Hơn nữa, Kỷ Lang Thiên đã không đề cập với quản lý cấp cao của Hưng Thịnh rằng con trai ông sẽ làm việc ở đó, Kỷ Cẩn Ngôn có thể vào được là nhờ vào thực lực cá nhân của mình.
Kỷ Lang Thiên đã từng xem sơ yếu lý lịch của hắn và nó thực sự rất tốt, trong đó không có một từ ngữ nào vô nghĩa.
Lời ít ý nhiều, bất kỳ giải thưởng và thực tập đã trải qua được ghi trên sơ yếu lý lịch đều bắt mắt.
Hiển nhiên, lão gia tử cũng rất hài lòng với câu trả lời này, cười đắc ý nói hai câu: "Làm việc chăm chỉ, Hưng Thịnh là công ty có đà phát triển tốt trong những năm gần đây.
Vài thứ cần phải học nhiều, sau này có thể sử dụng."
Kỷ Cẩn Ngôn kính cẩn đáp: "Cháu hiểu rồi, ông nội."
Sau khi nói về công việc, Kỷ Trường Đức chậm lại, đột nhiên chuyển sang chủ đề khác: "Cẩn Ngôn, ở trường cháu có quan hệ tốt với bạn học nào hay không?"
Trên bàn cơm trong nháy mắt tất cả đều yên lặng.
Kỷ Cửu cắn một miếng xương giòn, vừa nhai vừa dùng tròng mắt nhìn trộm anh trai cô, tuyệt đối đây không phải là ảo giác của cô, cô chắc chắn 100% rằng giây phút mà lão gia tử tạm dừng trong một giây kia vừa rồi chỉ sợ là đang đề cập đến chữ "Nữ."
Mặc dù mô tả này không lớn không nhỏ, nhưng giọng điệu ranh mãnh của lão gia tử rõ ràng muốn hỏi Kỷ Cẩn Ngôn đã có bạn gái chưa, có lẽ vì lo lắng hắn ta xấu hổ không dám nói thẳng nên đã dùng từ "Bạn học" thay thế một cách uyển chuyển.
Kỷ Trường Đức kết hôn từ rất sớm trong thời đại kia, trong suy nghĩ của thế hệ lớn tuổi, tin rằng sinh nhiều có phúc, Kỷ Cẩn Ngôn hiện tại đã hai mươi hai, dù không kết hôn thì ít nhất cũng nên có một đối tượng.
Nhưng mà..
Kỷ Cửu rũ mắt xuống, liền lén lấy đũa chọc chọc một cái xương sườn, thầm nghĩ lão gia tử phỏng chừng phải thất vọng.
Kỷ Cửu đã từng hỏi Kỷ Cẩn Ngôn một câu hỏi tương tự qua một lần, kết quả là..
đừng nói đến bạn gái của hắn ta, thậm chí một đối tượng mờ ám đều không có.
Quả thật là độc thân từ trong bụng mẹ!
Theo lý mà nói, ngoại hình của Kỷ Cẩn Ngôn, lý lịch gia đình và tính cách không có chỗ nào mà không đứng đầu.
Tuy nhiên, sau nhiều năm như vậy, hắn thậm chí không có một mối tình đầu của mình.
Khi còn học cao trung, người khác chăm chỉ học tập, hắn cũng chăm chỉ học tập, rồi lên đại học, người khác yêu đương, hắn vẫn một lòng một dạ lao đầu vào trong học tập.
Cái gọi là không để ý bất cứ chuyện gì ở bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách hiền triết, còn có một loại khí phách mưa gió bất động an tĩnh như núi, Kỷ Cửu nhìn thấy còn liên tục lấy làm kỳ quái, lão tử gia kinh ngạc không thôi.
Sau khi lão gia tử nghỉ hưu, thỉnh thoảng ông ấy lại coi điện thoại mỗi khi rảnh rỗi.
Có một lần, ông ấy vô tình thấy có một câu chế giễu, một văn bản ngắn vài trăm từ xen lẫn nhiều từ thông dụng trên Internet.
Lão gia tử đọc không hiểu vài câu, chỉ nhớ phần tóm tắt sâu sắc của tác giả ở cuối bài viết:
Tóm lại, chỉ có hai loại người vẫn còn độc thân, một là những người sẽ trở thành những người đàn ông và phụ nữ lớn tuổi còn sót lại trong tương lai và dấn thân vào con đường quý tộc độc thân, hai là..
hehehe, xu hướng tính dục là một bí ẩn! ^ _ ^
Xu hướng tình dục là một bí ẩn..
Lão gia tử bị chữ này làm cho giật mình nửa ngày, cũng không hề trì hoãn, nghĩ đến chính mình xa xa bên kia đại dương, còn cháu trai vẫn là chó độc thân, tim đập như đang đánh trống, trong lòng không khỏi bắt đầu hạ quyết tâm.
Trường ngoại thương Wharton của Mỹ này, trời cao xa hoàng đế, bên trong có rất ít nữ sinh.
Một nhóm nam sinh đang sống và học tập cùng nhau hàng ngày, đề phòng..
Càng nghĩ đến chuyện đó, lão gia tử càng đau lòng.
Ông đã già đến mức này rồi, tưởng rằng có thể yên tâm nghỉ ngơi, nhưng ai biết ông còn phải lo cho biến cố lớn trong cuộc đời cháu mình.
Đêm đó, Kỷ Trường Đức không kiềm chế được trong lòng nảy sinh nghi ngờ, gọi một cuộc điện thoại từ trong nước ra Mỹ.
Lúc đó, Kỷ Cẩn Ngôn đang ở trong thư viện chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ông nội, rất ngạc nhiên, sau đó bước ra khỏi cửa mới nhấn nút trả lời.
Lão gia tử đi thẳng vào vấn đề: "Cẩn Ngôn à, cháu nói cho ông nội biết, cháu đã có bạn gái chưa?"
Kỷ Cẩn Ngôn vẫn nhớ cảnh lộn xộn trong gió của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ ngày hôm đó.
Ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ.
Sau vài tháng, đề tài này một lần nữa lại bị đề cập đến, Kỷ Cẩn Ngôn mím môi, nhìn những người lớn tuổi và các em trai, em gái ngồi ở trên bàn, tất cả đều tỏ vẻ tò mò, hai má không tự giác ẩn ẩn nổi lên màu đỏ bừng, ho khan hai tiếng, giọng trầm xuống đáp: "Không có."
Kỷ Cẩn Ngôn là người ăn ngay nói thật, một chút cũng không do dự, không phải hắn không muốn nói đến mà là hắn chưa tìm được người mình thích.
Hắn luôn mắc chứng nghiện sạch sẽ trong cuộc sống, cũng như trong tình cảm cũng sẽ có, nếu không gặp được người ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên thì thà sống độc thân còn hơn quen bừa phải giải quyết bằng cách chia tay, lo lắng làm tổn thương tinh thần.
Nghe vậy, lão tử gia lập tức nổi giận trừng mắt nhìn hắn, khí thế hung bạo trong xương lại xông lên: "Thằng nhóc tiểu tử thúi nhà ngươi, sang năm đã hai mươi ba tuổi, tuổi tác không còn trẻ nữa, lại càng chưa từng nói chuyện quan hệ trai gái.
Về sau, đi ra ngoài đừng nói ngươi là cháu trai của Kỷ Trường Đức nữa, lão tử ngại đến mất mặt."
Ông hầm hừ, đập chiếc gậy trên tay xuống đất.
Kỷ Cửu không kiềm chế lại được, cô cười khì khì, điều này thu hút tất cả mọi người đang ngồi trên bàn.
Kỷ Cửu cười giọng không được bình thường, vừa rồi còn chưa nuốt được miếng xương sườn vào miệng đã bị mắc kẹt trong cổ họng, ho khan vài tiếng, nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng.
Khi cô đang tìm chỗ để nước, uống để nuốt xương sườn, bên cạnh truyền đến một ly nước đầy đưa cho cô, giọng nói của Ôn Mặc như tiếng chuông vang lên, giọng nói thanh nhuận dễ nghe: "Uống nước đi."
Kỷ Cửu uống hơn nửa ly nước mới cảm thấy thoải mái, cô vỗ ngực, nhìn Kỷ Trường Đức ngồi trên ghế chính, hoảng sợ nói: "Ông nội, thật xin lỗi, cháu sai rồi."
Kỷ Trường Đức há miệng thở dốc, muốn mắng Kỷ Cửu một hồi, nhìn thấy đôi mắt to của cô chớp chớp lấp lánh cực kỳ đáng yêu và ngoan ngoãn, trong lòng không nỡ mắng, cuối cùng tức giận tự mình thổi râu trừng mắt.
Có tiếng khịt mũi nặng nề, rốt cuộc không nhắc lại đề tài cũ.
Với bộ dạng của một đứa trẻ kiêu ngạo, Kỷ Cửu gần như suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Cô cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn Kỷ Cẩn Ngôn, hắn cũng liếc nhìn cô, thấy anh trai khẽ giơ ngón tay cái lên với cô, Kỷ Cửu nhếch mép cười, nhướng mày, ngầm hiểu nhau mà không nói ra.
Mấy người trong bàn nhìn thấy nhất cử nhất động của hai anh em bọn họ, đều nở nụ cười nhạt không nói gì, những cảnh hài hước như vậy là chuyện thường xảy ra trong Kỷ gia, chín anh em đều có mối quan hệ tốt với nhau, họ thích nghe ngóng.
Như thế, sau này dù mọi người đều phải thành gia lập nghiệp, cũng không đến mức xa lạ, gặp được nhau còn có thể giúp đỡ cho nhau một phen, khá là tốt.
* * *
Ăn tối xong, từng người đều trở về phòng giải quyết việc riêng.
Kỷ Cửu không quản được cái miệng của mình, ăn đến bụng no căng tròn, đi vòng quanh sân sau mấy vòng rồi cô mới trở về phòng và bắt đầu làm bài tập về nhà.
Lên cao trung, cô không còn dám khinh bỉ, coi thường bài tập của mình như đối với bài tập ở cấp một và cấp hai.
Cô đã từng ỷ lại vào việc mình đã từng học qua ở kiếp trước, có một nền tảng tốt, sau này hoàn toàn phải dựa vào tài năng thực sự của bản thân mới vượt qua được.
Đặc biệt là môn toán cấp ba, độ khó hoàn toàn không giống môn toán cấp trung học cơ sở, cả hai đều không nằm cùng một bậc.
Khi Kỷ Cửu mở sách giáo khoa toán học bắt buộc vào ngày đầu tiên, những ký tự lộn xộn trên trang giấy trắng thật sự cho cô rối tung rối mù, cư nhiên cho cô loại cảm giác hoảng hốt sắp phi thăng thành thần.
Vì lớp thực nghiệm là lớp trọng điểm nên tiến độ của lớp sẽ nhanh hơn nhiều so với lớp thường, Kỷ Tử Nhiên vẫn đang học phần đầu tiên của chương đầu tiên, toàn bộ chương đầu tiên của cô thì đã gần sắp kết thúc.
Hơn nữa, điều khiến cho Kỷ Cửu đau đầu nhất không chỉ là tiến độ nhanh hơn, bài tập của lớp thực nghiệm cũng khó hơn, số lượng bài kiểm tra mỗi tuần cũng thường xuyên hơn, dù sao mọi thứ đều phải đứng trên lớp thường một bậc, điều này càng đề cao tầm quan trọng của lớp trọng điểm.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, biệt thự của Kỷ gia nằm trong trạng thái yên tĩnh, vào mùa thu, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, nhưng cũng không đến nỗi mặc thêm một lớp quần áo.
Cửa sổ trong phòng mở hờ, gió thổi nhè nhẹ làm bay rèm trắng mỏng manh, mang một chút sự mát lạnh cho màn đêm buồn tẻ.
Kỷ Cửu quay bút, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy u buồn.
Giương mắt liếc nhìn đồng hồ báo thức, bảy giờ mười ba phút, tức là cô đã bị trì hoãn bài tập lớn này hơn hai mươi phút rồi mà một chữ cũng đều không có.
Mặt sau còn dư lại nửa trang kiểm tra ngữ văn và một bản dịch tiếng Anh, Kỷ Cửu tâm tình trở nên bực bội hơn, ngòi bút vô thức phác thảo lên tờ giấy nháp, để lại những vết bút mực đen.
Sau khi suy nghĩ thêm năm phút, cô vẫn không thể nắm bắt được manh mối của câu hỏi, cô chỉ đơn giản ném cuốn sách bài tập toán sang một bên, lấy tờ giấy kiểm tra ngữ văn ra và viết trước.
Sau khi hoàn thành phần ngữ văn và viết tiếng Anh, đang làm những bài tập khác, đồng hồ vừa vặn đi đến tám giờ.
Kỷ Cửu vốn định đọc lướt qua bài tập của mình, dù sao một bài tập cũng không có gì ghê gớm, cô sẽ không giống như những người khác, nhưng sau đó cô nhớ ra rằng mình vẫn đang mang gánh nặng của một người đại diện cho môn toán và sự kỳ vọng của Lý Lôi đối với cô, rốt cuộc cũng chấp nhận số phận, bĩu môi âm thầm lấy lại quyển bài tập, tiếp tục mà làm hết đề.
Đang nghĩ ngợi đến nhập thần thì điện thoại bên cạnh bỗng rung lên khiến bàn làm học cũng theo đó mà run lên.
Kỷ Cửu đặt bút xuống, thở dài yếu ớt mở WeChat ra và biết được hai tin nhắn mới vừa gửi từ các thành viên trong nhóm.
Tống Hợp: Các bạn học có phải ở gần Thiên Thành Gia Uyển không?
Tống Hợp: Bài thi ngữ văn của tớ không mang theo, xin mượn để photo a! Các baba cứu cứu tớ đi.
Jpg.
Thiên Thành Gia Uyển nằm gần trung tâm thành phố, khoảng cách từ nhà của cô đến đó xa vạn dặm.
Kỷ Cửu nhìn phía dưới có người trả lời cậu ta.
Tùy tiện liếc nhìn một cách ngẫu nhiên rồi thoát khỏi trò chuyện nhóm, vừa mới đặt điện thoại của mình xuống, vô tình bắt gặp bên trong Wechat có một chuỗi từ tiếng Anh, trong đó có một từ đơn hấp dẫn ánh mắt của cô.
* * *Big Boss.
Đây là một từ đặc biệt mà Kỷ Cửu đã dành cho Ôn Mặc, hình tượng cực kỳ chuẩn xác.
Đầu ngón tay của Kỷ Cửu dừng lại trên màn hình vài giây, sau đó nghiêng đầu nhìn đống giấy vụn, ước lượng một lúc, cuối cùng cô quyết định không xấu hổ hỏi kẻ đó, khiêm tốn thỉnh giáo, vì vậy cô đưa tay ấn phím, đem lời nói gửi đi.
Căn phòng bên cạnh dành cho khách có ánh đèn lờ mờ, chỉ để lại chiếc đèn ngủ trên chiếc bàn ở đầu giường.
Ôn Mặc sớm đã làm xong bài tập, cũng đã tắm xong liền nằm ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay có quá nhiều việc, bận bịu thủ tục chuyển trường, trình tự thủ tục phức tạp, cả ngày lên lớp hắn có chút mệt mỏi.
Ý thức hỗn loạn trong đầu gần như tan biến, chiếc điện thoại ở bên cạnh gối nằm bỗng nhiên sáng lên, hắn quên chuyển sang chế độ ban đêm trước khi đi ngủ, màn hình lúc này đã sáng chói mắt.
Ôn Mặc đang lim dim bất chợt tỉnh dậy, cầm điện thoại, híp mắt nhìn thấy tin nhắn trên thanh thông báo, lập tức tỉnh ba phần, xoay người ngồi dậy, bật công tắc đèn ngủ cạnh đầu giường.
Ánh sáng trắng ấm áp đột nhiên chiếu sáng cả căn phòng.
Rùa con: Có đó không? Chọc.
Jpg
Ôn Mặc lấy mu bàn tay che giấu ý cười trên môi, đáp "Có."
Chưa đầy một giây, bên kia gửi một tin nhắn mới đến:
Rùa Con: Khụ khụ, có một bài toán..
Tớ không biết làm thế nào để..
Kỷ Cửu do dự không mướn nói ra lời này, bởi vì đây là lần đầu tiên cô hỏi hắn về bài tập, trong những năm tiểu học, Ôn Mặc thường cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay tung ta tung tăng chạy đến hỏi cô.
Cô nhớ mang máng, lúc đó hình như luôn thích trêu chọc hắn, nói cái đầu nhỏ của hắn không linh hoạt, mười phần là khoe khoang.
Kỷ Cửu đã sẵn sàng để bị cười nhạo.
Ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, cho đến khi điện thoại lại rung lên rồi mới thực hiện động tác tiếp theo.
Big Boss: Tớ qua đó hay cậu qua đây?
Ôn Mặc không để ý mà trực tuyến đem ra câu hỏi tùy chọn này.
Rùa con: Có lựa chọn thứ ba không?
Big Boss: Không, tớ đi ngủ đây.
Hàm ý là đừng trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của hắn.
Rùa nhỏ: Thôi..
được rồi, tớ sẽ qua đó.
Kỷ Cửu suy xét tính tình bụng dạ hẹp hòi của Ôn Mặc kia, không yên tâm mà ra thêm một yêu cầu:
Rùa Con: Chỉ nói về bài tập, cậu không thể trả thù cá nhân! Con mèo nhỏ màu cam đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Jpg
Ôn Mặc cười thầm, lông mi dài khép hờ, cực kỳ ôn nhu.
Big Boss: Được!
.