Phương Đại Xuyên quay bước bỏ đi.
Lý Tư Niên vội vã đuổi theo, giữ chặt cánh tay hắn, “Anh nghe tôi giải thích đã…”
“Mẹ kiếp cậu đã hứa với tôi thế nào?!” Phương Đại Xuyên quay phắt lại, giọng hắn rất trầm, đè nén cơn giận mênh mông trong lòng, hai tay hắn siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Lý Tư Niên né tránh ánh mắt hắn, “Không… Tôi bỏ cho Đỗ Vĩ mà, cô ta sắp chết rồi, nói nhăng nói cuội sao anh còn tin…”
Đôi mắt Phương Đại Xuyên cơ hồ phun ra lửa, hắn chỉ vào Trần Hủy, “Cậu bỏ cho Đỗ Vĩ? Thế cậu nói tôi nghe hành động lúc đó của cậu là sao? Lúc bỏ phiếu cậu quay lại nhìn tôi làm gì? Bỏ phiếu xong còn bảo tôi nhắm mắt làm chó gì nữa?”
“Thì tôi muốn hôn anh mà, lúc đó tôi cứ nghĩ bốn người sẽ cùng chết, tôi sợ anh chết không nhắm mắt thôi mà.” Lý Tư Niên cười xòa, giơ tay định ôm Phương Đại Xuyên, lại bị Phương Đại Xuyên gạt ra.
“Không phải cậu sợ tôi chết không nhắm mắt, mà là cậu sợ tôi tận mắt trông thấy cậu chết!!!” Phương Đại Xuyên thét lớn, hắn nhớ lại giấc mơ nọ, Lý Tư Niên bị súng bắn nát đầu trước mắt hắn, xác y biến thành xác Đỗ Vĩ, nặng nề đổ xuống đất, máu văng tung tóe. Đó chính là nỗi sợ từ trong tiềm thức của hắn, lúc ấy hắn đã nhận ra sự khác lạ của Lý Tư Niên, thực ra hắn không hề bất ngờ trước kết bả ba phiếu, hắn chỉ kinh ngạc bởi cái tên được xướng lên. Nhưng sau khi trở về từ cõi chết, tâm trí hắn rối bời, nhất thời tạm quên đi chuyện này mà thôi.
Bây giờ bị Trần Hủy dùng giọng điệu kia châm chọc, đáy lòng hắn trăm mối ngổn ngang, chẳng biết là sợ hãi hay ân hận. Hốc mắt hắn cũng bị thứ cảm xúc phức tạp này hun đỏ.
Con cá kỳ dị bị hắn quăng mạnh xuống đất, va vào đá ngầm, đuôi cá không cam lòng vỗ vỗ vài cái rồi bất động hoàn toàn.
Lý Tư Niên chăm chú nhìn đuôi cá, Trần Hủy cũng chăm chú nhìn đuôi cá.
“Tức là sao…” Giọng Trần Hủy run rẩy, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên, một suy đoán dần thành hình, nhưng không dám xác nhận.
“Là sao ấy hả?” Phương Đại Xuyên lạnh nhạt nói, “Ngu như thằng bồ của cô, trên đảo này chẳng phải chỉ có một đâu!”
Trần Hủy không dám tin nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên âm ỉ giận, lạnh lùng liếc mắt nhìn lại cô. Vì vậy cuối cùng cô đã biết sự thật là như thế nào.
Không ai phản bội ai, hai người cùng một lòng nghĩ cho nhau. So với họ, trông cô càng ngu ngốc, cô cúi đầu bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương, “Thông minh có thể sống, ngu xuẩn cũng có thể sống, chỉ nửa khôn nửa ngu là không sống được.” Cô châm chọc cười, ánh mắt trống rỗng vô hồn, “Nửa khôn nửa ngu còn tự cho là thông minh thì càng không thể sống.”
“Không sống được.” Cô lắc đầu, lẩm bẩm đi về phía biệt thự, “Không sống được.”
Lồng ngực Phương Đại Xuyên phập phồng lên xuống, nhìn bóng cô đi xa, nhịn mãi, cuối cùng vẫn bật lên, “Cô chớ làm liều! Chỗ tôi còn một ống đây, cô lấy mà dùng!”
Lý Tư Niên lắc đầu, “Vô ích thôi, trong thư Ngưu Tâm Nghiên đã viết rất rõ ràng, phải là độc sói chưa mở, bốn ống.”
Ánh mắt y nặng nề, gọi với theo bóng cô, “Sáng mai chúng ta cùng không bỏ phiếu, trực thăng đến là cùng về được rồi!”
Trần Hủy dừng bước, quay lại cười nhạt, “Không khiến anh vờ vịt hảo tâm, lo cho mình đi, boss còn chưa xuất hiện, mà phe thứ ba đã chết thật rồi sao? Trên đảo còn ai khác hay không?” Cô trừng trừng nhìn Lý Tư Niên, ác ý và nguyền rủa trong ánh mắt đặc sệt như sắp hóa thành thực thể, “Chẳng ai trong sạch hết, khỏi phải vờ vịt, bọn tôi lần lượt chết hết, tiếp đến sẽ là anh, anh không sống đến cuối được đâu, anh không chết tử tế được đâu.”
“ĐM mày cút ngay! Không khiến mày quan tâm!” Rốt cuộc Phương Đại Xuyên hết nhịn nổi, hắn thét lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên đang rất giận dữ.
Trần Hủy như sực nhớ tới điều gì, khom người cười khanh khách, “Tôi nhớ ra một chuyện, ôi ôi, thú vị thật.” Cô nói, lùi lại phía sau, vừa lùi vừa tươi cười quyến rũ, “Bụng bia chết rõ kỳ quái.”
Quả nhiên là hai người này giở trò với cái xác bụng bia, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, chết đến nơi còn ra vẻ thần bí. Hắn cũng chẳng buồn nói với cô rằng hai bọn hắn đã trông thấy cái xác, chỉ cười khẩy một tiếng, dứt khoát quay đi, không thèm nhìn cô nữa.
Trần Hủy cười, cất giọng hát bài đồng dao ma quỷ.
“Ai giết chim cổ đỏ? Chim cổ đỏ chết trên hòn đảo.”
Giọng cô mỏng manh, khản đặc như mài qua giấy ráp, hòa cùng tiếng sóng biển khơi, ôm ấp mùi vị chết chóc và thối rữa, vừa ai oán vừa quái đản. Phương Đại Xuyên đứng tại chỗ, bịt tai lại.
Tiếng hát vẫn truyền vào tai hắn.
“Cổ đỏ chết rồi biết làm sao, đám chim chóc đứng bên phần mộ.”
Se sẻ dang đôi cánh nhỏ, hát rằng kế tiếp sẽ là tôi.
Kế tiếp sẽ là tôi.”
Hát xong những câu ca mang điềm gở, cô rời khỏi bờ biển.
Bờ biển chỉ còn hai người mặt đối mặt giằng co.
“Mẹ nhà cậu không còn gì khác định nói với tôi à?” Phương Đại Xuyên khoanh tay đứng, nhìn đá ngầm dưới mặt biển.
Lý Tư Niên im lặng một lát, dường như có rất nhiều lời không biết phải nói thế nào. Thật lâu sau, y ngẩng lên nhìn thẳng vào Phương Đại Xuyên, ánh mắt trong vắt, ngổn ngang phức tạp, vừa bối rối vừa thật thà, y đáp, “Anh không giống họ, họ mang theo ác ý bước lên hòn đảo này, nói khó nghe ra thì họ chết chưa hết tội. Nhưng anh khác, anh lên đảo hoàn toàn chỉ vì trùng hợp, là lỗi của tôi, lúc đó tôi không ngăn cản anh, tôi cho anh lên xe. Tôi phải đưa anh sống sót trở về, tôi có trách nhiệm với tính mạng của anh.”
Phương Đại Xuyên thật sự không ngờ Lý Tư Niên lại nghĩ như thế.
Hắn sững sờ ngay tại trận.
Lý Tư Niên bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vì chỉ có một cánh tay nên ôm không hết, nhưng ôm rất chặt. Y ghé vào tai hắn, cười nói, “Anh Xuyên à, tôi cũng ích kỷ, lạnh lùng bạc bẽo, trên lưng cũng đeo nguyên tội, mang theo ác ý và tội nghiệt, không có anh thì tôi khác gì họ?”
Phương Đại Xuyên ngập ngừng quay lại, hai người ôm nhau trên bờ biển.
“Nếu đổi lại trường hợp khác.” Lý Tư Niên xa xăm hỏi, “Đổi trường hợp khác, nếu hai chúng ta chỉ một người được sống, anh có hi sinh bản thân vì tôi hay không?”
Phương Đại Xuyên ngớ người. Hắn định trả lời ngay lập tức theo phản xạ, nhưng câu trả lời này chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, nên hắn suy nghĩ một lúc lâu, xong xuôi mới trái lương tâm đáp rằng, “Tất nhiên không, tôi sẽ sống sót, cậu thông minh hơn tôi, thủ đoạn hơn tôi, tôi mà không cứu lấy mình thì tôi chết chắc, nhưng nếu bỏ lại cậu…” Đột nhiên hắn không nói được nữa, một lát sau mới khịt mũi tiếp tục, “Nếu cậu bị bỏ lại, chắc chắn cậu vẫn sống được.”
Lý Tư Niên nhoẻn miệng cười thật trầm, không vạch trần lời nói dối của hắn. Hai người ôm một lát, đến khi tách ra, hình như Phương Đại Xuyên nghe thấy Lý Tư Niên nói gì đó.
Nhưng y nói rất nhỏ, hòa cùng tiếng gió, hắn không nghe rõ. Hình như y nói, “Nhớ kỹ lời anh đấy.”
Tầng hai biệt thự, trong phòng Đỗ Vĩ và Trần Hủy.
Trần Hủy cả người trần trụi, nằm nghiêng trên giường, ôm lấy thi thể bạn trai như khi còn sống, tựa đầu vào cổ bạn trai.
Đỗ Vĩ đã mất nửa cái đầu, xương sọ lộ ra trong không khí, khuôn mặt chỉ còn một nửa. Mảnh xương vụn đâm vào cổ Trần Hủy, máu đỏ tươi và đỏ sậm hòa lẫn vào nhau. Trần Hủy không cảm thấy gì, thò tay lau sạch nửa khuôn mặt còn lại của bạn trai, lau cả vết máu trên cằm và khóe miệng. Đôi mắt cười của Đỗ Vĩ đã vỡ nát theo nửa trên xương sọ, Trần Hủy ngắm nhìn một lát, cúi xuống hôn lên khóe miệng cậu ta.
“Tại anh hết.” Trần Hủy lại nằm xuống, kéo tay bạn trai lên, để mười ngón giao hòa, “Anh chẳng chịu nói gì với em cả, nếu anh nói sớm là chúng ta có thẻ chuyển phe thì em đã không giết Đinh Tư Huy rồi.”
Ngón tay Đỗ Vĩ đã biến dạng, khớp xương sưng to, cứng đờ, cánh tay chuyển màu xám xanh báo hiệu thối rữa.
“Sao anh lại ngủ với bọn nó chứ?” Trần Hủy tủi thân liếm tai bạn trai, mùi vị thịt sống và dịch nhờn xác chết bám trên lưỡi cô, mãi không tiêu tán, “Rõ ràng em thích anh như thế, mà anh cũng thích em như thế.”
“Em cứ nghĩ anh sẽ phản bội em.” Cô cúi xuống, hổn hển thở, miệng và mũi đã bắt đầu rướm máu, “Nếu anh phản bội em, thà em phản bội anh trước.” Cô lau vết máu trên mặt, tiện tay quẹt xuống ga trải giường, trèo lên ngồi trên cái xác.
Cái xác cũng không mặc quần áo, thân thể cứng ngắc phơi bày trong không khí, mùa hè nóng nực, nội tạng đã dần thối rữa, phần bụng hơi phồng lên.
Trần Hủy nhấc phần dưới lạnh như băng của bạn trai lên, sau đó nhắm kỹ, ngồi thẳng xuống.
Cô đã bắt đầu xuất huyết, nội tạng và vách âm đ*o cũng đang chảy máu, nhưng cô không để ý, không biến sắc nhấp lên nhấp xuống một lát.
Vô ích, vật luôn nóng bỏng giật giật, giờ đã lạnh lẽo cứng đờ, không còn chút sức sống, không thể cho cô khoái cảm như lửa thiêu.
Trần Hủy cúi xuống nhìn một lát, nơi hai người hòa làm một dính dớp đủ loại chất lỏng cơ thể, bẩn vô cùng. Trần Hủy nhắm chặt mắt lại.
Trên tủ đầu giường bên cạnh cô là ba ống thuốc rỗng, kim tiêm trên một ống còn rướm máu.
Gió lùa vào khung cửa sổ rộng mở, thổi tung tấm rèm, hai người trên giường ôm chặt lấy nhau, không còn chuyển động.