Phúc Bảo Nữ Phụ


Bốn năm sau.

Cơn gió đầu mùa hạ mang theo một làn không khí khô, mưa mịn và dày đặc bay trên bầu trời, không khí ẩm ướt, thêm chút mát mẻ của buổi trưa hè.

Trong sân bay quốc tế nhộn nhịp, một chiếc máy bay lặng lẽ hạ cánh.

Nó trở về từ bên kia đại dương.

Hiện tại máy bay hạ cánh, Kỷ Cửu từ cửa sổ nhìn ra sân bay, cô rời xa quê hương được một thời gian dài rồi, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Trên radio, giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên vang lên: "Thưa quý vị, chuyến bay đã hạ cánh an toàn, vui lòng xuống máy bay ở cổng đăng ký.
Xin cảm ơn!"

Hoa Kỳ là một quốc gia tự do, New York cũng là một thành phố phồn hoa, so với Lạc thành, luôn có cảm giác thân thuộc hơn.

Bên cạnh, nam nhân tóc vàng giúp cô lấy ba lô trên đỉnh đầu: "Kỷ Cửu, đi thôi!"

Kỷ Cửu nghe thấy tiếng, quay đầu mỉm cười.

Trong những năm học thiết kế tại Parsons, một trong những điều tuyệt vời nhất mà Kỷ Cửu cảm thấy đó là cô bất ngờ được đoàn tụ với người bạn thời thơ ấu của mình!

Một người tỏa ra hơi thở lãng mạn.

Harry Wilson.

Tiểu Kim Mao đáng yêu đó.

Sau khi Harry học xong tiểu học, cha anh chấp nhận chuyển trường và trở về Mỹ.
Nhưng cô không ngờ rằng anh cũng sẽ đi theo con đường thiết kế thời trang giống như mình.

Trong buổi khai giảng hôm đó, cả hai vô tình gặp nhau ở cửa.

Mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ mấy giây, trong lòng phảng phất có một tia quen thuộc, rồi..

Lảo đảo mà đi qua.

Sau hơn mười năm, khuôn mặt của họ đã thay đổi đến mức không ai có thể nhận ra được, cũng không ai ngờ rằng họ sẽ gặp lại nhau ở đây.

Sau phần giới thiệu bản thân, học sinh trong lớp lần lượt đứng lên nói tên, đến lượt Harry, trong đầu cô chợt nhớ ra một tia sáng.

Á!

Đây không phải là nhóc đầu gấu giành lấy những miếng nấm với Ôn Mặc, còn cùng hắn đánh nhau sao?

Bốn điều trọng đại trong đời: Hạn hán lâu năm, gặp gỡ bạn cũ ở xứ khác, đêm động phòng hoa chúc và thời khắc ghi vào danh sách vàng.

Mặc dù "bạn cũ" này đã quen nhau lâu rồi, nhưng Kỷ Cửu lại có một cảm giác thân thiết khi gặp lại những người bạn thuở nhỏ ở nước ngoài.

Trong bốn năm, hơn một nghìn ngày, Kỷ Cửu và Harry hầu như miễn cưỡng vui vẻ.

Về phần tại sao lại miễn cưỡng?

Thật sự là tên gia hỏa này rất hài hước!

Khai giảng chưa được mấy ngày liền có lớp dạy cắt may, không biết vì sao lại tranh chấp với giáo viên, múa may nói chuyện hồi lâu, giáo viên vẫn luôn kiên định quan điểm của mình.

Dưới tình thế cấp bách, Harry trực tiếp lao vào nói tiếng Trung! Bùm bùm, mồm mép nói còn chưa được lưu loát.
Giáo viên tức khắc trợn tròn mắt, thẫn thờ đứng trên bục giảng hồi lâu không lên tiếng.

Kỷ Cửu bật cười.

Kể từ đó, cô đã thay đổi cách nhìn của mình về Harry.

Đây chắc chắn là một chú cừu nhỏ có bộ da sói, bề ngoài trông dũng mãnh nhưng bên trong lại ngu ngốc.

Sau đó, năm nhất vào ngày 25/12, Ôn Mặc bay đến Parsons để nghỉ lễ cùng bạn gái.

Vừa bước vào cổng trường, thình lình phát hiện một nam thanh niên ngoại quốc đẹp trai đứng cạnh bạn gái mình, hai người vừa nhìn như tuyệt tác trong phòng triển lãm vừa nói vừa cười, cảnh tượng rơi vào mắt Ôn Mặc khiến hắn thật sự rất tức giận.

Hắn như hổ rình mồi đem hai người tách ra thật xa.

Buổi tối trước khi trở về nhà, Kỷ Cửu chưa kịp giải thích, cơn tức giận của Ôn đại gia bộc phát, không nói một lời, đè Kỷ Cửu ở trên sô fa gặm thật là lâu.

Một lúc sau, hắn mới có chút thỏa mãn, hai người tách ra thở hổn hển.

Kỷ Cửu mặt đỏ bừng, làm nũng nói cho hắn biết rõ mọi chuyện.

Hắn yên lặng lắng nghe, sắc mặt rốt cuộc không còn ảm đạm như trước, nhưng vẫn có vẻ không ổn.

Sau một hồi im lặng, tiếng khàn khàn nói: "Tránh xa cậu ta ra, từ nhỏ anh đối với cậu ta không có hảo tâm cái gì cả."

Kỷ Cửu bị bình dấm chua này làm cho cười đến chết.

Tuy nhiên, khi số lần gặp gỡ giữa hai người ngày càng nhiều, Ôn Mặc không còn để tâm đến việc Kỷ Cửu và Harry kết thân với nhau nữa.

Cho đến một ngày cuối tuần nào đó, trong thời gian rảnh rỗi, họ mua những thứ cần thiết hàng ngày ở một trung tâm thương mại gần đó.

Kỷ Cửu đang đứng lựa rau dưa, Ôn Mặc đột nhiên nói: "Những gì anh nói lúc trước, em quên đi."

Kỷ Cửu quay lại nhìn hắn, thập phần buồn bực, nói cái gì vậy?

Giọng mũi của hắn yếu ớt thấp thấp, có vẻ hơi xấu hổ: "Chính là việc kêu em tránh xa Harry ra xa một chút."

"Trước đây không phải là anh rất để ý sao?" Kỷ Cửu chọn một hộp bông cải xanh và ném vào giỏ hàng, "Sao đột nhiên đổi ý vậy?"

Hắn nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói: "Anh đánh giá quá cao sức lực của cậu ta."

Thu lại ánh mắt đầy ẩn ý, hắn đẩy xe chứa hàng đi đến quầy thu ngân tính tiền.

Kỷ Cửu hơi giật mình.

Sau khi Ôn Mặc trở về Boston, Kỷ Cửu mấy lần nhớ lại những lời này, cuối cùng cũng hiểu ra.

Hèn chi trước đây hắn cứ làm bộ dáng thù địch, làm trong một thời gian dài, tất cả đều do chính cái não của mình suy nghĩ nhiều.

Xem ra, hắn chính là tự mình dọa mình.

Nghĩ xong, không khỏi nở nụ cười, lồng ngực không ngừng nhảy lên.

Cái này là quỷ ấu trĩ hẹp hòi.

Thật ra, lần này đến Trung Quốc, Harry nhận một nhiệm vụ quan trọng.

Tiếp theo, anh sẽ thực hiện một tác phẩm thiết kế, có liên quan đến văn hóa tơ lụa của nhà Hán, để đảm bảo chất lượng của tác phẩm, anh phải kiểm tra thực địa trong vài tháng.

Ngay khi Kỷ Cửu tốt nghiệp và chuẩn bị trở về Trung Quốc, hai người đã đặt cùng một chuyến bay, Ôn Mặc cũng yên tâm về sự an toàn của Kỷ Cửu.

Ôn Mặc hôm nay không cùng cô trở về.

Hắn đã có bằng tốt nghiệp MIT, nhưng sau khi bàn bạc với gia đình vài năm trước, hắn quyết định ở Mỹ học thêm hai khóa sau đại học để nâng cao trình độ học vấn của mình.

Điều này cũng có nghĩa là Kỷ Cửu và Ôn Mặc sẽ có mối quan hệ yêu xa trong hai năm tới.

Kỷ Cửu không phản đối quyết định của hắn và cô cũng không có quyền phản đối, kể cả khi cô bây giờ là bạn gái của hắn.

Mỗi người đều có mục tiêu riêng, ở tuổi này, dù là ai, cũng không nên yêu cầu đối phương từ bỏ cơ hội theo đuổi một tương lai tốt đẹp chỉ vì tình yêu.

Đây không phải là tình yêu, mà là sự chiếm hữu ích kỷ.

Sau khi rời sân bay, Harry bắt taxi về khách sạn, còn Kỷ Cửu thì lên xe về nhà.

Hai người tách nhau ra ở cổng sân bay.

Trong xe, chú tài xế bật điều hòa, gió mát ập vào, không khí mùa hè nóng nực lập tức giảm xuống.

Tài xế Lưu liếc nhìn cô gái ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, vui vẻ nói:

"Thưa tiểu thư, chào mừng cô về nhà."

"Dạ, đã về rồi ạ!"

Kỷ Cửu cong môi.

Hình bóng con phố bên ngoài cửa sổ, những giọt mưa rơi trên kính, bầu trời mờ ảo phía xa.

Mọi thứ trước mắt đều quá quen thuộc, ngay cả không khí cũng là mùi của ký ức.

Cho đến giờ phút này, Kỷ Cửu rốt cục có cảm giác lá rơi trở về cội nguồn.

Xe chạy vào khu nhà.

Nhà họ Kỷ sáng sớm đã nhận được tin tức, biết hôm nay Kỷ Cửu đã trở về Trung Quốc, họ đều gác lại những thứ trong tay, chờ ở phòng khách.

Hai bên đường, những bông hồng đỏ do chính tay lão thái thái trồng đã nở rộ, màn mưa rực rỡ ướt át, sáng lạn đến cực điểm.

Kỷ Cửu xuống xe, bước vào nhà, bị lão thái thái ôm vào lòng.

Lần trước về Trung Quốc là nửa năm trước, ở nhà hơn mười ngày cho kịp lễ hội mùa xuân.

Việc lưu luyến không rời trước khi rời đi là điều không thể tránh khỏi.

Kỷ Cửu vỗ nhẹ vào tay lão thái thái và nhẹ nhàng an ủi, cô đã quay về ngay sau đó.

Mấy năm nay lão thái thái và lão gia tử ngày càng già đi, mấy hôm trước bác sĩ gia đình lấy huyết áp của lão gia tử thì thấy huyết áp cao hơn những năm trước.

Sau khi nghe thấy điều này qua điện thoại, Kỷ Cửu do dự một lúc lâu, cuối cùng chọn trở về Trung Quốc sau khi tốt nghiệp.

Có một câu nói cổ của Trung Quốc mà cô luôn ghi nhớ trong lòng.

Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.

Kiếp trước cô quá bận rộn, bận rộn đến mức không ở bên gia đình, muốn bù đắp thì đã muộn.

Đột nhiên bước vào thế giới này, vừa mở mắt ra đã thấy những người thân xung quanh trên giường bệnh.

Trong nhiều năm như vậy, cô đã sống quen với thân phận của Kỷ Cửu vào trong xương tủy của mình, hy vọng có thể bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.

Những thứ quan trọng đến đâu cũng không thể quan trọng hơn khi ở bên gia đình.

Hơn nữa, lão gia tử và lão thái thái đã gần tám mươi tuổi, dù sức khỏe tốt nhưng thời gian bên nhau ít đi một ngày.

Không ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ đến trước.

Cô muốn đồng hành cùng hai vị lão nhân hết mức có thể, hết mình làm tốt bổn phận con cháu.

Kể từ đầu thế kỷ mới, ngành thiết kế của Trung Quốc đã phát triển nhanh chóng, thậm chí có thể nói là không hơn các nước phát triển như Âu Mỹ, nhưng lại có tiềm năng rất lớn và thị trường rộng lớn.
Chỉ cần nắm bắt cơ hội, dù không đứng trên đất Âu Mỹ cô vẫn có thể dẫn đầu xu hướng thời trang.

Xét đến nhiều yếu tố, cô gái hai mươi mốt tuổi Kỷ Cửu đã kiên quyết dứt khoát trở về với sự bao bọc của đất mẹ sau những năm sinh sống ở nước ngoài.

Một lúc lâu sau, lão thái thái mới từ từ thả cháu gái Kỷ Cửu của mình ra, chuyển động trong hai vòng, hài lòng gật đầu: "Có vẻ như tên tiểu tử Ôn Mặc chăm sóc rất tốt, Tiểu Cửu không có ốm."

Kỷ Cửu xấu hổ, bất lực hô lên: "Bà nội."

Kỷ Cửu không nói cho người nhà biết chuyện của Ôn Mặc và cô.
Vào tháng thứ hai sau khi ở bên nhau, Kỷ Cửu đã nói với Kỷ Lang Thiên về việc này trong video call.

Kỷ Lang Thiên im lặng trong vài giây, nét mặt không nói nên lời.

Kỷ Cửu nghĩ rằng ông ấy sẽ phản đối kịch liệt, nhưng ông lại xua tay và thở dài buồn bã: "Ồ, thật sự là nữ đại bất trung lưu a! Tiểu Cửu, con năm nay đã vào đại học rồi.
Con phải học cách chịu trách nhiệm cho một số việc, ba không phản đối quan hệ của cô và Ôn Mặc, ba có thể nhìn ra tâm tư của thằng nhóc kia, nhưng là con gái thì phải biết tự bảo vệ mình, biết không?"

Hàm ý là, đừng để tiểu tử thúi đó lợi dụng!

Kỷ Cửu đẩy cái đầu đang bồn chồn của Ôn Mặc ra ngoài màn hình, miễn cưỡng đáp lại.

Video bị cắt đứt, bạn trai Ôn đại gia dùng hết sức lực, bế ngang Kỷ Cửu lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, hầm hừ: "Cha em đúng là một con cáo già."

Kỷ Cửu nhướng mày nhìn hắn: "Em còn chưa thành niên mà, papa tất nhiên phải bảo vệ tốt cho con gái mình rồi, có sai đâu."

Lỗ tai Ôn Mặc run run, vùi đầu thật sâu vào cổ của cô, hít hít, rầu rĩ nói: "Em giận anh à?"

Giọng điệu đầy ủy khuất.

Kỷ Cửu không kìm chế được, cười hahahaha không ngừng.

Lão thái thái túm lấy cô hỏi han hồi lâu, Nguyễn Tĩnh Hảo thấy mẹ chồng vẫn chưa hỏi hết chuyện, đành chịu, vội vàng bước ra ngoài.

"Mẹ, để Tiểu Cửu vào nhà nghỉ ngơi trước đi, từ Mỹ bay về đây cũng đã rất mệt mỏi."

Lão thái thái nghe xong cảm thấy cũng đúng.
Chênh lệch thời gian rất quan trọng, nên bà mới buông tha cháu gái.

Vào phòng khách, một đám đông người đứng trong phòng.

Mấy người chú, thím tới đây đầy đủ hết.

Kỷ Cửu nói chuyện với từng người một trong gia đình, sau đó tằng quà cho mọi người, sau vài câu nói chuyện cũng mất khoảng nửa tiếng.

Người lớn còn có việc quan trọng phải làm nên vội vàng rời đi sau khi gặp Kỷ Cửu.

Trước khi Kỷ Lang Thiên rời đi, ông chạm vào đầu Kỷ Cửu và yêu cầu cô nghỉ ngơi thật tốt.

Kỷ Cửu gật đầu cười.

Khi người trong nhà đi gần hết, lão phu nhân cũng về phòng ngủ với lão gia tử, Kỷ Cửu rốt cục có thời gian gọi điện cho Ôn Mặc.

Hai giờ mấy chiều, bên nước Mỹ hẳn là đang rạng sáng.

Kỷ Cửu không muốn làm phiền việc nghỉ ngơi của Ôn Mặc vào lúc này, hắn bị áp lực học hành và giấc ngủ rất quan trọng.
Nhưng trước khi đi, hắn đặc biệt dặn cô khi về đến nhà sẽ gọi điện cho hắn để hắn yên tâm.

Kỷ Cửu suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra.

Không biết lúc này hắn đã ngủ chưa, cô khẽ thở dài, bấm điện thoại.

Điện thoại vừa reo lên một tiếng bên kia liền bắt máy.

Đầu bên kia có lẽ bị nhạc chuông đánh thức, sau khi tỉnh lại giọng nói có chút khàn khàn nghẹn ngào: "Tiểu Cửu."
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui