Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Lý Tư Niên đọc hết bức thư chứa lượng tin tức khổng lồ, sắc mặt lạnh lùng.

Phương Đại Xuyên ngóng trông nhìn y, “Cậu đoán được gì rồi?”

Lý Tư Niên gượng cười, “Anh đề cao tôi quá rồi đấy, loạn thế này, chờ tôi tiêu hóa chút đã.”

“Thế cậu tiêu hóa đi, tôi cung cấp mấy vấn đề tôi nghĩ tới cho cậu tham khảo nhé.”

Lý Tư Niên gật đầu.

“Đinh Tư Huy là sói, chuyện này cả hai bên đã chứng thực, thế thì nghi vấn lớn nhất của tôi là, nếu Ngưu Tâm Nghiên nói thật, nếu thẻ dân làng của Đinh Tư Huy chính là của chị ta, thì thẻ dân làng trong túi bụng bia là ai nhét vào? Tôi không thể nghĩ ra được nhét thẻ dân làng vào túi xác chết thì có ích lợi gì. Trừ phi có người muốn đánh lạc hướng chúng ta, bụng bia thật ra không phải dân làng, mà là nhân vật khác.” Phương Đại Xuyên suy đoán từng bước, thời khắc này, hắn cảm giác mình đã ở rất gần sự thật, nhưng cứ loay hoay mãi không thể bước tiếp, không tìm được mảnh ghép quan trọng nhất, cảm giác bị nhốt bên ngoài này cực kỳ khó chịu, “Nhưng cũng chẳng còn nhân vật nào cho lão cả, nếu lão không phải dân làng thì chỉ có thể là phe thứ ba vô dụng mà thôi. Nghĩa là phe thứ ba bị giết ngay đêm đầu tiên à? Sao ngốc thế được nhỉ? Rốt cuộc là ai đang chiếm vị trí của lão chứ? Nghĩ đã thấy run cả người rồi.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Lý Tư Niên mệt mỏi thở dài, “Giờ đã chẳng còn mấy mạng, nghĩ đến người chết làm gì, lo mà sống sót mới quan trọng nhất.”

Cũng đúng, bất kể ai đang chiếm vị trí của bụng bia thì kẻ đó cũng chẳng tốt lành gì, giờ chỉ còn lại mấy người, cứ đề phòng là được.

Lý Tư Niên sực nhớ, “Ngưu Tâm Nghiên để lại cho Dương Tụng và Đỗ Vĩ cái gì thế?”

Phương Đại Xuyên lắc đầu, “Không biết, phần mỗi người nằm trong một cái túi giấy, hai người họ cầm lấy rồi đi ngay, không cho tôi xem.” Nói tới đây, Phương Đại Xuyên ủ rũ mím miệng.

“Con người là vậy mà.” Lý Tư Niên vỗ vai Phương Đại Xuyên.

“Nên tôi cũng không cho họ xem của tôi.” Phương Đại Xuyên lại thoặt đắc ý. Phương Đại Xuyên này, điểm khiến người ta thích nhất là bản chất không thù dai, năng lượng dồi dào, hồi phục rất nhanh, cả ngày tươi cười chẳng biết cười gì.

Lý Tư Niên vô cùng mừng rỡ, “Lần này thông minh lắm, ngoan.”

“Cậu nói xem, Dương Tụng có đuổi theo giết Đinh Tư Huy thật không nhỉ?” Hai người tiếp tục đi lên núi, Phương Đại Xuyên liến thoắng hỏi, rõ ràng đang rất căng thẳng.

Lý Tư Niên lại như thất thần, ngẩn ra một lúc mới trả lời, “Hả? À.”

Phương Đại Xuyên thắc mắc nhìn Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên nhận ra ánh mắt hắn, y thở dài, dừng lại giải thích, “Vừa nãy tôi nghĩ… Nếu đúng theo Ngưu Tâm Nghiên nói, nếu thằng nhỏ là sói thì độc sói của nó đâu hết rồi?”

Một tiếng sấm rung chuyển bầu trời.

Hai người cùng giật mình.

Lý Tư Niên lẩm bẩm, “Hoặc là, độc sói của nó, Ngưu Tâm Nghiên để lại cho ai?”

“Thế tức là, bây giờ trừ hai chúng ta thì còn lại bốn người, mà trong tay bốn người đó có tới mười hai ống thuốc độc?” Phương Đại Xuyên rùng mình.

Lý Tư Niên nhớ lại kẻ tập kích mình, lắc đầu, “Nhiều nhất mười ống thôi.”

Thế cũng chẳng ít. Hai người họ tay không tấc sắt, Phương Đại Xuyên có một ống thuốc độc, nhưng hắn không phải kiểu người tùy tiện hạ độc kẻ khác.

Hai người chợt dừng chân.

Trên mỏm đá phía trước, Đỗ Vĩ ngửa đầu ngồi, chẳng biết là địch hay bạn.

“Cậu ở đây làm gì?” Phương Đại Xuyên cảnh giác hỏi.

Đỗ Vĩ vẫn cầm nửa chai rượu, cậu ta không che dù, cũng không tìm tán cây tránh mưa, mà cứ tùy tiện, lười biếng ngồi trong mưa gió.

Đỗ Vĩ nghe tiếng động thì ngẩng lên nhìn Phương Đại Xuyên, “Đảo này là của nhà anh à? Tôi ngồi đây can hệ gì đến anh?”

Lý Tư Niên kéo Phương Đại Xuyên về phía sau mình, ngờ vực nhìn Đỗ Vĩ, “Là cậu?”

Đỗ Vĩ nhướn mày, “Nếu không thì sao? Anh tìm Hủy Hủy à? Tôi dỗ cô ấy ngủ rồi.”

Lý Tư Niên không trả lời, vẻ mặt cực kỳ châm chọc.

“Tôi biết các anh định làm gì rồi.” Đỗ Vĩ nhếch mép cười, “Các anh không cản được Dương Tụng đâu, cố làm gì?”

Phương Đại Xuyên cãi, “Cậu uống rượu chả phải để say thì uống làm gì?”

Đỗ Vĩ liếc hắn, cậu ta hiên ngang lẫm liệt ngồi trên mỏm đá, vạt áo sơ-mi rộng mở, vai áo bị mưa tạt ướt, da thịt màu mật ong ẩn ẩn hiện hiện cùng cơ ngực cơ bụng săn chắc gọn gàng, giữa cơn giông tố, vạt áo ngấm nước phần phật tung bay.

Cậu ta phì cười, ngửa đầu rót rượu vào miệng, “Tôi uống rượu là để say, ai như các người? Các người thích uống rượu, thích giấu rượu như thế, nhưng bao nhiêu năm qua rồi, các người dám uống say lần nào chưa?” Cậu ta dùng “các người”, nhưng mắt chỉ nhìn Lý Tư Niên.

Phương Đại Xuyên nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên bất động như núi.

“Cho nên các người cũng chả bằng tôi.” Cậu ta nằm xuống, “Sáng nay có rượu sáng nay say.”

Cậu ta đưa chai rượu ra, thấy hai người vẫn bất động thì lại ngửa cổ tu một hớp, “Các người đi đi, đừng trách tôi không báo trước, đàn bà đánh nhau, tốt nhất đàn ông đừng can thiệp vào, hậu quả thê thảm lắm.”

“Cậu có kinh nghiệm nhỉ.” Lý Tư Niên châm chọc cười.

Đỗ Vĩ lại không giận, “Tôi thích gái đẹp vây quanh, không thể so với các người được.”

Chân trời chậm rãi bừng sáng.

Phương Đại Xuyên thấy cậu ta thật sự không có ý ngăn cản, bèn kéo Lý Tư Niên tiếp tục đi về phía trước.

Lý Tư Niên bước tới vài bước, thình lình ngoái lại hỏi, “Ngưu Tâm Nghiên để lại cho cậu mấy ống thuốc độc?” Y không dùng “có để lại cho cậu không”, dường như đã chắc chắn.

Quả nhiên, Đỗ Vĩ sững người.

“Tôi đoán chị ta chỉ để cho cậu một ống, ba ống còn lại để cho Dương Tụng, phải không?”

Đỗ Vĩ biến sắc, Phương Đại Xuyên biết Lý Tư Niên đoán đúng.

“Ngưu Tâm Nghiên cố tình nhắc tới thẻ chuyển phe, chị ta từng nói, hi vọng những kẻ còn sống như chúng ta cống hiến thật nhiều màn biểu diễn đặc sắc hơn cho người chết. Giết bằng thuốc độc, mưu sát, tự sát, các tiết mục xuất sắc đã diễn hết rồi, còn gì phấn khích hơn được nữa? Tôi đoán là vợ chồng quay lưng nhỉ? Hay là khủng hoảng tín nhiệm? Tấm thẻ chuyển phe tốt như thế, chắc chị ta không mang theo đâu nhỉ? Chị ta để lại cho cậu. Nhưng giữa cậu và Trần Hủy đã có một người là sói, vậy Ngưu Tâm Nghiên cần gì phải cho cậu thuốc độc? Tôi đoán việc này liên quan đến cách sử dụng thẻ chuyển phe. Chỉ khi nhét đủ bốn ống thuốc độc vào máy thì thẻ chuyển phe mới có tác dụng, mà cậu đã mất một ống rồi, phải không?” Lý Tư Niên không nhìn Đỗ Vĩ, nửa đùa nửa thật nói.

Đỗ Vĩ đặt chai rượu trong tay xuống mỏm đá. Cậu ta vóc dáng cao to, đứng dậy song song với hai người, giữa gió thảm mưa sầu còn mang chút hăm dọa.

“Là cậu giết Đỗ Triều Sinh.” Lý Tư Niên khẳng định.

Đỗ Vĩ híp mắt, chợt toét miệng cười, không khí căng thẳng tức thì tiêu biến. Cậu ta phất tay, cầm chai rượu lên nói, “Tùy các người muốn nói sao cũng được.”

Cậu ta lại ngồi xuống mỏm đá, ngón tay gõ gõ thành chai, “Đến mức này rồi, giết một người có là gì đâu? Tôi đến đây để giết người mà.”

“Qua một ngày bớt một ngày.” Cậu ta lẩm bẩm, bóng dáng phảng phất chút tịch liêu, “Qua một hồi bớt một hồi.”

Lý Tư Niên quay bước bỏ đi.

Giọng Đỗ Vĩ bất chợt cất lên từ phía sau, “Tờ giấy Ngưu Tâm Nghiên để lại cho tôi có nói, gián điệp của boss trà trộn trong mấy người chúng ta.”

Lý Tư Niên khựng lại, Phương Đại Xuyên không để ý, suýt thì đâm vào y.

“Tôi không biết là thật hay giả.” Đỗ Vĩ bật cười, bộ dạng ngà ngà say, “Nhưng tôi biết, tình cảnh của anh chắc chắn là gian nan nhất, nếu có gián điệp của boss thật, thì kẻ đó chắc chắn là anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui