Phúc Diễm Tiêu Dao

Lam Thục Nghi lúc này thật sự tức giận. Tiểu nam hài này chẳng những luôn tỏ ra mê đắm mình, hiện tại lại càng thập phần hưởng thụ nằm trên giường lớn của mình!

"Cháu... Mới vừa tùy tiện đi tới, thấy cửa không khóa, cho nên liền tiến vào."

Diệp Hi nói láo tới mặt không đỏ tim không nhảy. Mà lúc này hắn thế nhưng vẫn nằm ở trên giường lớn.

"Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn cầm ít đồ."

Lam Thục Nghi vẻ mặt thập phần không vui, nhưng cũng chỉ đành bỏ qua.

"Nha."

Diệp Hi thấy nàng thật giống như đang tức giận, cũng không dám tiếp tục lưu lại nơi này, hắn bỗng nhiên từ trên giường vùng lên!

Nhưng hai chân nhất thời đứng không vững, vô tình nhào tới trước người vị cục trưởng phu nhân!

"Ôi!"

Diệp Hi cảm thấy mình đang tiếp xúc với một cỗ thân thể mềm mại như bông. Lồng ngực lại càng cảm nhận được cặp nhục đoàn đè ép. Cái loại cảm giác co dãn này, xúc cảm tuyệt vời này, để cho cả người hắn trở nên cứng ngắc, tiểu đệ đệ thế nhưng lại vô sỉ vểnh lên thập phần dữ tợn, nhục bổng cứng rắn chĩa ngay vào giữa hai chân của cục trưởng phu nhân!

Loại xúc cảm thập phần tuyệt diệu này khiến cho thân thể hắn không thể khống chế được mà run rẩy! Hắn đang bị thiêu đốt, hắn đang kích động.

"Diệp Hi, ngươi đứng lên!"

Bị hắn bỗng nhiên bổ nhào lên người, vị cục trưởng phu nhân vội dùng sức đẩy tiểu nam hài ra khỏi thân thể.

"Nha."

Diệp Hi nghe nàng nói chuyện, trên mặt cảm giác tê tê dại dại, từng đợt hương thơm như u như lan từ trong miệng nhỏ của nàng phun lên trên mặt của hắn.

"Thật xin lỗi."

Lúc này, bốn bề vắng lặng, cô nam quả nữ, sống chung một phòng. Ở hoàn cảnh như vậy, tại không khí ngột ngạt như vật, nếu không có sinh ra dục niệm, như vậy Diệp Hi thật sự là một tên thái giám.

"Diệp Hi!"

Khi tiểu nam hài này nói chuyện, thân thể vẫn không nhúc nhích mà đè ép mình, Lam Thục Nghi bỗng nhiên vẻ mặt tức giận nói: "Ngươi nhanh lên một chút bò dậy, rất đau đấy!"

Mỹ phụ phía dưới mang theo vẻ mặt cáu giận lại mê người như vậy. Diệp Hi một cái tay chống đỡ ở trên mặt đất, một cái tay khác không ngờ lại đè xuống bả vai của nàng.

Lúc này, Lưu An thật cao hứng lái xe trên lối đi bộ. Chỉ cần vừa nghĩ tới mình có thể thông qua Diệp Hi mà cùng Hàn thị trưởng tiến thêm một bước, trong lòng hắn liền không nhịn được một trận cao hứng.

"Chỉ cần Phó thị trưởng Từ Vũ sảy chân, hắc hắc, làm tốt quân hệ với Hàn Tuyết, ta liền hơn có cơ hội."

"Bất quá Hàn Tuyết quả thật là khó dây dưa."

"Không biết, Diệp Hi tiểu tử kia có thể hay không giúp ta thuyết phục được nàng. Cho dù thỉnh thoảng nói tốt cho ta một chút a."

Lưu An nhìn bên cạnh ghế lái có ba tấm vé, trong lòng càng thêm mong đợi. Đây chính là vé vào cửa khi giải trí "Thế giới hoang dã" vừa mới khai trương ở ngoại ô thành phố Hoa Hải, vừa lúc đến Quốc Khánh mời Diệp Hi đi chơi một chút.

"Dù sao vẫn là tiểu hài tử! Ta cũng không tin không thu phục được hắn!"

Thật đáng buồn chính là, đang lúc Lưu An ảo tưởng mình ngồi lên ghế Phó thị trưởng, thê tử của hắn lại đang ở trong phòng của mình, bị tiểu hài tử đè phía dưới thân thể!

Diệp Hi chỉ cảm thấy lồng ngực của mình đang bị hai khối nhục cầu tràn đầy co dãn mềm mại đè ép.

"Diệp Hi!"

Lam Thục Nghi tức giận trách cứ, tiểu hài tử này thực sự quá phận. Ba lần bốn lượt khinh bạc mình còn chưa tính. Ở trong nhà mình, ở trong phòng của mình hắn thế nhưng cũng dám làm như vậy! Nếu để cho lão công của mình trở lại nhìn thấy thì làm sao giải thích được?

"Nha."

Diệp Hi nhẹ nhàng di động thân thể, dùng lồng ngực của mình đè ép cặp nhục đoàn kia một chút nữa mới lưu luyến rời đi.

"Hừ."

Lam Thục Nghi lúc này thật rất muốn dùng sức cho tiểu hài tử này một bạt tai! Nhưng là nàng không thể không nín nhịn!

Nói không chừng, vị nữ cường nhân lãnh nhược băng sương kia còn có thể cho làm khó lão công của mình a! Quan lớn một cấp đè chết người a! Huống chi còn là thị trưởng!

"Lần này coi như xong, lần sau còn làm thế thì đừng trách ta."

Lam Thục Nghi cố nén lửa giận trong lòng, trợn mắt nhìn Diệp Hi một cái. Nhưng lại phát giác, tiểu nam hài lúc này đang nhìn tấm ảnh cưới của mình cùng trượng phu không chớp mắt!

"Lam a di, trong tấm ảnh ngươi thật xinh đẹp a."

Mà Lam Thục Nghi lại tức giận liếc mắt một cái, nhìn tiểu nam hài này: "A di hiện tại già rồi, ngươi có phải hay không đang cố tình châm chọc ta!"

"Đâu có! Ai dám nói Lam a di già, ta liền không buông tha hắn!"

Diệp Hi nói xong lời thề son sắt, vẻ mặt nghiêm túc không có chút nào giả bộ, lại làm cho cục trưởng phu nhân đang tức nhân bỗng nhiên che miệng, "Xì " một tiếng cười duyên: "Ngươi đứa bé này, biết cái gì chứ! Tốt lắm, mau đi ra ngoài. Ta muốn thay quần áo."

"A di ngươi không phải vừa mới thay rồi sao?"

Ánh mắt của Diệp Hi bỗng nhiên tập trung vào đôi nhũ phong trước ngực nàng. Vì lúc này Lam Thục Nghi không có mặc nịt vú, hai điểm nhỏ xinh nhô ra như ẩn như hiện.

"Ta thay lần nữa không được sao? Mau đi ra!"

Lam Thục Nghi bị Diệp Hi nhìn như vậy, cảm giác mình giống như đang trần truồng trước mặt hắn. Mình không có mặc nịt vú, nàng đương nhiên biết Diệp hi đang nhìn cái gì.

"Ân, hảo."

Diệp Hi gật đầu, lúc này mới bất đắc dĩ mà thối lui khỏi gian phòng.

"Phanh."

Nhẹ nhàng đóng cửa, Lam Thục Nghi nhất thời thở một hơi"Tên khốn kiếp!"

Lúc này nàng thật hối hận a, tại sao mình quên mặc áo ngực chứ! Ánh mắt của Diệp Hi làm cho nàng cảm thấy như đang ngồi trên thảm châm.

Nàng hai tay nhẹ nhàng mà đem áo sơ mi cởi ra. Nhất thời, thân thể trắng như tuyết hiện lên. Đôi nhục cầu không có bất kỳ trói buộc nào đang nhẹ nhàng mà đung đưa, thế nhưng không có dấu hiệu sệ xuống! Hai điểm đỏ hồng như anh đào lại càng thêm mê người.

Hướng về phía gương, Lam Thục Nghi nhìn hai vú mà mình rất tự hào, bàn tay vuốt ve lên bộ ngực của mình. Bộ ngực to trong khiến một bàn tay không thể nắm hết, nhũ thịt tràn đầy co dãn nhẹ nhàng biến đổi hình dáng trong tay nàng.

Trong nháy mắt, Lam Thục Nghi lại bỗng nhiên xấu hổ đỏ mặt!

Bởi vì, nàng vừa nhớ lại hình ảnh bộ ngực của mình bị Diệp Hi sờ nắn trong nhà vệ sinh!

"Thối lắm! Lam Thục Nghi ngươi thật không biết xấu hổ a!"

Khi nàng đi ra phòng khách, lại thấy trượng phu của mình thế nhưng đã gấp trở về. Lúc này đang cùng Diệp Hi ngồi chém gió.

"Lão bà, cơm buổi trưa cần phải thêm thức ăn, ngươi nhanh đi nấu cơm a."

Thấy lão bà của mình đi ra, Lưu An không khỏi cười nói, lúc này mới quay đầu đi nói với Diệp Hi: "Tiểu Hi như thế nào? Quốc Khánh hẳn là được nghỉ định kỳ bảy ngày a? Dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng cùng đi chơi ở khu giải trí đó?"

"Chỉ có hai chúng ta?"

Diệp Hi lúc nói, ánh mắt lại quăng về hướng cục trưởng phu nhân.

Lưu An cười nói: "Ta chỉ có ba vé a, ngươi đi cùng vợ chồng chúng ta, như thế nào?"

"Như vậy sao, vậy được a."

Diệp Hi vừa nghĩ tới có thể cùng cục trưởng phu nhân chung đụng, trong lòng lập tức cao hứng.

Mà nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, Lam Thục Nghi chẳng qua là bĩu môi, nhưng ngay sau đó liền hướng vào phòng bếp. Cái bộ dạng của trượng phu thật làm cho nàng cảm thấy chán ghét! Mà ánh mắt của Diệp Hi, lại thủy chung rơi vào bờ mông ngọc đang ngúng nguẩy uốn éo của vị cục trưởng phu nhân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui