải ngồi im, giám sát lẫn nhau, cùng chờ hết thời gian bỏ phiếu.

Chỉ có Phương Đại Xuyên là ngập ngừng mãi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lý Tư Niên lấy làm lạ, bèn khẽ giọng hỏi, “Sao thế, không phải giết người nữa, anh không vui à?”

Phương Đại Xuyên cúi đầu lén lút nhìn quanh một lượt, cuối cùng mới thì thầm bên tai Lý Tư Niên, “Nhưng tôi không giết người thì người cũng muốn giết tôi mà. Chúng ta không bỏ phiếu, nhỡ cuối cùng bọn họ giết sạch người tốt, còn lại ba chó sói, ba bọn họ bỏ phiếu loại hai chúng ta thì chúng ta chết chắc à?”

Lý Tư Niên gật đầu khen ngợi hắn, tỏ vẻ như rất hài lòng về sự tiến bộ của hắn, sau đó nhếch miệng cười châm chọc, “Yên tâm, nội bộ chó sói còn nhiều khúc mắc lắm.”

Thấy Phương Đại Xuyên vẫn còn lo lắng, y lại cười nói, “Tin tôi đi, chiến lược của chúng ta là không cần làm gì hết, cứ lặng lẽ kín kẽ thôi. Ngư ông đắc lợi, trụ lại đến cuối cùng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui