Phúc Diễm Tiêu Dao

"Píp píp..."

Tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Hàn Tuyết hơi sững sờ, khi nàng thấy số điện thoại gọi tới trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

"Uy, ba ba, có chuyện gì không?"

"Tuyết Nhi a, có một số việc ta muốn nhắc nhở ngươi một chút. Gần đây, chuyện của tiểu Hi bị đám côn đồ cắc ké truy đánh, ngươi cũng đừng có hỏi tới."

Thanh âm của Diệp lão gia tử có chút ngưng trọng.

Nghe được như vậy trong lòng Hàn Tuyết run lên: "Tại sao vậy chứ, không lẽ bọn họ là... "

Nàng vừa muốn hỏi rõ ràng, nhưng là Diệp lão gia tử lại bỗng nhiên ngăn cản nàng nói: "Ngươi cái gì đều không cần biết. Chỉ cần làm tốt bổn phận là đủ rồi. Nhớ kỹ, một thời gian ngắn đừng để cho tiểu Hi gây chuyện thị phi, ta sẽ an bài nhân thủ âm thầm bảo vệ các ngươi."

"Ba ba, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Trong lòng Hàn Tuyết bỗng nhiên lo lắng lên.

"Cơ mật quốc gia, ta tạm thời không thể tiết lộ."

Diệp lão gia tử thanh âm vẫn nặng nề: "Bất quá ngươi yên tâm đi, các ngươi cũng không phải nhân vật chính của chuyện này, chỉ cần làm tốt bổn phận là đủ rồi, ta chỉ là phòng ngừa ngoài ý muốn mới để cho ngươi cẩn thận một chút."

"Nga, ta biết rồi."

"Có một việc nữa, mới vừa rồi ta nhận được điện thoại của lão thông gia, hắn sẽ trở lại vào dịp Quốc Khánh, đến lúc đó ta cùng hắn sẽ đến thành phố Hoa Hải xem các ngươi một chút, ha hả, chúng ta thật lâu không có ở cùng một chỗ rồi!"

"Cha của ta hắn bây giờ đang ở nơi nào a? Ta không gọi điện thoại được cho người?"

"Ha hả, thông gia hắn bây giờ đang ở Paris. Yên tâm đi, thân thể của hắn rất khỏe mạnh."

Diệp lão gia tử giọng nói bỗng nhiên trở nên có chút tức giận: "Còn có, đến lúc đó ngươi nhớ để cho thằng con bất hiếu của ta an phận trở lại nhà!"

"Nha."

Nghe được công công nhắc tới trượng phu của mình Hàn Tuyết trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khác thường, thì thầm, "Ta biết rồi."

"Tốt lắm, cứ như vậy đi, quân khu còn có việc cần ta đi xử lý một chút."

"Ai..." Đóng lại điện thoại, Hàn Tuyết lại bỗng nhiên thở dài, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

"Tiểu Diệp, em đi vào một chút."

"Hàn thị trưởng, có chuyện gì không?" Một nữ nhân tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tiến vào, trên mặt luôn mang theo nụ cười ngọt ngào, mái tóc dài buộc thành một cái đuôi ngựa, vóc dáng không cao cũng không thấp, nhưng cũng tương đối nóng bỏng.

Hàn Tuyết cười nói: "Sau này qua năm giờ chiều em có thể tan việc trước, không cần thiết chờ chị ở chỗ này a."

"Không có quan hệ, đây vốn là công tác của em." Diệp Thiến vội vàng khoát tay, nàng là họ hàng xa với Diệp Ngạo Dương, mới vừa tốt nghiệp thạc sĩ, năng lực cũng không tệ. Hàn Tuyết chính là nhìn trúng điểm này mới để cho nàng làm thư ký của mình.

"Em a, cũng đã hai mươi bảy tuổi, nên tìm một đối tượng cho mình đi."

Hàn Tuyết cười nói: "Khuya hôm nay em về sớm một chút, chị có thể sẽ về rất trễ."

"Như vậy..."

Diệp Thiến biết là không lay chuyển được nàng, liền gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, chị cũng đừng ở lại quá muộn, em đi ra ngoài trước."

Mà nhi tử của Hàn Tuyết, Diệp Hi lúc này lại đang vô cùng phiền não! Cái tên công an cục trưởng Lưu An cũng làm quá rồi, lại từ giữa trưa lôi kéo hắn hàn huyên tới ban đêm!



"A, cũng đã trễ thế này a?"

Lưu An bỗng nhiên nhìn ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: "Bất tri bất giác đã một ngày a! Cơm trưa mới vừa vặn ăn không lâu a."

Cha mẹ nó, tên khốn kiếp này! Diệp Hi trong lòng đối với hắn một trận khinh bỉ! Người này, buổi trưa vì lưu lại mình, thậm chí ngay cả cục công an cũng không trở về. Mà vợ của hắn, lúc này nàng ngồi một mình trên ghế salon xem truyền hình, mặc dù trong lòng đối với trượng phu hết sức bất mãn, nhưng nàng vẫn không có nói gì.

"Lão bà, cơm tối vậy cực khổ ngươi rồi." Lưu An bỗng nhiên hướng về phía thê tử cười nói.

"Reng reng... Reng reng..."

Đúng lúc này, điện thoại nằm trong áo khoác của Lưu An đặt bên cạnh Lam Thục Nghi bỗng nhiên vang lên.

"Người nào a?"

Lam Thục Nghi lấy điện thoại di động trong túi ra, mới vừa đè xuống nút trả lời lại nghe được một âm thanh nữ nhân nũng nịu: "Honey, anh ở chỗ nào a? Rõ ràng nói trưa nay dẫn người ta đi ăn cơm, bây giờ còn không có gặp người ta đâu! Người ta nhớ …!"

"..." Lam Thục Nghi sắc mặt bỗng nhiên trở nên xanh mét, thân thể của nàng đang kịch liệt run rẩy.

"Lão bà, là ai a?" Lưu An thấy thê tử của mình sắc mặt khác thường, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp.

"Lưu An! ngươi, ngươi —— "

Lam Thục Nghi tức giận mà đưa điện thoại di động ném tới bên cạnh hắn: "Ngươi tên khốn kiếp này!"

"A?"

Lưu An cầm điện thoại lên vừa nhìn, dĩ nhiên là nữ nhân mình bao nuôi bên ngoài gọi điện thoại tới! Mình không phải là bảo nàng không nên gọi điện thoại cho mình sao?

"Ngươi còn có lời gì muốn nói?" Lam Thục Nghi lúc này trong lòng muốn tức điên lên rồi! Chẳng qua là ngại Diệp Hi nên không tiện phát tác.

"Đây là... Hiểu lầm a!" Lưu An đem điện thoại đặt xuống, vừa muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động lại vang lên, hắn có chút tức giận nhấc điện thoại lên, cũng không có thấy rõ ràng là ai gọi tới liền mắng: "Đừng gọi cho ta nữa, ngươi gọi nhầm —— Ách, là, là Hàn thị trưởng, a đúng, tiểu Hi lại đang ở chỗ này! Nga, điện thoại của hắn gọi không được sao. Không có a, hắn bây giờ đang ở bên cạnh ta."

Lưu An nghe được tiếng nữ nhân, vốn là muốn bộc phát lửa giận liền như bị bệnh liêt dương mềm xìu xuống. Nụ cười trên mặt giả đến mức làm cho Diệp Hi muốn nôn mửa một trận.

"Tiểu Hi, mẹ của cháu." Lưu An mỉm cười đưa điện thoại di động đưa cho Diệp Hi.

"Uy, mụ mụ sao? Chuyện gì?"

"Nha, ta biết rồi, không cần lo cho ta. Ân, tốt, bye bye."

"Lưu An!"

Diệp Hi vùa cúp điện thoại, Lam Thục Nghi lại từ trên ghế đứng lên, hai tay ôm ngực, mặt đầy oán hận mà nhìn chằm chằm lão công của mình: "Ngươi đến tột cùng muốn giải thích thế nào?"

Mà Lưu An vốn là đang nín nhịn một bụng uất ức, hiện tại sao có thể làm trò trước mặt Diệp Hi?

"Câm miệng! Chuyện của ta lúc nào đến phiên ngươi quản!"

Hắn cầm điện thoại di động, bỗng nhiên cười đối Diệp Hi nói: "Tiểu Hi ngươi ngồi đây một lát, chúng ta đi vào thư phòng xử lý một chút chuyện."

"Nha."

Diệp Hi trong lòng bật cười, nhìn hai vợ chồng bọn họ đi vào trong thư phòng, nhưng tiếng Lam Thục Nghi giận dữ mắng mỏ từ trong phòng truyền ra một khắc cũng không có gián đoạn. Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Hi chỉ cảm thấy cửa thư phòng bỗng nhiên phát ra một tiếng chói tai, Lam Thục Nghi bỗng nhiên nổi giận đùng đùng mà đi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui