Trên đường về, Phỉ Lực Khắc Tư đã nắm lấy tay Kỷ Cửu một cách hào hứng và nói rất nhiều.
Ôn Mặc ngồi ở bên kia nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn kỹ hơn, trên mặt vẫn là lộ ra vẻ xấu hổ.
Kỷ Cửu bình tĩnh liếc hắn một cái, không biết có phải là ảo giác không, thật ra cô cảm thấy Ôn Mặc hiện tại quá mức không được bình thường.
Mặc dù trước đây không nói quá nhiều nhưng ít nhất cũng giao tiếp bằng mắt.
Hôm nay..
Yên tĩnh như gà.
Bầu không khí kỳ lạ tiếp tục cho đến khi trở lại biệt thự Kỷ gia.
Kỷ Cẩn Ngôn đã trở về Hoa Kỳ vài ngày trước để bắt đầu sự nghiệp nghiên cứu sinh của mình, hắn đã thực tập ở Hưng Thịnh hơn nửa năm, kết hợp kiến thức lý thuyết đã học với môi trường thị trường hiện tại ở Trung Quốc, đã có không ít kinh nghiệm.
Lão gia tử thấy việc huấn luyện đã gần xong nên vội vàng đưa hắn sang Mỹ học tiếp, trước khi đi còn đặc biệt ra lệnh rằng tốt nhất nên đưa cháu dâu về, ông đang đợi mình làm ông cố.
Lão thái thái đưa lão gia tử đi du lịch Châu Âu mấy ngày trước, các ca ca đang học đại học vẫn chưa được nghỉ, lúc này chỉ còn lại Tiểu bát Kỷ Tử Nhiên, tiểu thất Kỷ Thần, tiểu lục Kỷ Thiếu Khanh ba người ở nhà.
Kỷ Cửu kéo Phỉ Lực Khắc Tư vào phòng, Ôn Mặc đem hành lý vào sau.
Kỷ Thiếu Khanh rót một ly nước, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy em gái ôm một cậu bé người nước ngoài mà anh không quen biết, mắt chớp chớp, nhướng mày tò mò: "Tiểu Cửu, em bắt cóc thằng nhóc này ở đâu thế?"
Kỷ Cửu vừa phân phó người hầu chuẩn bị phòng cho Phỉ Lực Khắc Tư, cô nói mà không quay đầu lại: "Em không có bắt cóc, đó là con trai của đại sư Bội Đức La."
Vì lão gia tử đồng ý cho cháu gái học thiết kế, cô thường theo Văn Nhân đi khắp nơi từ nam ra bắt.
Chuyện của Bội Đức La cũng không có che giấu gia đình.
Kỷ Thiếu Khanh gật đầu, sau đó quay đi, bước đến gần Ôn Mặc đang đứng lặng lẽ bên tủ, trêu ghẹo nói: "Bản vẽ đẹp, tới sớm quá nha~!"
Trong toàn bộ Kỷ gia, tiểu lục Kỷ Thiếu Khanh là người duy nhất thích kêu Ôn Mặc như vậy.
Anh ấy là anh ruột của Kỷ Tử Nhiên, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, điểm cao hơn điểm chuẩn gần hai trăm điểm, đủ để lọt vào bất kỳ trường đại học nào ở Trung Quốc.
Theo nguyện vọng của bản thân, anh một lòng vào trường đại học kỹ thuật khoa học quốc phòng, sau khi ra trường anh cũng theo con đường quân nhân như chú của mình.
Tuy nhiên, Kỷ Thiếu Khanh vẫn đang thảo luận với bố mẹ về việc sẽ học trường đại học nào khi chưa đến thời gian nộp hồ sơ.
Ôn Mặc liếc mắt, mặc kệ anh ta.
Kỷ Thiếu Khanh sờ mũi rồi ngại ngùng đi lên lầu.
Đầu bếp hâm nóng các món ăn đã đặt trước và dọn chúng ra bàn.
Sân bay cách biệt thự nhà họ Kỷ hơi xa, đi lại mất nhiều thời gian, cơm trưa đã ăn sớm, quản gia thấy bọn họ không có thời gian về nên kêu nhà bếp để lại phần cơm cho bọn họ.
Buổi chiều, phòng của Phỉ Lực Khắc Tư đã được dọn dẹp sạch sẽ, Kỷ Cửu chơi với thằng nhỏ ngủ trên giường cả một buổi chiều, nhân tiện giúp nó điều chỉnh phát âm sai.
Ôn Mặc và Kỷ Tử Nhiên đi ra trường bắn, nhà họ Kỷ có một phần cổ phần trong trường bắn, Kỷ Thiếu Khanh khi không có việc gì làm thích đưa hai anh em đi chơi và thành lập một đội để chơi một vài CF thực sự.
Con trai thường quan tâm đến máy móc, đặc biệt là súng, chơi đến mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Khi cả bốn người trở về, đã hơn tám giờ tối.
Không có người lớn ở nhà, bên ngoài trời cũng tối dần, Kỷ Thiếu Khanh, thân là người anh lớn tuổi nhất vào lúc này do dự một lúc, liền để Ôn Mặc ở Kỷ gia ngủ một đêm, ngày mai mới về Ôn gia.
Ôn Mặc cười nhạt, thuận miệng đồng ý.
Kỷ Cửu ngồi trên sô pha quan sát hồi lâu, luôn cảm thấy nụ cười đó có chút gian xảo.
Tắm rửa xong, Kỷ Cửu làm bài tập hè, chợt nghe có người gõ cửa.
Mở cửa ra vừa thấy.
Phỉ Lực Khắc Tư đi chân trần, ôm gối trên tay, bĩu môi, đứng ở trước cửa và nhìn cô vẻ mặt ủy khuất.
Kỷ Cửu ngẩn người hồi lâu, cô chợt nhớ ra hôm đó Bội Đức La đã nhắn cho cô rằng Phỉ Lực Khắc Tư cực kỳ khó ngủ khi ở một nơi xa lạ, phải có người ở bên.
Đây là di chứng của cuộc chiến tranh đó.
Rất khó chữa khỏi trong thời gian ngắn.
Nhìn vào đôi mắt ướt át đó, Kỷ Cửu ngay lập tức cảm thấy có áy náy.
Cô thực sự đã quên một việc quan trọng như vậy!
Nếu thằng nhỏ không có qua đây, cô đã tắt đèn đi ngủ.
Quỳ xuống nhẹ nhàng bế Phỉ Lực Khắc Tư lên, một đứa trẻ năm sáu tuổi cũng không quá nặng, tuy rằng có chút vất vả, nhưng bế lên cũng không thành vấn đề lớn.
Đi được vài bước, cô đặt Phỉ Lực Khắc Tư lên giường, lấy khăn tắm thấm nước từ trong phòng tắm ra, lau tro bụi trên chân cậu bé, nhẹ giọng nói: "Phỉ Lực Khắc Tư, đêm nay chị ngủ cùng em nhé?"
Vừa dứt lời, một giọng nam từ đâu vọng vào: "Nhóc đó ngủ với tớ."
Giọng nói khá quen thuộc.
Cũng mang một chút tức giận.
Hai người ngồi trên giường không hẹn mà cùng nhìn theo tiếng nói, người nọ bước nhanh vào, tiếng bước chân kêu lên rõ ràng, hận không thể đạp nát sàn nhà.
Kỷ Cửu còn chưa hoàn hồn, Ôn Mặc đã tiến đến bên giường, một tay ôm lấy Phỉ Lực Khắc Tư, quay đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Cứ như vậy vội vàng đi ra khỏi phòng.
Kỷ Cửu suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của Phỉ Lực Khắc Tư, có vẻ không chán ghét hắn.
Thật ra mà nói, Kỷ Cửu vốn tưởng rằng mình là con gái, cùng Phỉ Lực Khắc Tư ngủ chung cũng không tiện lắm, dù sao cậu nhóc cũng lớn rồi, không giống một con búp bê sữa hai ba tuổi.
Nhất là vào nửa đêm phải dậy để đi vệ sinh hay gì đó, cô cũng không chiếu cố tốt.
Quên đi, tạm thời quan sát một chút, nếu Phỉ Lực Khắc Tư thực sự không muốn, cô sẽ đưa nhóc đó trở về.
Nghĩ vậy, bất giác đi tới cửa phòng Ôn Mặc.
Có thể vừa rồi hắn bước đi rất vội vàng, cửa không đóng chặt, lộ ra một khe nứt nhỏ, nhàn nhạt nhìn xuyên qua được.
Kỷ Cửu giơ tay định gõ cửa cho lịch sự để thông báo cho những người bên trong biết có khách, nhưng lại mất cảnh giác nên nghe thấy tiếng nói chuyện.
Phỉ Lực Khắc Tư ngây thơ hỏi: "Anh trai, nam nữ thụ thụ bất thân là gì?"
Ôn Mặc trả lời: "Có nghĩa là nam nữ không được ngủ chung."
"Ồ, tại sao em xem trên TV thấy cô chú có thể ngủ chung được kìa?"
"Đó là vợ chồng."
"Nhưng em muốn ngủ với chị Nine!"
"Không được." Giọng điệu lạnh lùng.
"Tại sao?"
"Không được chính là không được, không vì cái gì cả."
"Hừm! Vậy thì em sẽ kết hôn với chị gái, như vậy là được!"
Một trận im lặng.
Kỷ Cửu hơi lo lắng cho tính mạng của thằng bé.
Vài giây sau, chỉ thấy thiếu niên tức muốn hộc máu đe dọa: "Nếu còn không câm miệng, đêm nay nhóc ngủ cùng muỗi đi!"
Phỉ Lực Khắc Tư chiều nay đã có kiến thức về uy lực của muỗi Trung Quốc, mấy tiếng đồng hồ liền bị chích mấy cái, cơn ngứa khiến cậu phải gãi mạnh, nhảy nhót lung tung, xịt rất nhiều dầu thơm mới ngừng nghỉ được vài phần.
Không còn một âm thanh nào trong phòng.
Kỷ Cửu nín cười, cô hiểu rằng Phỉ Lực Khắc Tư không những không từ chối Ôn Mặc mà còn rất thích đến gần hắn.
Có thể hai người tự nhiên bị từ trường hấp dẫn, tiểu tử có ý muốn ỷ lại đại ca.
Trong lúc thất thần, không nhận thấy tiếng bước chân bên trong cửa ngày càng lại gần.
Kỷ Cửu hoảng sợ định chuồn đi, cửa gỗ đã bị mở ra, Ôn Mặc cầm một cái ly, bắt gặp trong góc có người nghe ngóng.
Hắn ung dung nhấc khóe miệng lên, "Không ngủ được, còn muốn ở đây ăn trộm?"
Kỷ Cửu sắc mặt biến đổi, trên người lấm tấm hai đám mây màu đỏ: "Đi ngang qua, đi ngang qua."
Đầu lưỡi của hắn chạm vào vòm miệng, giọng cười thấp thấp: "Nghe được cái gì rồi?"
"..."
Kỷ Cửu trợn mắt.
Ôn Mặc lập tức biết được.
Có vẻ như con rùa con này đã nghe thấy tất cả.
Tuy nhiên, thời cơ chưa đến, không nên hành động quá vội vàng kẻo làm con rùa con sắp mắc câu hoảng sợ.
Cố nén cảm xúc trong mắt, nhìn cô chằm chằm một hồi: "Đi ngủ đi, đêm nay nhóc đó sẽ ngủ với tớ, đừng lo lắng."
Kỷ Cửu lại liếc nhìn cửa, Phỉ Lực Khắc Tư vui vẻ nhảy lên giường, yên lòng, nhỏ giọng: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Hắn nói.
Một lúc sau, Kỷ Cửu gần như trở về phòng, Ôn Mặc lại đột nhiên thốt lên: "Tớ hy vọng sau này có cơ hội, tớ có thể thay hai chữ đó thành chữ cái."
Ví dụ như
Wanan*
*Ngủ ngon trong tiếng Trung Quốc là 晚安 có phiên âm là "Wǎn'ān" viết tắt cho phiên âm "Wǒ ài nǐ, ài nǐ" (我爱你, 爱你) có nghĩa là Anh yêu em, yêu em.
Chữ cái?
Kỷ Cửu nằm ngửa trên giường, chăm chú nhìn trần nhà.
Đèn trong biệt thự đã tắt và xung quanh tối om.
Dưới ánh trăng sáng, gió thoảng qua, bóng cây đổ trên vách tường xào xạc.
Lật nghiêng người, trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy trong lời nói của Ôn Mặc có cái gì đó.
Không ngừng suy nghĩ, buồn ngủ quét qua, cuối cùng là chìm vào giấc ngủ..
Kỷ Thiếu Khanh bị Kỷ Lang Thiên những ngày này làm ngày bực bội khổ sở.
Bác trai lớn hơn bốn mươi tuổi so với tiểu hài tử còn ấu trĩ hơn, cư nhiên kêu anh viết bản kiểm điểm.
Lý do là - anh đã dẫn con sói vào nhà!
Kỷ Thiếu Khanh than trời trách đất!
Vừa viết vừa mắng tiểu tử thúi Ôn Mặc.
Mặc dù Kỷ Lang Thiên đã yêu cầu anh viết bản kiểm điểm, nhưng ông ta là thân là bác trai cả trong nhà, sao lại dám cãi lại ông ta! Chỉ có thể chửi thầm Kỷ Lang Thiên.
Trái phải gì cũng là họ Kỷ, có cùng một tổ tiên.
Trong lúc tuyệt vọng, không còn cách nào khác, đành phải đem người nào nó chửi trong lòng.
Muốn nói sự việc cũng là vừa lúc.
Cố tình có một đứa trẻ người nước ngoài đến Kỷ gia ở trong hai tháng của kỳ nghỉ hè!
Tiểu tử kia cố tình dính dáng đến Ôn Mặc!
Còn cho Ôn Mặc ngủ qua đêm!
Theo lời gốc của Kỷ Lang Thiên:
Đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai.
Nếu không phải nhãi ranh cậu đem con heo rừng kia vào nhà, lão tử sẽ không sợ hãi lo lắng cho cải trắng nhà mình sao?
Kỷ Thiếu Khanh không nói nên lời, âm thầm rơi những giọt nước mắt cay đắng.
Đây rõ ràng đưa mình làm bia đỡ đạn cho người khác!
Tuy nhiên, không thể làm trái lại lời nói đó, đành phải ngồi viết bản kiểm điểm.
Tháng tám, sân mới của Hi Quang đã hoàn thành, Kỷ Cửu cùng Phỉ Lực Khắc Tư tham dự lễ cắt băng khánh thành.
Không có nhiều người đến, cũng không thông báo rầm rộ, chỉ có hai phóng viên của các tạp chí nhỏ, Kỷ Lang Thiên rất yên tâm khi để con gái mình ra mặt.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện nhìn thấy chị gái của họ đang ôm một đứa trẻ trông khác với chúng, hai mắt tròn xoe, đầy mới lạ.
May mắn thay, Phỉ Lực Khắc Tư đã hoàn toàn khôi phục lại tính cách vui vẻ, hoạt bát sau khoảng thời này, sau khi trải qua một buổi chiều với những đứa trẻ cùng tuổi, kể cả khi ngôn ngữ bất đồng, cậu thường thốt ra rất nhiều từ, nhưng cậu ngoài ý muốn lại rất thân thiết.
Trước khi đi, cậu còn hành động mà không ai lường trước được.
"Viện trưởng, đây là tiền tiêu vặt mà papa cho con.
Con dành dụm mấy tháng rồi.
Bây giờ con muốn đưa cho viện trưởng sau này sẽ mua sữa bột cho em bé."
Đôi tay nhỏ nắm lấy một nắm một tờ tiền Euro còn chưa kịp đổi.
Độ dày khoảng một trăm Euro.
Em bé mà Phỉ Lực Khắc Tư nói là đứa trẻ bị điếc.
Đứa bé trong chiếc nôi đã lớn lên rất nhiều, trong vài ngày nữa, sẽ có thể đi trên mặt đất.
Khi Phỉ Lực Khắc Tư trêu chọc em bé vào buổi chiều, thấy rằng em bé chỉ đang cười và không nhạy cảm với những phản ứng xung quanh, vì vậy Kỷ Cửu đã nói sự thật cho Phỉ Lực Khắc Tư biết.
Lúc đó cô cũng chỉ thản nhiên đề cập, không ngờ thằng nhỏ lại quan tâm đến vậy.
Phỉ Lực Khắc Tư gần đây đã bị Bội Đức La thúc giục học tiếng Ý, nói vô cùng khập khiễng.
Cậu đã đến Trung Quốc và chuyển sang tiếng Anh một cách có ý thức.
Gia đình nhà họ Kỷ đều là những người trí thức, giao tiếp giữa hai bên không có gì khó khăn.
Viện trưởng đã từng học đại học, cũng hiểu được một chút, với động tác của Phỉ Lực Khắc Tư, có lẽ ông hiểu ý của thằng bé.
Nhìn thấy vết sẹo trên mặt sau của bàn tay của đứa trẻ, đoán điều gì đó về quá khứ, đôi mắt trở nên nóng bỏng, ông nghẹn ngào: "Chúng ta không thể nhận số tiền này, tình hình hiện tại của trại trẻ mồ côi đã được cải thiện rất nhiều."
Phỉ Lực Khắc Tư nhìn chằm chằm Kỷ Cửu.
Kỷ Cửu ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu cậu: "Phỉ Lực Khắc Tư, đại sư Bội Đức La cho phép em quyên góp tiền sao?"
Phỉ Lực Khắc Tư lắc đầu, cau mày rồi lại gật đầu, lo lắng giải thích: "Cha nói với em là em có quyền sử dụng tiền.
Chị à, em muốn mua sữa bột cho em bé, em bé chưa bao giờ uống sữa bột."
Ánh mắt cậu kiên định.
Trái tim Kỷ Cửu mềm ra, không đành lòng làm tổn thương cậu nhóc, bản tính này của con người vốn dĩ tốt đẹp, đây có thể là cảm xúc tình yêu thương trong sáu năm cuộc đời của cậu.
Cậu cụp mắt suy nghĩ một hồi, đứng dậy nói với viện trưởng: "Viện trưởng Trần, xin hãy nhận đi ạ."
"Nhưng..
chuyện này có hơi quá không?"
Kỷ Cửu cười: "Đừng lo, so với tâm ý này không được tính là nhiều."
Ngày đó tiễn Phỉ Lực Khắc Tư, trong một sân bay đông đúc, tiểu gia hỏa ôm Kỷ Cửu khóc đến thương tâm.
Hơn hai tháng qua từ sáng đến tối, Kỷ Cửu đương nhiên luyến tiếc cậu nhóc, mũi chua xót, vẫn cố nén được nước mắt an ủi: "Đừng khóc, Phỉ Lực Khắc Tư, mấy tháng sau còn có thể đến chơi."
Ôn Mặc đứng kế bên hai người, trong lòng không chịu nỗi.
Hắn dịu dàng vỗ đầu thằng bé: "Khi nào em muốn đến Trung Quốc thì gọi điện cho anh trai, sẽ ngồi bằng máy bay đúng không?"
Phỉ Lực Khắc Tư hít hít mũi gật đầu.
Hai người giúp cậu xách cặp sách, sau đó đưa va li cho cô tiếp viên.
Vì mua vé hạng nhất nên Kỷ Cửu đặc biệt yêu cầu hãng hàng không chăm sóc cho Phỉ Lực Khắc Tư.
Giám đốc công ty vỗ ngực tại chỗ đồng ý.
Cô tiếp viên mỉm cười cầm chiếc chiếc vali và đưa Phỉ Lực Khắc Tư lên máy bay, Kỷ Cửu đứng bên ngoài vẫy tay chào cậu cho đến khi bóng dáng cậu khuất dần trong góc.
Sau khi Phỉ Lực Khắc Tư rời đi, Du Tinh Tinh đã gửi lời mời cho Kỷ Cửu đến dự lễ tốt nghiệp của cô ấy.
Cả Du Tinh Tinh và Quý Anh Hiền đều trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa, sau nhiều lần đấu tranh, Kỷ Thiếu Khanh cũng vào được Đại học khoa học kỹ thuật quốc phòng.
Nói chung, mọi người đều vui vẻ.
Đêm trước ngày khai giảng, Quý Anh Hiền gọi điện đến.
Trong điện thoại, những tiếng nói xung quanh ồn ào, nhưng giọng của Quý Anh Hiền lại có cảm giác thư thái lạ thường.
"Tiểu Cửu, anh đã suy nghĩ mấy ngày nay, nhưng quyết định phải đích thân nói lời cảm ơn em."
Quý Anh Hiền bước ra khỏi phòng ngủ, đứng trên ban công nhìn đám học sinh đang bận rộn bên dưới, anh cười thầm, trong lòng trầm mặc hơn mười mấy năm.
Đám mây mù trong lòng dường như tan biến chỉ trong một đêm.
Hôm đó, khi nhận được giấy báo nhập học của trường Đại học Thanh Hoa từ giáo viên chủ nhiệm, anh cảm thấy có gì đó trong mắt mình.
Đưa tay lên sờ, mặt lạnh tanh.
Anh không thể nhớ lần cuối cùng mình khóc là khi nào.
Anh chỉ biết khi bị bố tát, dù trong lòng đầy căm hận cũng không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Nhìn Quý Nhã Nam giả vờ cùng Thẩm Lan phá hủy di vật của mẫu thân, anh nghiến răng nước mắt cũng không chảy ra.
Đã bao lần..
Không ngờ, đối diện với tờ giấy báo nhập học mỏng manh, anh trốn trong phòng, như một đứa trẻ, khóc suốt đêm.
Bắt đầu cuộc hành trình đến Bắc Kinh với tâm trạng phức tạp, khi tạm biệt bà ngoại, lão thái thái nói một cách nghiêm túc:
"Anh Hiền, hãy nhớ rằng tất cả những gì cháu có bây giờ là khó có thể giành được.
Kỷ gia chính là quý nhân của cháu, cái gọi là cây to đón gió, bọn họ giúp cháu một phen, đắc tội không ít người, sau này cháu không được vô ơn, dù không trả ơn lại được cũng phải mạnh mẽ tương trợ cho họ, hiểu chưa?"
Kỳ thật, từ khi Kỷ cửu nhìn đến biểu hiện của Quý Anh Hiền vào lúc đó, trong lòng đã hiểu rõ.
Nhớ lại lần đầu gặp mặt anh ấy, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được tâm tư của thiếu niên quá sâu.
Thế giới đã làm cho anh mạnh mẽ và buộc anh phải trưởng thành.
Một Quý Anh Hiền như vậy buộc bản thân phải lưng đeo đầy gánh nặng, anh đã quá mệt mỏi để sống, mệt mỏi đến mức gần như tắt thở.
Tiếng thở dài buồn bã.
Kỷ Cửu đặt trái tay lên mắt, hơi ngã người về phía sau và nhắm mắt dựa vào lưng ghế: "Anh trai nhỏ, nếu đi xa, vậy thì hãy quên hết đi."
Đừng để những điều tồi tệ đó kéo cuộc sống của anh xuống đáy vực sâu.
Đầu dây bên kia im lặng kéo dài..
Tiếng thở tinh tế xuyên qua tai nghe.
Một thời gian sau.
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên như tiếng gió bay tới cùng nụ cười viên mãn.
"Được."
.