Đồ cưới của mẫu thân là phong phú cỡ nào chứ, từ sau khi Thu di nương tiếp nhận tướng phủ, thì ngay cả đồ cưới của mẫu thân cũng đều rơi vào tay Thu di nương.
Đời này, nàng sao có thể để cho đồ cưới của mẫu thân lại rơi vào túi Thu di nương và trở thành của hồi môn của Hạ Phù Dung được nữa.
"Phản, phản rồi, nghịch nữ nhà ngươi, lại dám đặt điều kiện với lão phu!"
Hạ Bá Nhiên rất giận dữ, bởi vì những đồ vật mà Hạ Bá Nhiên coi trọng, lúc này lại phải giao ra, làm sao Hạ Bá Nhiên có thể không giận cho được.
"Tướng phủ này, khi nào đến lượt nghịch nữ nhà ngươi làm chủ rồi hả!"
Hạ Bá Nhiên càng nhìn mặt Hạ Trì Uyển lại càng tức, bởi vì dường như hắn từ khuôn mặt của Hạ Trì Uyển thấy được cái bộ mặt chết của Vân Thiên Độ.
Vì vậy, tức giận, dần dần trở thành hận ý!
Thấy cơn thịnh nộ của Hạ Bá Nhiên càng lúc càng lớn, trong lòng Hạ Trì Uyển cực kỳ khó chịu, lại không có chỗ phát tiết.
Hạ Trì Uyển hít sâu một hơi, nói, "Cha, hôm nay ta theo lão thái thái tiến cung, lão thái thái hỏi ta, vòng tay huyết noãn ngọc có còn không, nói ta là thân nữ nhi, nên đeo ở trên người mới có lợi, cha, người nói nữ nhi phải trả lời như thế nào?"
Hạ Trì Uyển nhìn Hạ Bá Nhiên, muốn Hạ Bá Nhiên ình một đáp án.
Đôi vòng tay huyết noãn ngọc kia, chính là cực phẩm trong cực phẩm, trên đời này, cũng chỉ có ba bộ, vẻn vẹn chỉ có ba, thế mà trong đồ cưới của Vân Thiên Độ lại có một bộ.
Chỉ là, về sau người đeo đôi vòng tay này, không phải Vân Thiên Độ, cũng không phải Hạ Trì Uyển, mà là Hạ Phù Dung.
"Đó là do thân thể Phù nhi không tốt, cho nên mới để cho nàng đeo tay."
Hạ Bá Nhiên mơ hồ có một ấn tượng, trước kia Thu di nương thường xuyên khóc lóc kể lể với hắn rằng thân thể Hạ Phù Dung không tốt, muốn tìm noãn ngọc cho Hạ Phù Dung mang theo.
Noãn ngọc là bảo bối sao có thể dễ dàng tìm được, tự nhiên là muốn nhằm vào vòng tay huyết noãn ngọc của Vân Thiên Độ.
"Cha, một thứ nữ cũng dám lớn mật mang đồ cưới của chủ mẫu. Chưa nói đến việc để cho lão thái thái biết, mà chỉ cần người bên ngoài biết được, họ sẽ nói như thế nào?"
Hạ Trì Uyển sao chịu để cho Hạ Bá Nhiên lừa dối cho qua.
"Cha cũng không muốn bị người ta nói thành ái thiếp diệt thê chứ?"
Thấy Hạ Bá Nhiên trầm mặc, Hạ Trì Uyển cũng biết mình không thể làm ọi việc trở nên quá căng thẳng.
Nếu như làm quá mức, bức ép Hạ Bá Nhiên đến chỗ Thu di nương, đây đối với mình là bất lợi sâu sắc.
"Nữ nhi cũng không phải là muốn lấy đồ cưới của mẫu thân, chỉ là không muốn nhìn thấy đồ cưới của mẫu thân lại bị người ta tùy ý đối đãi như thế. Chỉ cần cha đáp ứng với nữ nhi, đồ của mẫu thân sẽ không đưa cho người khác trông nom hộ, nữ nhi tất nhiên sẽ không nhắc lại chuyện này."
"Ngươi muốn lấy lại thì tự đi lấy đi."
Hạ Bá Nhiên không có cách nào phản bác lời Hạ Trì Uyển nói..., hơn nữa điều quan trọng nhất chính là bảo trụ được đồ cưới của Vân Thiên Độ.
Hạ Bá Nhiên ở trước mặt Hạ Trì Uyển hơi có chút chật vật, nam nhân nhìn chằm chằm vào đồ cưới của thê tử, chính là bộ dạng không có tiền đồ.
Có lẽ Hạ Bá Nhiên cũng biết rõ điểm này, nhưng mà không có cách nào làm lơ trước đồ cưới giá trị liên thành của Vân Thiên Độ được.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định của Hạ Bá Nhiên, Hạ Trì Uyển vội vàng đi đến viện của Hạ Phù Dung, danh chính ngôn thuận đòi lại vòng tay của mẫu thân.
"Ngươi tới làm cái gì?" Vừa nhìn thấy Hạ Trì Uyển tiến vào tiểu viện của mình, Hạ Phù Dung tròn mắt.
Huyện chủ, đó là danh hào nàng trông mong bao lâu nay.
Vốn cho rằng sau chuyện khi dịch đậu mùa kết thúc, điều mà mình mong đợi sẽ đến, ai biết, phần vinh quang này cuối cùng lại rơi vào tay Hạ Trì Uyển!
"Ta đến, chỉ là hy vọng thứ tỷ trả lại một vật." Mắt Hạ Trì Uyển đã rơi vào một đôi vòng ngọc trên cổ tay Hạ Phù Dung.
Hạ Phù Dung rụt tay lại, tất nhiên là không muốn trả lại.
"Có ý tứ gì, ta nghe không rõ."