Tô Vãn cảm thấy, cô có thể mặc kệ chuyện người nào đó có gian tình với Giang Uyển Hinh, hoặc thậm chí là từ bỏ vị trí của một cô bạn gái chính thức và đảm bảo rằng sẽ không làm phiền đến hai người họ, nhưng trước đó rõ ràng anh đã hứa với cô, là sẽ giúp cô cứu công ty.
Đây chính là lợi ích mà cô phải bán thân mình để đổi lấy nó, và cô vẫn phải chiến đấu vì công ty, nếu không thì mấy ngày nay, cô đã chẳng khác nào một kẻ ngủ mớ.
Tần Thư cười mỉa, nét mặt có chút khó xử: "Ngài biết đấy, tôi không thể nào làm chủ chuyện này được, thiếu gia sẽ tức giận, nếu tôi nói thiếu gia không nghe...."
Tô Vãn biết lời hắn vừa nói là sự thật, cô cũng không có ý nghĩ khiến hắn phải khó xử, nhẹ nhàng rút điện thoại ra bấm số gọi cho người nào đó.
Nhưng chỉ nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, đến một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Dục Sâm.
Rốt cuộc cô cũng không còn đủ sức để nhẫn nhịn nữa, không màng đến sự ngăn cản của Tần Thư, lập tức hướng vào trong mà bước đi.
"Tô tiểu thư...."
Tần Thư đang muốn gọi cô quay ra ngoài, thì người nào đó đột nhiên bước ra từ trong phòng.
Chính là Diệp Dục Sâm, người vừa nãy không nghe điện thoại của cô.
Anh đứng ở cửa bậc thang, từ trên cao nhìn xuống: "Ai cho cô đến đây?"
Tô Vãn siết chặt tay thành nắm đấm, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Tại sao tôi lại không thể đến đây?"
Diệp Dục Sâm cười nhạo: "Đã có bản lĩnh rời đi, thì trở về làm cái gì?"
"Tôi chỉ muốn về lấy ít đồ."
"Ở đây không có đồ của cô, cút đi."
Từ giọng nói của anh, người ta có thể nhận thấy sự không kiên nhẫn, thậm chí đến ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy sự xa cách và chán ghét.
Tô Vãn cảm thấy rất khó chịu trong lòng, khóe miệng giật giật, còn chưa kịp nói lời nào, lại nghe thấy một giọng nói đầy quyến rũ của một người phụ nữ từ trong phòng vọng ra: "Dục Sâm, anh đang nói chuyện với ai vậy?"
Liền sau đó, Giang Uyển Hình mặc một chiếc váy dài bước ra từ bên trong, xương quai xanh và bờ ngực của cô ta để lộ ra bên ngoài, trông quyến rũ thật sự.
Cô ta vừa ra đã ôm vội lấy cánh tay Diệp Dục Sâm, sau đó quay đầu nhìn Tô Vãn: "Nha, đây chẳng phải là bạn gái Cố Dĩ Trạch sao? Cô ta chạy đến đây làm gì vậy?"
"Tôi tới lấy đồ của mình, lấy xong liền đi." Tô Vãn mạnh mẽ đè nắn sự khó chịu trong lòng và vẫn khăng khăng với câu nói này.
Lúc này, Diệp Dục Sâm vẫn chưa nói gì, nhưng Giang Uyển Hinh lại mỉm cười: "Dục Sâm, em thấy vị Tô tiểu thư này hình như rất thích anh, lần trước, cô ta cũng chạy tới đây tìm anh đó, hôm nay cũng vậy, rốt cuộc là hai người có quan hệ thế nào?"
"Ai mà biết cô ta muốn gì?" Anh nhìn Tô Vãn cười nhạo, thái độ cực kỳ khinh thường: "Phụ nữ tự tìm đến cửa, anh thấy nhiều rồi."
Tô Vãn cắn răng, cố gắng dùng hết sức để kiềm chế bản thân, mới có thể tránh được việc đánh một quyền lên mặt anh.
"A Thư, ai yêu cầu cậu cho mấy người rảnh rỗi kiểu này đến đây hả?" Diệp Dục Sâm lại lên tiếng, thái độ càng thêm lãnh khốc vô tình: "Gọi bảo vệ đến đuổi đi."
Tô Vãn đứng chôn chân tại chỗ, lạnh lùng nhìn anh.
Bảo vệ không có đến, mà chỉ có Tần Thư bước tới, uyển chuyển khuyên cô rời đi.
Tô Vãn không đáp lại, ngẩn đầu nhìn hai người đang đứng trên bậc thang, tựa hồ nhận ra điều gì đó, cô cười nhạt một tiếng: "Được, tôi cút, tôi sẽ cút đến một nơi thật xa, để anh vĩnh viễn không nhìn thấy tôi nữa."
Cô bình tĩnh nói, dứt lời liền trực tiếp xoay người rời đi, không một chút do dự.
Diệp Dục Sâm nhìn bóng dáng cô đang khuất dần vào hư vô, đôi mắt anh có chút ảm đạm.
Tô Vãn vừa ra khỏi biệt thự, liền lấy điện thoại bấm dãy số gọi cho Cố Dĩ Trạch: "Anh đang ở đâu? Chúng ta gặp nhau chút đi."
Đầu dây bên kia, Cố Dĩ Trạch nói với cô tên một địa điểm, cô ghi nhớ, lên một chiếc taxi, nói địa chỉ với tài xế, kêu đưa cô tới địa chỉ đó.
_______oOo________
Editor: Điệp Lam
Beta: Cá Đẹp Trai
Cập nhật 1/5/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.